Chương 17: Thế giới 1

Nhà họ Trịnh đi tra đương nhiên không tra ra cái gì, Ninh Văn và Quý Dương thật đúng là không có giao thoa gì, cũng đành tin lý do của Trịnh Giai Nguyệt.

Nhoáng lên đã tới ngày Trịnh Chính Khải đầy tháng.

Tiệc đầy tháng làm ở nhà họ Trịnh có thể nói là long trọng, cha mẹ Trịnh hận không thể đưa đứa cháu ngoại này chiêu cáo thiên hạ, ai có thể mời đến đều mời.

Nhóc con được chăm sóc một tháng, phấn điêu ngọc trác, trắng nộn, mặc màu đỏ rực vui mừng, nhìn càng thêm ngoan ngoãn đáng yêu.

Cha mẹ Trịnh chăm bé nhiều nhất, nằm trong lòng cha Trịnh không khóc không nháo, mở to đôi mắt to tròn xoe nhìn người bên cạnh, thường lộ ra một nụ cười nhẹ.

“Lão Trịnh, đứa nhỏ này thật thân cận ông.”

“Nhìn kỹ, giống người nhà họ Trịnh các ông.”

“Cũng thật làm người thích.”

...

Nghe những lời này, cho dù là khen tặng, cha Trịnh cũng cười đến thoải mái, khóe miệng nhếch lên cũng chưa từng biến mất, như trẻ ra mười tuổi.

Làm thông gia, nhà họ Trịnh vì không bị tai tiếng, vẫn gửi thư mời cho nhà họ Quý.

Dù sao mấy ngày này cũng chưa từng tới thăm, vốn cho rằng người nhà họ Quý không tới, không ngờ không những tới, Ninh Văn còn đi theo lẫn vào.

Trịnh Giai Nguyệt trầm mặt.

Âm hồn không tan.

Mỗi lần yêu tinh hại người này vừa xuất hiện, là muốn tai họa A Dương nhà cô, cô đã sớm bực bội thật sự, híp híp mắt, che dấu lạnh băng nơi đáy mắt.

Doãn Dung khôi phục rất khá, mặc một bộ sườn xám màu thanh tàng, đội tóc giả, trang điểm nhẹ, nhưng so với trước kia cũng đã già thêm mười tuổi.

“Đây là Thành Thành đi?” Bà ta thân thiện tiến lên, lấy ra một đôi vòng tay bằng vàng đã sớm chuẩn bị tốt, lời nói tự nhiên hào phóng. “Nhìn cái miệng nhỏ này, cực kỳ giống Tiểu Dương, đều do tôi xảy ra chuyện, ông bà thông gia lo lắng.”

Vốn còn có người đang cười nhạo sau lưng, lời này lại thật ra giúp nhà họ Quý vãn hồi cục diện.

Doãn Dung xảy ra chuyện, phải dưỡng bệnh, cho nên Trịnh Giai Nguyệt về nhà họ Trịnh, này cũng hợp lý, đều không phải là bên ngoài đồn Quý Dương và nhà họ Quý bất hòa.

“Thành Thành cũng là cháu ngoại tôi, tôi rất thích đứa nhỏ này.” Mẹ Trịnh cũng cười nói tiếp, nhìn không ra sơ hở.

Cha Quý ở bên cạnh, xụ mặt, lúc nhìn về phía Quý Dương hận không thể đánh chết thằng con ngỗ nghịch này, ở trước công chúng cũng chỉ có thể nhịn xuống, nghĩ đến Ninh Văn, đáy lòng ông ta lại thoải mái nhiều.

Không phải nhà họ Trịnh muốn uy phong sao? Vậy thì hôm nay khiến bọn họ uy phong một chút!

Yến hội đang tiến hành, Quý Vĩ lại không nhẫn nại, đưa mắt nhìn Ninh Văn, sau đó đi đến một bên chuẩn bị xem diễn.

Người nhà họ Trịnh muốn giấu? Một chút tiếng gió cũng không lộ? Vậy anh ta cũng không ngại giúp bọn họ một tay.

