Tôi đã rời khỏi quê hương hơn mười năm, cùng với cái tên Lục Trạch được cất sâu vào trong trái tim.
....
Với cương vị một cảnh sát những năm này, tôi không thấy bất kỳ tin tức nào về Lục Trạch.
Khi tôi gặp lại anh ấy, là khi anh ấy xuất hiện tỏa sáng trước công chúng.
Ngoài ra, Hà Thành Nghị nói với tôi rằng anh là một nghi phạm hình sự nằm trong diện đang được điều tra.
Vì vậy, tôi không biết mình nên đối diện với trường hợp này như thế nào.
Nếu thật sự Lục Trạch dấn thân vào con đường phạm pháp và phạm tội, vậy người trực tiếp đưa anh vào vành móng ngựa không phải chính là tôi sao?
Hay là lúc ấy anh thật sự đã vào tù, và khi anh ra tù không tìm thấy việc làm khiến anh lựa chọn đi theo con đường tội lỗi ….
Vậy tôi với tư cách một cảnh sát trong suốt thời gian qua có ý nghĩa gì?
Tôi có còn đủ điều kiện để làm cảnh sát không?
Ngoài trời gió vẫn thoang thoảng bay mang theo một tia ảm đạm.
Tôi mấp máy môi, vừa định nói ra ý định từ chức thì chuông cửa vang lên.
Cả Hà Thành Nghị và tôi đều sửng sốt.
Ai sẽ đến gặp tôi vào lúc này?
Trong lúc nhất thời, tôi nghĩ rằng đó là người bán rau mà tôi quen biết ở tầng dưới cho tôi rau, vì vậy tôi đứng dậy và mở cửa.
Kết quả là, đập vào mắt tôi là ánh mắt đen thăm thẳm.
Lục Trạch lại mặc âu phục đứng ở cửa.
Hai tay đút túi quần, anh nghiêng người nhìn tôi.
"..."
Tôi đứng im bất động ở đó, đầu tôi như muốn nổ tung.
Anh ấy làm sao biết nơi này, làm sao tìm được?
Có lẽ là bởi vì đã lâu không thấy tôi quay trở lại, Hà Thành Nghị ở trong phòng gọi tôi mấy lần không được liền đi tới.
"Bối Bối, tại sao lại...?"
Vì vậy, anh ấy nhìn thấy tôi và Lục Trạch
Tôi nghe thấy tiếng cười khẩy của người đàn ông từ phía sau, sau đó anh vươn tay ôm lấy tôi.
Áp má vào cổ tôi, anh nhìn Hà Thành Nghị đầy khıêυ khí©h.
" Ơ "
" Hai người thân mật như vậy...?"
Sự im lặng bao trùm bầu không khí lúc này.
Điều tôi lo lắng nhất là lúc này là liệu Lục Trạch có biết thân phận của Hà Thành Nghị hay không.
Hà Thành Nghị không giống tôi, anh ấy là một cảnh sát đã xuất hiện trên trang mạng xã hội.
Không ai trong chúng tôi dám manh động gì vào lúc này
Đến khi Lục Trạch vén tóc tôi ra sau phá vỡ bầu không khí:
"Em không định giới thiệu anh ta với tôi sao?"
"..."
Cả hai chúng tôi thở phào nhẹ nhõm.
Hà Thành Nghị bước tới và trao danh thϊếp giả mạo của mình.
"Xin chào, tôi tên là Hạ Đông."
"Tôi là bạn học chung đại học với Trần Bối Bối
Lục Trạch vuốt ve eo tôi, và không thèm nhìn danh thϊếp.
Anh ấy dường như cố tình làm cho bầu không khí trở nên khó xử và làm Hà Thành Nghị bẽ mặt.
" Ha ha, Trần Bối Bối, đây là bạn trai của em sao?"
"Tôi đi đây, hôm khác tôi tới nói chuyện tiếp!"
Hà Thành Nghị gãi đầu, cười gượng rồi chuồn êm, đặc biệt lại gán danh hiệu "bạn trai" tôi cho Lục Trạch.
Cánh cửa đóng lại và sự im lặng vẫn tiếp diễn.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên và hỏi người đàn ông trước mặt.
"Làm sao anh biết nhà của tôi ở đây?"
"Tôi chưa từng nói với anh thì phải?"
