Cha Quý và cha Trịnh đang nói chuyện làm ăn.
“Dự án Thành Nam thật là không tồi, lợi nhuận cũng cao, có thể bắt được vẫn sẽ có lợi nhuận.” Cha Quý uống rượu, nhắc đến một đề tài.
“Đúng vậy, đứa nhỏ Tiểu Dương này đè xuống năm phần trăm, tôi thật sự bất ngờ, còn lại một tuyệt bút tiền, sau đó cung cấp phương án cũng rất không tồi.” Cha Trịnh đầy tự hào, một chén rượu lại xuống bụng.
Cha Quý tiếc của, đáy lòng thóa mạ Quý Dương ăn cây táo, rào cây sung, luôn đi giúp nhà họ Trịnh, giúp đối phương kiếm tiền, cánh tay hướng ra bên ngoài! Tên nghịch tử này!
“Đúng rồi, dự án mới của công ty các ông cũng phải đầu tư không ít tiền đi? Nghe nói Quý Vĩ là người phụ trách?” Cha Trịnh hỏi.
“Đúng vậy, vẫn đang gọi vốn, đoạn đường nơi đó rất tốt.” Doãn Dung nói chen vào, khen Quý Vĩ không có giới hạn, chỉ có đứa con trai như vậy, bà ta vẫn luôn trông cậy vào.
“Đoạn đường là tốt, tôi cũng xem qua, nhưng phương án marketing này của ông rất có vấn đề.” Cha Trịnh ra vẻ tiếc nuối lắc đầu. “Nếu dự án này để Tiểu Dương làm, nhất định sẽ không phải làm như vậy.”
Sắc mặt Quý Vĩ đen như đáy nổi, tay dưới mặt bàn nắm chặt, gân xanh nổi lên.
Anh ta hận nhất người khác nói mình không bằng Quý Dương!
“Ba.” Trịnh Giai Nguyệt nhỏ giọng kêu cha Trịnh một câu, cũng không muốn ông mang đến mặt trái ảnh hưởng cho Quý Dương.
“Tiểu Dương Tiểu Dương, sao ông đều đẩy cho Tiểu Dương thế!” Mẹ Trịnh trầm mặt, mở miệng trong sự chờ mong của mọi người. “Tiểu Dương còn phải lo cho Giai Nguyệt, chuyện gì cũng đẩy cho con, dù con nó có năng lực thì thế nào? Tất cả mọi người đều phải trông cậy vào con sao? Không học tập sao, ngu một chút thì ngu một chút đi.”
Nói còn mang vẻ mặt đau lòng, chói lọi viết: Quý Dương thật ưu tú, Quý Vĩ thật rác rưởi, nhưng là các người phải tha thứ cho anh ta, ngu một chút thì ngu một chút đi, không có cách nào.
Bộ dáng kia, sợ người nhà họ Quý cái gì cũng bắt Quý Dương làm, để Quý Vĩ làm phế vật.
Doãn Dung âm thầm hộc máu, trên mặt cha Quý cũng khó coi, từ trước đến nay ông ta không thích đứa con riêng Quý Dương này, chẳng qua ngại với tình cảm không thể đuổi hắn đi, một đứa con ông ta không nhìn trúng cưới Trịnh Giai Nguyệt, hơn nữa năng lực còn mạnh, không phải vả mặt ông ta sao?
Đáy lòng càng bất bình lại càng không thích.
“Tiểu Dương vốn học quản lý, Tiểu Vĩ thì khác, cần phải có một quá trình thích ứng.” Doãn Dung nói với hai người.
“Không không không, này không phải vấn đề học cái gì.” Cha Trịnh uống chút rượu, cổ cũng đỏ lên, có hơi say chuếnh choáng, nâng đầu, vẻ mặt nghiêm túc. “Tôi nói cho ông, chỉ số thông minh, EQ, còn có nhân tế kết giao của đứa nhỏ này sẽ quyết định năng lực của người này, học tập cũng không tiến bộ bao nhiêu, tôi nhìn rất chuẩn, tôi vừa thấy đứa nhỏ này...”