Từ chuyện lần trước, đáy lòng Quý Vĩ đã nuốt không trôi cơn tức này, nhất định phải nhìn thấy Quý Dương nghèo túng không chịu nổi, nếu không khó có thể bình ổn lửa giận trong lòng!

Quý Dương bận quá, bị người vây quanh kính rượu không ngừng, đợi thật lâu, thừa dịp đối phương ra vườn sau, lúc này Ninh Văn mới ôm con vội vàng đi lên.

“A Dương.”

Quý Dương quay người lại, phía sau truyền đến một âm thanh mềm mại giả tạo, ngay sau đó nhìn đến Ninh Văn mặc váy ngắn cúp ngực.

“Ninh tiểu thư lại có chuyện gì?” Quý Dương khó hiểu, mở miệng trước. “Chuyện kia cô nói thật là hiểu lầm, Ninh tiểu thư nhận sai người.”

Lời này trực tiếp lấp kín miệng Ninh Văn, nhưng cô ta không cam lòng, đặc biệt là chứng kiến Quý Dương đối xử dịu dàng với Trịnh Giai Nguyệt.

Cô ta tin tưởng, chỉ cần chứng minh đứa nhỏ này là của hắn, như vậy tất cả đều sẽ thuộc về cô ta!

“Anh nhìn xem đứa nhỏ này, A Dương anh nhìn nó đi.” Ninh Văn đưa đứa nhỏ ra trước, môi run rẩy. “Chuyện ngày ấy em không trách anh, thật sự không trách anh, nhưng anh nhìn con đi.”

Đứa trẻ khóc lên, tiếng khóc bén nhọn.

Quý Dương lui về sau một bước, ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ. “Ninh tiểu thư, ngày ấy tôi ở bên Giai Giai, xin cô hãy tự trọng.”

Ninh Văn si mê nhìn người đàn ông tự phụ ôn nhã này, đắm chìm trong thế giới của chính mình, đứa nhỏ này chính là của hắn, ngày đó hai người chính là phát sinh quan hệ, hắn là người sẽ chịu trách nhiệm, nhất định sẽ đối xử tốt với cô ta, sau đó chuyển hết tài sản cho cô ta...

“Không có gì...”

“Người ở phòng cho khách chính là anh, vì sao anh lại không thừa nhận? Em không có chỗ nào bằng Trịnh Giai Nguyệt, nhưng em yêu anh mà, em yêu anh không hề ít hơn cô ta, em cũng có thể đối với anh tốt như vậy...”

Ninh Văn thấy hắn muốn đi, vội vàng chạy tới ngăn lại, khóc kêu ngắt lời hắn.

Vừa khóc vừa kêu rất thảm thiết.

Người chung quanh cũng không ít.

Tuy không phải vây xem quang minh chính đại, nhưng người trộm xem không ngừng tăng lên.

Con rể nhà họ Trịnh nuôi người bên ngoài còn sinh con? Đây chính là tin nóng, người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Quý Dương giơ tay, lại lui một bước, rất lịch sự, không nhanh không chậm. “Ninh tiểu thư, có chuyện thì nói cho đúng, Giai Giai là vợ tôi, đương nhiên tôi sẽ không làm gì có lỗi với cô ấy, chúng ta đích xác không có giao thoa.”

Ninh Văn đề cao âm điệu. “Anh nói muốn chăm sóc cho em và con!”

Nói dối cũng nói rồi, nói nhiều một chút cũng không sao.

Dù sao Quý Dương đã quan hệ với cô ta, điểm này không sai được.

Trịnh Giai Nguyệt đi đến trước mặt hai người, một thân váy dài ngọc bích in hoa, thiết kế ôm chặt lấy vòng eo, làn váy tản ra, thanh lịch tinh mỹ, ngắn gọn cao nhã.

Không nhìn ra cô là người đã làm mẹ.

Cô cũng không nói chuyện, nhướng mày lạnh nhạt nhìn, có vẻ muốn nhìn xem Ninh Văn còn có chiêu gì.