"Anh đã sử dụng các cách bất hợp pháp... điều tra tôi..."
Người đàn ông trước mặt nhíu mày cắt ngang lời tôi.
"Đợi một chút."
"Cái gì?" - Tôi hoàn toàn không biết anh ấy đang nghĩ gì.
Đột nhiên, toàn bộ khuôn mặt đẹp trai của anh được phóng to.
Tôi mất cảnh giác mà bị anh tiến tới hôn môi.
có chút thô bạo nào, thay vào đó là sự dịu dàng và cẩn thận.
Dù vậy
……
Anh ta đang làm cái quái gì???
???
Tôi ngửi được chút rượu từ đàn ông đang hôn mình.
Anh ta đã uống rượu- chắc chắn rồi.
Tôi vùng ra khỏi người anh, anh híp mắt nhìn tôi, lỗ tai anh đỏ bừng, có lẽ anh ấy say rồi.
Tôi đẩy con người đang say này lên ghế sofa.
Tôi ngồi xuống trước mặt anh ta và đung đưa một ngón tay về phía anh ta.
"Số này là số mấy?"
Anh nhìn tôi chằm chằm và mỉm cười phá lên.
...
Tôi thở dài, nhìn thẳng vào anh ấy và hỏi anh ấy từng chữ một.
"Anh …. Anh bí mật điều tra tôi à?"
...
Rèm cửa khẽ đung đưa bởi ngọn gió ngoài cửa nhưng người đàn ông chẳng nói gì mà chỉ ngắm tôi.
Một lúc sau, anh vẫy tay với tôi, rồi nói gì đó,nhưng tôi chẳng nghe được gì cả.
Tôi cúi người xuống sát vào anh ấy để nghe rõ hơn.
Tiếng anh cười ấm áp vang lên, anh dùng sức ôm eo tôi.
Sau đó tôi lại cảm nhận được sự tiếp xúc ấm áp trên vành tai.
Anh ấy.. anh ấy ….. anh ấy…
Cư nhiên liếʍ vành tai tôi.
Trong tích tắc, đầu óc tôi đình chỉ hoạt động, thân thể tự động tránh xa anh ấy.
Nhưng anh ấy nghiêng đầu, nhìn tôi đánh giá.
Tôi không biết liệu đầu óc của anh ấy có vấn đề hay không?
Tôi chạy trốn như một cơn gió, chạy về phòng và nhốt mình trong đó.
Lúc này, điện thoại di động màn hình sáng lên.
Tôi nhìn xuống hai tin nhắn văn bản vừa đến trong hộp thư đến của mình.
Hà Thành Nghị là người gửi chúng.
"Nếu mọi thứ đều xảy ra có liên quan tới cô."
"Cô phải tham gia vụ này tới cùng."
"Cô nghĩ sao về những điều tôi nói?"
Sáng thứ Hai tôi làm việc trong siêu thị, nhìn cửa sổ thấy xe cộ qua lại và nhắn tin cho anh ấy.
Một lúc sau, có hai tin nhắn đến.
"Em phải nhắn tin mới nói chuyện được sao?"
"Em có muốn thêm Wechat của tôi không?"
Tôi có thể tưởng tượng ai đó đang gõ chữ với vẻ mặt tự đắc.
Tôi đáp lại:
"Bớt khùng, đồng ý hay không?"
"Anh có đồng ý không???"
Nhưng người đầu dây bên kia vẫn tiếp tục giả ngốc. Tôi hít một hơi thật sâu rồi bấm từng chữ gửi cho anh.
"Anh có sẵn sàng ở bên em không?"
...
Nhưng thứ tôi nhận lại chỉ là sự im lặng kéo dài.
Tôi đặt điện thoại xuống một cách bực bội.
Tại sao tôi phải tin lời Hà Thành Nghị khi hắn nói
“ Hãy tỏ tình, chắc chắn sẽ thành công”
"Cô tỏ tình thành công, thì chúng ta sẽ thu được thông tin”
“Chúng ta có thể phơi bày sự thật trước công lý.”
Đại loại như vậy
Sau một hồi im lặng, thứ Lục Trạch trả tôi chỉ là
"Để tôi xem xét."
...
Tôi định thu hồi tin nhắn, nhưng mà quá hạn thời gian được thu hồi rồi.
Tôi bực mình ngồi ở quầy tính tiền thì một lon Coca lạnh chạm xuất hiện tôi.