Blah blah nói một đống lớn, sắc mặt Trịnh Giai Nguyệt cũng trở nên xấu hổ, nhìn về phía Quý Dương cầu cứu, đối phương lại rất bình tĩnh gắp đồ ăn múc canh cho cô, mặt không biểu tình, không nói chuyện.
“Đúng đúng đúng, Quý Vĩ đúng là không thích hợp làm cái này.” Mẹ Trịnh phụ họa.
“Không ai là trời sinh đã thích hợp làm gì đó.” Cha Quý mở miệng.
“Lão Quý, ông nói không đúng rồi.” Cha Trịnh uống say chính là kẻ lảm nhảm, thế nào cũng phải tranh luận với cha Quý. “Ông còn không nhớ rõ lần đầu tiên ông để Tiểu Dương đi Quý thị làm, khi đó thành tích của nó cao bao nhiêu? Lúc ấy Quý Vĩ cũng đã đi làm hai năm đi? Còn không bằng mấy tháng kia.”
“Tôi nói cho ông, người ấy mà, luôn có thứ bản thân am hiểu liên quan đến thiên phú, đứa nhỏ Tiểu Dương này am hiểu cũng nhiều một chút. Ông xem, ánh mắt của tôi vô cùng tốt, lúc nó nói đến trò chơi gì đó kia, tôi lập tức đầu tư, hiện tại kiếm lời mấy chục lần.”
Nói tới đây, cha Trịnh cười vài cái, cảm thấy mình vô cùng thông minh quyết đoán, vô cùng kiêu ngạo tự hào.
Cha Quý đen mặt.
Doãn Dung cười cương ở khóe miệng, thậm chí bị phẫn nộ bao phủ.
Một đứa con riêng do tiện nhân sinh, sao có thể so được với con trai bà ta?!
“Tiểu Dương cũng lo cho gia đình.” Mẹ Trịnh cũng khen. “Hắn xong việc lại chăm lo cho gia đình, điểm này tôi rất thưởng thức.”
Điểm này Trịnh Giai Nguyệt cũng rất tán đồng.
Dù có bận thế nào, Quý Dương cũng sẽ về nhà, nếu tan tầm muộn, hắn cũng sẽ gọi điện thoại cho cô, rất quan tâm cô.
Tuy chưa nói, dù sao ở trong lòng cô, A Dương nhà cô chính là ưu tú nhất, rất yêu rất yêu hắn.
Quý Vĩ cổ quái cười hai tiếng, ám chỉ. “Người cũng sẽ luôn có khuyết điểm, chẳng qua có những người che giấu tốt, có câu nói nói như thế nào nhỉ, hy vọng càng lớn, thất vọng lại càng nhiều.”
“Người luôn có khuyết điểm.” Cha Trịnh đồng ý, lại uống một ngụm rượu, chỉ chỉ Quý Vĩ. “Nhưng tên nhóc này cũng thật không biết điều, một đống cục diện rối rắm ném cho Quý Dương, hiện tại hắn sắp làm cha, trên người có đảm đương có trách nhiệm, cậu nhìn mình một cái đi, cũng nên trưởng thành một chút.”
Những lời này tiềm tàng ý tứ: Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, còn đánh rắm nhiều! Có thể nhận rõ bản thân một chút hay không?
“Tôi ném cho hắn?” Quý Vĩ lập tức nổi cáu. “Có bản lĩnh thì đừng nhận, ra vẻ cái gì? Công ty nhà chúng tôi, tôi muốn lăn lộn như thế nào chả được!”
“Tiểu Vĩ.” Doãn Dung ý thức được anh ta quá xúc động, vội vàng kéo anh ta một chút.
Cha Trịnh đã uống say, lắc đầu. “Nhìn tên nhóc này, Lão Quý à, đứa con lớn này của ông không được rồi, vẫn là Quý Dương ổn trọng hơn.”
Cha Quý: “...”
Doãn Dung càng tức muốn hộc máu, Quý Vĩ là bà ta sinh, Quý Dương là con riêng, nói Quý Vĩ không được còn không phải là đang cười nhạo bà ta sao?