“Ninh tiểu thư, lời này của cô thật không thể hiểu nổi, hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai tôi, muốn gây chuyện tôi sẽ không khách khí.” Quý Dương đột nhiên lạnh mặt. “Trước nay tôi chưa từng lén gặp Ninh tiểu thư, cũng trước nay chưa từng nói muốn lo cho cô.”

Lần này làm quần chúng ăn dưa ngốc.

Còn có chuyện này sao? Không biết cha đứa nhỏ là ai?

Trịnh Giai Nguyệt tiến lên, kéo tay Quý Dương, lặng lẽ trấn an, A Dương nhà cô quá đáng thương, lại bị Ninh Văn quấn lên như vậy.

Nhiều người nhìn như vậy, việc này không để yên!

“Quý Dương, anh thật sự không màng tình nghĩa với em như vậy sao?” Ninh Văn chảy nước mắt, biểu tình trở nên càng có sức thuyết phục.

“Ninh Văn, cô không cần quá đáng.” Trịnh Giai Nguyệt cũng nhìn không được.

“Tôi quá đáng? Tôi quá đáng sao?” Ninh Văn cắn răng, rống lên một tiếng, nhìn đứa nhỏ được nâng niu kia, ôm chặt đứa nhỏ trong lòng ngực. “Tôi không cam lòng, tôi sẽ không cam tâm. Đều chảy dòng máu của anh ấy, con của cô có thể trở thành người trên cao, con tôi thì sao? Nó ngay cả cha mình cũng không được gặp!”

Giờ thì tốt rồi, người ở đây gần như đều tin cô ta.

Nghe người ở đây khe khẽ nói nhỏ, sắc mặt cha mẹ Trịnh cũng trở nên khó coi.

Chuyện gì vậy chứ?

Người nhà họ Quý âm thầm giơ ngón cái cho Ninh Văn, kỹ thuật diễn này thật quá tốt, nếu không biết chân tướng, bọn họ đều tin.

“Cô không cam lòng?” Trịnh Giai Nguyệt hừ lạnh một tiếng. “Có bằng chứng sao? Cô nói như vậy tôi có thể kiện cô tội phỉ báng!”

“Giai Giai.” Quý Dương kéo cô ra phía sau, đối mặt với Ninh Văn, có vẻ như đã bị dây dưa đến không thể chịu được nữa. “Ninh tiểu thư, tôi nói lại lần nữa, phòng trong lời cô tôi cũng không đi qua, hai chúng ta cũng chưa bao giờ xảy ra bất cứ chuyện gì.”

“Chính là anh, ở phòng cho khách trong tiệc sinh nhật của Trịnh Giai Nguyệt chính là anh, vì sao anh không thừa nhận? Vì sao? Vì sao nhất định phải bức em như vậy? Phải ép em và con và đường cùng anh mới vui vẻ đúng không?” Ninh Văn tựa hồ đã gần hỏng mất, khóc đến tê tâm liệt phế.

Trịnh Giai Nguyệt ngẩng đầu nhìn Quý Dương, nếu ngày đó cô không ở cùng hắn, thấy một màn như vậy có thể bị thuyết phục hay không?

Đáp án là sẽ không.

Từ nhỏ cùng Quý Dương là thanh mai trúc mã lớn lên, tuy nói là cô đi đuổi theo hắn mười mấy năm, nhưng hắn trước giờ rất kiên nhẫn với cô, sau khi yêu đương, Quý Dương cũng chiều chuộng cô, bốn năm trước nay đều chưa từng thay đổi, bởi vì thân thế mà áy náy với cô, có thể cho cô đều cho, sau khi kết hôn lại càng ngoan ngoãn phục tùng, cô có thể cảm giác được đối phương đầy ngập tình yêu đều cho cô.

Cô hiểu hắn, hắn sẽ không lừa cô.

“Được rồi, nháo cái gì?” Cha Quý trầm mặt lên sân khấu, nhìn về phía Quý Dương, đầu tiên là mắng một trận. “Mày nói xem mày đã làm chuyện gì? Ngầm làm những việc này, tao đều xấu hổ giùm mày! Thật là con mày, mày không nuôi thì có thể làm sao bây giờ? Vứt bỏ sao?”

