Chuyện Lâm Hữu Đức gϊếŧ người, cũng chỉ có những người này biết. Đám Lão Căn Đầu không biết chuyện này, chỉ cho rằng cô gái kia nhân lúc Lâm Hữu Đức ngủ đã lẻn và núi sâu và gặp nạn. Nghe Lâm Hữu Tài và Lâm Hữu Đức nói đùa, họ cũng chỉ cười cười.
“Đuổi cậu ta đi càng sớm càng tốt, qua một thời gian nữa Lại Tam sẽ đưa hàng mới tới đây”.
Lâm Hữu Đức không tin ma quỷ, nếu thực sự có quỷ thì những người phụ nữ nghĩ quẩn trong lòng mà tự sát sau khi bị bán tới đây mấy năm trước đã tới tìm họ báo thù rồi, bây giờ chẳng phải cả thôn của họ vẫn sống tốt đẹp sao. Suy cho cùng cũng là do con nhỏ kia không biết điều, ngủ với bao nhiêu người cũng là ngủ thôi, giả vờ giả vịt thì chết cũng đáng.
“Cậu yên tâm, ngày mưa Lại Tam sẽ không dẫn người lên núi đâu. Chàng trai trẻ kia tới để xem mặt trời mọc, trời quang mây tạnh sẽ rời đi sau khi chụp hình xong. Cậu ta sẽ không chạm mặt Lại Tam được”.
Lão Căn Đầu nở một nụ cười đôn hậu, lộ ra hàm răng vàng khè. Những người bên cạnh cũng cười theo, Lại Tam tới, có nghĩa là trong thôn sẽ có con dâu mới. Có con dâu rồi thì không bao lâu sẽ có cháu nội, hương khói trong thôn được truyền từ đời này sang đời khác, cho dù họ có chết cũng có mặt mũi đi gặp ông bà tổ tiên.
"Chàng trai, trời mưa rồi, cậu còn muốn đi đâu?".
Yến Chử đã ở trong thôn được ba ngày, trong ba ngày này, trên núi vẫn mưa không ngớt hạt. Bình thường anh chỉ ở trong gian phòng ở nhà Lão Căn Đầu, chỉ có lúc ăn cơm mới ra ngoài đi tới đi lui. Anh rất ít nói, nhiều ngày thế này cũng không nhìn thấy anh đi lang thang trong thôn. Người dân trong thôn cũng dần buông lỏng cảnh giác đối với anh đến mức thấp nhất. Nhưng bây giờ trời đang mưa, sắc trời cũng càng lúc càng tối, Yến Chử lại cầm dù trông có vẻ như muốn đi ra ngoài, khiến Lão Căn Đầu lập tức lấy lại tinh thần. Đôi mắt mơ hồ đánh giá Yến Chử, giọng nói có chút trầm thấp.
"Cháu thấy bây giờ mưa cũng nhỏ hơn rồi, nên muốn đi dạo ở sau núi. Mưa lất phất ở núi rừng có một loại vẻ đẹp khác, là tư liệu sống cực tốt cho nhϊếp ảnh".
Yến Chử giả vờ nghe không hiểu bên trong lời nói của ông lão mơ hồ mang theo đề phòng, giờ máy ảnh trên tay anh lên, dáng vẻ giống như một sinh viên bình thường si mê chụp ảnh. Trên người anh ngoài một chiếc máy ảnh treo ở cổ, sau lưng cũng chỉ có mỗi một chiếc ba lô nhỏ, không phải là chiếc ba lô to anh đeo khi mới lên núi, có lẽ nó là một chiếc túi dự phòng nhỏ được đặt trong ba lô leo núi ban đầu. Ba lô nhỏ bẹp dí, có vẻ như không chứa quá nhiều đồ đạc bên trong. Trừ những thứ này, anh cũng tiện tay xách theo cây dù kia.
"Bây giờ trời sắp tối tới nơi rồi, sau núi sẽ có sói đó. Chàng trai, cậu không muốn sống nữa sao?"
Lão Căn Đầu thầm nghĩ sao trẻ con thành phố đều kỳ quái như vậy, những người trẻ tuổi lên núi trước kia cũng thế. Trên núi ngoài cây vẫn là cây, nhưng họ lại cảm thấy ngọn núi này rất đẹp. Sao không thấy mấy cô gái bị bắt cóc tới đây giống họ, thích phong cảnh nơi đây mà sẵn lòng ở lại nhỉ!
"Không sao đâu ông ơi, trước khi đi mẹ cháu đã cho cháu một là bùa bình an mang theo bên người".
Yến Chử tươi cười, lấy một lá bùa hình tam giác màu vàng trong túi ra: "Mẹ cháu nói bùa bình an này có thể bình an vô sự. Đừng nói là sói, ngay cả người xấu muốn hại cháu, hắn cũng phải trả giá bằng cả tính mạng".
Không biết có phải Lão Căn Đầu có tật giật mình hay không, ông lão cứ cảm thấy lời nói của chàng trai trẻ này ẩn chứa hàm ý gì đó. Nghe xong nửa câu sau của Yến Chử, cả người ông lão ớn lạnh, trong người không có chỗ nào thoải mái. Nhưng khi nhìn kỹ lại, cậu bé vẫn đang mỉm cười khanh khách, dường như lúc nãy chỉ là ảo giác của ông lão.
"Vậy cậu nhớ phải về sớm một chút đó, lúc trời tối hẳn thật sự sẽ có sói và gấu ở bên ngoài".
Lão Căn Đầu không thuyết phục được Yến Chử, còn không phải con dâu nhà họ Trương trước kia lẻn đi lúc nửa đêm và bị sói cắn chết không toàn thây sao. Cũng chẳng phải ông lão hiền lành gì cho cam, nhưng mà nếu chàng trai trẻ trước mặt này bị sói cắn chết giống cô gái kia, thì tiền ăn và tiền lưu trú mấy ngày qua sẽ phải tìm ai đòi đây, đó là một khoản thu nhập không nhỏ.
Ông lão hy vọng trời mưa thêm mấy ngày nữa, thêm mấy ngày thì ông lão có thể dành dụm đủ tiền mua con dâu cho con trai. Năm nay con trai đã bốn mươi tuổi rồi, nếu còn chưa cưới vợ, nhà họ sẽ thật sự tuyệt tử tuyệt tôn.
Yến Chử gật đầu, cầm ô đi vào bên trong màn mưa.
"Đại Trụ, con đi theo phía sau và nhìn chằm chằm cậu ta, xem cậu ta có thật sự đi ra sau núi hay không."