Vừa mới chuẩn bị lên tiếng, mẹ Trịnh lập tức giảng hòa, đoạt lại chén rượu của cha Trịnh, nhẹ giọng quát lớn. “Tôi nói ông già này, thích rượu như mạng có phải hay không? Uống ít một chút, nói năng lung tung.”
Khách đã nói như vậy, chủ có thể có biện pháp nào?
Đương nhiên là cười tha thứ cho ông. Doãn Dung còn rất rộng lượng nói. “Tiểu Dương, anh trai con cũng không phải xuất thân là quản lý, ngày thường con cũng cũng nên giúp đỡ anh con nhiều hơn một chút, đều là anh em ruột.”
Bà ta nhịn!
Dù sao Quý Dương cũng không đắc ý được bao lâu.
Hơn nữa, tính tình Quý Dương dễ đắn đo, bà ta nói như vậy, ít nhiều sẽ hắn cho Quý Vĩ giữ gìn mặt mũi.
Nào biết Quý Dương gật gật đầu. “Anh đích xác phải tôi luyện một chút, con kiến nghị không cần trực tiếp cho anh ấy làm người phụ trách, ít nhất phải sắp xếp cho anh ấy một vị giám đốc dự án.”
Doãn Dung tức giận đến hộc máu.
Còn để bà ta thở nổi hay không?
“Được rồi, ăn cơm đi.” Cha Quý coi trọng mặt mũi, lại không muốn đắc tội cha Trịnh, nhìn Quý Vĩ không biết cố gắng, cho anh ta một ánh mắt, giải hòa nói.
Có cha Quý uy hϊếp, Quý Vĩ cũng chỉ có thể gắt gao kiềm chế tức giận, nghĩ kế hoạch lát nữa, thế nào cũng phải thành công!
Cho Quý Dương đắc ý, anh ta sẽ dạy hắn biết cái gì là sống không bằng chết!
Sau đó, không chỉ có cha Trịnh bị chuốc rượu, ông còn liều mạng chuốc rượu cha Quý, Quý Dương và Quý Vĩ.
Trịnh Giai Nguyệt cũng không thích Quý Dương uống rượu, nhưng ngày này, cô cũng không thể quấy rầy, sợ phá hư nhã hứng của mấy người, cũng cũng chỉ có thể chịu đựng.
Quý Vĩ đương nhiên muốn chuốc say cha Trịnh và Quý Dương, cũng uống rượu.
Thường xuyên qua lại, Quý Vĩ cũng hơi ngà ngà, nói chuyện cũng líu cả lưỡi, sắc mặt Quý Dương cũng hơi đỏ, cha Trịnh nói năng loạn xạ, cha Quý trực tiếp nằm bò.
“Uống, uống nào!” Cha Trịnh lung lay đi lại, mẹ Trịnh vừa thấy, lập tức đau đầu, vội vàng đi lên đỡ.
“Mau, đỡ lão gia lên đi.” Doãn Dung gọi người hầu, cùng đỡ cha Quý lên, lúc sau lại sai người đỡ Quý Vĩ lên.
“Bà thông gia, trên lầu cũng có phòng cho khách, đều uống rượu thì không nên lái xe, hôm nay ngủ lại đây đi?” Doãn Dung nói.
Như vậy không phải có cơ hội sao?
Ông trời đều giúp bà ta.
“Đứng yên đây nhé.” Thấy cha Trịnh sắp té ngã, Quý Dương vội vàng đi lên đỡ, không cho Trịnh Giai Nguyệt qua, bảo cô đứng một bên.
“Cẩn thận một chút.” Trịnh Giai Nguyệt nhìn mà lo lắng,
Mẹ Trịnh cũng không muốn ở lại, nhưng thấy tình huống như vậy, không ở lại cũng không thể, cũng chỉ có thể đồng ý.
Trịnh Giai Nguyệt và Quý Dương ở nhà họ Quý có phòng riêng, mà cha mẹ Trịnh thì ở tại phòng cho khách lầu hai.
“Khó chịu không?” Trịnh Giai Nguyệt nhìn Quý Dương ngủ trên giường, duỗi tay giúp hắn cởi cà vạt, tay lại bị người bắt lấy.
