"Hai người lần này đi Tứ Á, bây giờ là thời điểm Tứ Á nóng nhất, đừng quên cầm theo kem chống nắng đấy." Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi kết hôn Vu Tâm Nghiên bước vào phòng Yến Chử, cô ấy bị người đàn ông mặt dày này dụ dỗ rồi.
"Còn có quần áo thay ra cũng phải chuẩn bị tốt, ga trải giường này là đồ mới, có điều em vẫn giặt sạch một lần rồi, ở bên ngoài cho dù có là khách sạn tốt nhất, ga giường không nhất định sẽ sạch sẽ, da của anh rất dễ dị ứng, vẫn là nên mang theo ga giường ở nhà đi thì tốt hơn."
Vu Tâm Nghiên đã sớm quen với việc thay Yến Chử sắp xếp hành lí, mặc dù chuyện như thế này một năm đại khái cô ấy cũng chỉ có thể làm một lần.
"Còn có cao và lọ xịt chống côn trùng này, em để trong túi ngoài cùng của hành lí."
Lúc cô ấy đang bận rộn giúp Yến Chử sắp xếp hành lí, đột nhiên bị Yến Chử ôm lấy từ phía sau.
"Em đi cùng anh được không?"
Hơi thở của người đàn ông vấn vít bên tai, Vu Tâm Nghiên theo bản năng co người lại một chút.
"Nếu em không muốn để lộ thân phận của mình thì có thể xuất hiện với vai trò là trợ lí của anh. Lẽ nào em có thể yên tâm để anh và Vu Tâm Đồng quay chung một show giải trí? Người phụ nữ không có ý tốt đó vẫn luôn một mực mơ tưởng đến cơ thể thuần khiết này của chồng em đấy."
Yến Chử cảm thấy từ hồi đi theo hệ thống vô trách nhiệm này, bản lĩnh trợn mắt nói mò của cậu càng ngày càng cao hơn.
Trên thực tế, thái độ của Vu Tâm Nghiên dịu đi nhanh như vậy, không khỏi liên quan tới đoạn tâm sự giãi bày của Yến Chử với cô.
Trong lời giải thích của Yến Chử, bản thân chỉ là vô tình từ miệng Vu Tâm Đồng biết được quan hệ giữa bọn họ, bởi vì không biết chuyện ân oán giữa trưởng bối, vì vậy chỉ là chiếu cố hơn một chút tới dì nhỏ mà thôi.
Chỉ là trong quá trình tiếp xúc, Yến Chử dần dần phát giác ra người dì nhỏ kia dường như có chút gì đó không đúng, lúc ở cùng người anh rể như cậu, mơ hồ còn mang chút trêu đùa và câu dẫn.
Lúc đó cậu liền quyết định giữ khoảng cách với Vu Tâm Đồng, nhưng ai biết được rằng trên mạng lại lộ ra scandal của cậu và Vu Tâm Đồng, hơn nữa trong lúc đó cậu cũng phát hiện ra được ân oán trong nhà bọn họ, đồng thời cả chuyện Vu Tâm Đồng dường như muốn bắt tay với Sở Thiên Hà để hãm hại cậu.
Lúc đó vì để không bứt dây động rừng, cậu chỉ có thể duy trì sự tiếp xúc như ban đầu, đồng thời trong quá trình tiếp xúc với cô ta, âm thầm nghe ngóng mối quan hệ của cô và Vu Tâm Đồng, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, mới khiến cô ấy hiểu nhầm.
Bởi vì có scandal trước đây của Sở Thiên Hà, Vu Tâm Nghiên rất nhanh liền tin vào lời giải thích của Yến Chử, lại cộng thêm khoảng thời gian này biểu hiện của Yến Chử thực sự quá tốt, tốt đến mức khiến cô ấy sắp quên tất cả những chuyện không vui trước kia.
Bây giờ nghĩ lại, Yến Chử ngoài nhiều lần nhắc đến Vu Tâm Đồng trong cuộc trò chuyện ra, cô quả thực không có chứng cứ chứng minh Yến Chử có tâm tư khác với Vu Tâm Đồng.
Lâu dần, Vu Tâm Nghiên cũng cảm thấy có lẽ bản thân đã nghĩ oan cho Yến Chử, đồng thời lại thêm mấy phần áy náy.
Cô mơ hồ đoán ra được sự thật về chuyện Vu Tâm Đồng câu dẫn Yến Chử. Từ khi còn rất nhỏ, phàm là những thứ mà cô có, Vu Tâm Đồng đều muốn cướp đi. Lúc đó ông bà nội cảm thấy hổ thẹn với mẹ con họ, nên đối xử với cô còn tốt hơn cả trước đây, ngược lại mẹ của Vu Tâm Đồng không được ông bà nội yêu quý, nên những ngày tháng sống cùng với cô ta tại Vu gia cũng không vui vẻ gì.
Cho dù Vu Tâm Nghiên từ trước tới nay chưa từng nghĩ qua chuyện cần ông bà nội bồi thường cho cô, nhưng Vu Tâm Đồng vẫn luôn hận cô ấy như cũ, thậm chí còn trách cô đã phá hoại cuộc sống hạnh phúc của gia đình cô ta.
Vu Tâm Đồng cảm thấy Yến Chử bị Vu Tâm Đồng căm ghét rất có khả năng là bởi vì nguyên nhân từ cô, vì vậy, cô ấy chột dạ còn chẳng kịp, thái độ đối với Yến Chử tự nhiên cũng mềm mỏng hơn rất nhiều.
"Anh....không biết xấu hổ...."
Mặc dù thái độ mềm mỏng hơn, nhưng Vu Tâm Nghiên cảm thấy hành vi được voi đòi tiên của đàn ông là không thể nuông chiều.
"Vợ của anh không tha thứ cho anh, anh còn cần mặt mũi làm gì."
Yến Chử nghĩ cũng chẳng cần nghĩ đáp lời, vừa nói cậu vừa chỉ chỉ Yến Ngạo Thiên đang ở bên cạnh cắn vạt áo mình.
"Chó của người khác đều có bố mẹ đi theo, lẽ nào em nhẫn tâm nhìn con trai mình bị những chú chó khác chê cười sao?"
Câu nói này nói ra vô cùng chính trực, đến nỗi Vu Tâm Nghiên vừa nghe xong nhịn không được phải bật cười.
"Gâu ẳng gâu gâu ẳng."
Nghe thấy tên mình, Yến Ngạo Thiên rất nhanh lấy lại tinh thần, không biết có phải do [trái tim thú cưng] hay không, trừ Yến Chử có thể nghe hiểu lời nó ra, nó so với lúc trước càng trở nên nhanh nhạy hơn.
Cụ thể là mỗi lần phá phách nhà cửa xong đều biết đường tự hủy đi vết tích.