Lời này, trực tiếp định tội Quý Dương, mọi người đều sửng sốt, lúc này không phải nên phủ nhận sao? Khoe việc xấu trong nhà ra, cha Quý thật đúng là kỳ nhân.

Trịnh Giai Nguyệt giận dữ, đứng lên muốn giằng co với cha Quý, Quý Dương nhéo nhéo tay cô, lại kéo cô về phía sau, ý đồ bảo hộ rõ ràng.

“Đều kết hôn với Giai Nguyệt, những việc này còn không xử lý sạch sẽ, mày nói xem, mặt đều bị ném hết, hiện tại làm sao bây giờ? Muốn lão già này chùi đít cho mày sao?”

“Không cần.” Quý Dương mở miệng, ánh mắt nhìn về phía ông ta, sắc bén âm trầm. “Con chỉ hy vọng ba không cần tùy tiện định tội cho con, chuyện không làm, con sẽ không nhận.”

“Còn không thừa nhận, còn ngại không đủ mất mặt sao?” Cha Quý quát lớn.

Từ lần này, quần chúng đã xác định Quý Dương và nhà họ Quý là thật bất hòa, cha Quý đối đãi đứa con trai này cũng thật tàn nhẫn, bằng không sao lại đẩy vào hố lửa?

“Mấy người đều bớt giận đi, nhìn đứa nhỏ khóc, cho tôi ôm một cái đi.” Doãn Dung ra tới giải hòa, đi đến trước mặt Ninh Văn ôm đứa nhỏ, còn nói. “Chuyện của người lớn thì không cần liên lụy đến con trẻ, đứa nhỏ vô tội.”

Những lời này tiềm tàng ý tứ gì đó?

Đứa nhỏ này nhà họ Quý chúng tôi nhận!

Ánh mắt Quý Dương rét lạnh, nắm chặt nắm tay, ẩn nhẫn nói. “Tôi nói, đứa nhỏ này không liên quan gì đến tôi!”

“Quý Dương!” Cha Quý chán nản, nhìn nhìn người vây xem. “Có việc chúng ta về nhà nói, hiện tại đừng nháo ra chuyện cười.”

“Là ba nháo chê cười hay là tôi nháo chê cười?” Quý Dương tức cười. “Không rõ ràng tặng đứa con trai cho tôi, chuyện tôi không biết, các người còn nhiệt tình hơn tôi, chuyện khác tôi đều có thể nhẫn, cũng có thể không so đo, nhưng chuyện này không được, tôi chỉ có một đứa con là Trịnh Chính Khải!”

Tin tức trong lời nói này rất lớn, nghe nói nhà họ Quý cực kỳ không công bằng với đứa con riêng này, nhưng đứa nhỏ có gì sai đâu? Nếu cha Quý không phong lưu, hắn có thể xuất hiện sao? Hắn sinh ra cũng không phải tự mình lựa chọn.

Vì sao người nhà họ Quý lại muốn bức Quý Dương thừa nhận đứa nhỏ chứ?

Gánh tội thay?

Như vậy gánh tội thay cho ai đây?

Ánh mắt mọi người bắt đầu chuyển qua trên người Quý Vĩ đang xem náo nhiệt, đây chính là tên thiếu gia hoa tâm, nhưng Quý Dương chưa bao giờ truyền ra cái gì.

Hai bên tranh chấp không xong, một vị phu nhân đi ra, nhìn về phía Ninh Văn. “Cô nói ở trong yến hội của Trịnh tiểu thư, cô đã xảy ra quan hệ với Quý tiên sinh ở phòng cho khách?”

Nếu lúc này cẩn thận quan sát, còn có thể phát hiện bà ta cực lực kiềm chế cảm xúc.

“Đúng vậy!” Ninh Văn ngẩng đầu. “Ở phòng 205.”

Phu nhân co rụt đồng tử, nhìn con gái bên cạnh, kích động nói. “Mau, mau gọi điện thoại cho anh trai con, nhanh lên!”

Ông trời có mắt, con trai bà ta sợ là phải có hậu.