Quý Dương cầm tay cô, dán lên mặt mình, không ngừng cọ cọ.
Trịnh Giai Nguyệt nhìn hắn, không hề tức giận, sắc mặt Quý Dương đỏ rực, độ ấm rất cao, miệng cô vẫn nói thầm. “Còn nói lúc nào cũng chăm sóc cho em, anh nhìn anh xem, say như vậy, kẻ lừa đảo!”
Lời nói thì nói như vậy, môi lại hơi cong lên.
“Giai Giai, anh sẽ chăm sóc cho em, bảo vệ em.” Quý Dương gằn từng chữ một nói, đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.
Trịnh Giai Nguyệt nhìn hắn, đáy mắt dịu dàng, còn chưa nói chuyện, ngoài cửa đã truyền đến tiếng Doãn Dung. “Giai Nguyệt, mẹ nấu canh giải rượu, con mang cho Quý Dương uống một chút.”
“Vâng.” Trịnh Giai Nguyệt vội vàng đứng dậy, mở cửa.
“Uống nhiều chút sẽ đỡ hơn, dưới lầu vẫn còn.” Doãn Dung nói rồi đưa cho cô một chén.
“Cảm ơn mẹ, lát nữa con tự đi lấy cũng được ạ.” Trịnh Giai Nguyệt nhận lấy, sau đó nói lời cảm ơn.
Doãn Dung xoay người rời đi, đáy mắt cười lạnh.
Lúc Trịnh Giai Nguyệt đóng cửa tiến vào, Quý Dương đã ngủ rồi.
Cô đánh thức hắn, cho hắn uống một chén, mắt thấy đã hết, cô đứng dậy, nhẹ giọng nói. “A Dương, em lấy thêm cho anh một chén, bằng không ngày mai tỉnh lại anh sẽ khó chịu.”
Nói xong muốn đi, tay lại bị người nắm lấy, Quý Dương trợn mắt. “Để anh đi.”
“Không được.” Trịnh Giai Nguyệt lắc đầu.
“Em ở yên trong phòng đợi đi.” Quý Dương ngồi thẳng dậy, đứng lên đi ra ngoài. “Anh đỡ hơn nhiều rồi, không sao.”
Trịnh Giai Nguyệt vẫn không yên tâm, cùng đi qua muốn đỡ hắn, Quý Dương nhíu mày, để cô ngồi trên giường, còn xụ mặt. “Anh ngã một chút không sao, em đừng ngã là được.”
“Nhưng mà...”
“Nghe lời.”
Trịnh Giai Nguyệt im miệng, ngoan ngoãn ngồi trên giường, tuy cô lo lắng, nhưng là Quý Dương nói vẫn nên nghe, chờ hắn mở cửa, mở miệng nói. “Vậy anh lấy hai chén, mang qua cho ba ba đi.”
Cha Trịnh còn say nghiêm trọng hơn, phỏng chừng đêm nay cũng bị lăn lộn.
“Ừ.” Quý Dương đi ra ngoài.
Trịnh Giai Nguyệt chờ mãi chờ mãi, cuối cùng vẫn là không nhịn được, đứng dậy đi mở cửa, vừa muốn đi về phía hành lang, Quý Dương lại trở về từ bên kia.
Đi đường còn hơi ổn, không lung lay.
Thấy Trịnh Giai Nguyệt đi ra, tỉnh táo nói. “Sao em lại không nghe lời?”
“Lo lắng cho anh.” Trịnh Giai Nguyệt biết dỗ hắn như thế nào, đi lên kéo tay hắn, mềm giọng. “Anh đã uống chưa?”
“Rồi, cũng mang cho ba rồi.” Quý Dương ôm lấy eo cô, hai người đi vào trong phòng.
Mới vừa đóng cửa không lâu, dưới lầu truyền đến một tiếng va chạm, Quý Vĩ và cha Quý đang ngủ say như chết, mẹ Trịnh bị ba Trịnh nháo loạn đến sứt đầu mẻ trán, Trịnh Giai Nguyệt đang tắm rửa, chỉ có một mình Quý Dương nghe được, hắn nhướng mày, làm như không nghe thấy.....