Sự xuất hiện đột ngột của lon côca làm tôi run bắn lên, đang suy nghĩ là vị khách nào thích trêu đùa tôi theo cách này như thế nào, tôi lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm quen thuộc.
...
Tôi ngày càng không hiểu cảm giác khi gặp Lục Trạch của bản thân.
Giống hệt tôi của năm ấy khi nhìn thấy anh.
"Sao anh lại tới đây?"
Tôi lườm nguýt anh, và nhận lại tiếng cười trừ.
“Ai quy định tôi không được đi siêu thị mua đồ?”
...
Hợp lý và không thể chối cãi.
Tôi đã trả lại lon nước cho anh, nhưng anh cứ đứng mãi ở trước quầy thanh toán.
Lần này lại làm sao...
Đang hỏi thì anh đã nắm tay tôi.
Tôi luôn tự hỏi, tại sao anh vẫn có thể tiếp xúc thân mật và dịu dàng với người đã nhiều năm không gặp như tôi.
"Tối nay đi ăn tối với anh nhé?"
Anh nhìn sâu vào mắt tôi và khẽ hỏi.
Tôi định nói không thì:
"Đi với anh."
"Anh sẽ nói cho em biết những gì anh đang làm."
...
Lời từ chối mắc nghẹn trong họng.
Tôi đeo một chiếc vòng cổ rất sang trọng có gắn máy quay mini.
Nghĩ lại thì, tôi đã không mặc váy từ rất lâu rồi kể từ khi trở thành cảnh sát.
Vì vậy, lần này tôi quyết định mặc váy, chiếc váy do Lục Trạch gửi tới.
“Trời ơi, vừa in”- tôi thốt lên.
Làm thế nào anh có thể biết chính xác số đo của tôi??
...
Người đàn ông trong xe ngước nhìn tôi, trong mắt không dấu nổi sự kinh ngạc,khiến tôi có chút khó chịu.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh mặc trang phục đơn giản trừ hôm đầu tiên anh tới siêu thị.
Tôi cảm thấy anh đã có chút sự thay đổi.
Sự nhiệt huyết của tuổi trẻ thay bằng sự mạnh mẽ trưởng thành khắc sâu trong cơ thể.
Chỉ đến khi tôi thấy anh có chỗ đứng trong xã hội này, tôi mới nhận ra, anh không còn là cậu con trai trong thanh xuân của tôi nữa!
Anh đưa tôi đến một bữa tiệc thoạt nhìn rất bình thường trên thực tế ở đây tôi có cơ hội tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu.
Tôi có thể nhận ra một vài gương mặt quen thuộc trên TV.
Điều này khiến tôi có chút cảnh giác hơn, bất kỳ ai trong đây cũng có thể là đối tác làm ăn của anh.
Tôi không thể tưởng tượng được người chống lưng cho anh lớn thế nào.
Hà Thành Nghị và đồng đội của tôi có thực sự tìm ra được manh mối nào không?
Máy quay mili trên cổ tôi đã quay lại hết toàn cảnh bữa tiệc.
Tập đoàn SănSai có phạm vi ảnh hưởng ít nhiều tới thị trường thành phố
Dù không thực sự lớn, nhưng nó đáng chú ý.
Thậm chí nhiều nhân vật đang nịnh bợ anh.
Tôi không thích giao du cho lắm, vì thế tôi tránh xa Lục Trạch và nếm thử các món bên quầy đồ ăn.
Thực ra để quan sát và nhớ kĩ mặt từng người trong bữa tiệc.
Cho đến khi, eo tôi bất ngờ bị ôm lại.
Vị trí nơi này thực ra khá hẻo lánh, Lục Trạch đẩy tôi vào quầy bánh
Chiếc váy dạ hội được thiết kế với phần eo bên hông lộ ra ngoài nên anh có thể vô tư dùng những ngón tay của mình chạm vào da thịt tôi.
Tôi cảm nhận được vết chai trên tay đang chà sát da mình làm tôi rụt người lại, vô tình nằm gọn trong vòng tay anh.
"Anh có một việc cần làm."
"Ở đây chờ anh, không cần nói chuyện với những người tới bắt chuyện với em."
Anh ấy vừa nói vừa áp tai tôi, theo góc nhìn từ ngoài vào, có lẽ chúng tôi đang trong tư thế ám muội