Chương 11: Tính kế tán gái
Về tới gần nhà tôi xuống xe, chẳng biết nên làm sao, hơi mông lung 1 chút, giờ nên về nhà hay là lang thang, tại sao tôi chưa biến lại bình thường. Mượn thằng cường 50k, tôi đi ra chợ tính mua con dao với 1 cái bấm móng tay để cắt ngắn cái bộ móng tay dài 5cm này. Ra tới chợ, thấy ai đó cũng nhìn mình là lạ, nhất là mấy đứa tuổi teen, con bé Hương cũng nhìn mình như vậy sau khi nó buộc tóc mình lên, ai đó cho tôi biết là vì sao hay không? Mà thôi chả quan tâm nữa, tôi vội đi mua rồi ra quảng trường lang thang, bước lên bục sân khấu của quảng trường, tôi ngồi đó hưởng gió mát, cầm dao ra ngồi chặt móng tay, rồi lại mài dũa, miệt mài nữa tiếng mới làm cho nó trở lại như người bình thường, đéo gì cứng vãi. Lúc này đây, tôi không biết mình ruốc cuộc là thứ gì, là ai? Khi mà bất cứ ai từ tầng chót của xã hội dần dần có được tất cả những thứ ưu điểm mình không có giống như đang nghèo đói thì 1 núi vàng từ trên trời rơi xuống thì chắc họ đều sẽ vui mừng, hạnh phúc và bắt đầu suy nghĩ rằng sữ dụng số vàng đó để mua gì, làm gì? Còn tôi, tôi thấy mọi thứ đang dần làm rối loạn cuộc sống của tôi.
Từ 1 thằng hai lúa chưa bao giờ trải đời, chưa có đêm nào mà không ở nhà, chưa bao giờ tôi được 1 chiếc bằng tiên tiến trong suốt 6 năm học cấp 2 và 3, một thằng đi học là mục tiêu bắt nạt của lũ côn đồ, thành 1 thứ gì đó không phải con người, có được sự suy tư cực nhanh, đánh nhau như những thằng du côn mà chính mình thầm hận bao nhiêu năm, giờ đây tôi đâu còn gì của 1 thằng cù lần của vài tháng trước, liệu rằng khi mọi người biết tôi có khả năng biến đổi kỳ dị như vậy, tôi có bị họ xa lánh, cô lập hay không? Cảm giác cô đơn giữa dòng đời cứ len lõi vào trong tâm trí mặc dù lúc này tôi vẫn chưa bị gì, cảm giác này xuất hiện ở đâu ra, cứ như tôi đã trải qua hàng ngàn năm cô độc vậy. Tôi có cảm giác rằng mình đã từng ngồi một mình ở 1 nơi không bóng người ngước lên trời đã rất nhiều lần rồi. Bầu trời buổi chiều tà như hiểu được lòng tôi, cơn mưa rào chợt đến rồi to dần, tôi cũng không tránh, không trú, dường như có tôi đang thưởng thức cơn mưa, đưa tay lên hứng mưa, trong lòng tôi không hiểu tại sao lại coi mưa là tri kỷ, mặc dù tâm trạng tang thương nhưng tôi cũng hiểu rằng đây không phải là tâm trạng cũng như là cảm xúc của tôi, bởi vì tôi chưa bao giờ cô đơn, tôi lúc nào cũng có gia đình và mấy đứa bạn bẩn bựa cùng chia sẽ.. Vậy có lẽ đây là tiếng lòng của thứ gì đó đã nhập vào tôi. Cứ ngồi bất động cho tới nửa đêm, mưa càng to, giông cũng có, sét giật ầm ầm.
Tôi vẫn ngồi trên sân khấu của quảng trường, vu vơ nhìn mãi về phía chân trời, làm sao có thể trở lại bình thường?? hoặc là cứ như thế này thì mọi thứ càng tốt hơn nhưng tôi phải sống dưới thân phận nào? Về nhà phân bua với ba má rằng con bị biến đổi bla.. bla chăng? Còn trường lớp thì giải thích thế nào? Người ta liệu có cho tôi là yêu quái? Thật thì chúng cũng chẳng có gì phức tạp, với sự vượt trội về mọi mặt sau khi tôi bị thứ gì đó nhập vào thì cho dù có 1 mình tôi thì đi nơi nào cũng có thể tự lập được, ngon lành nữa là đằng khác, nhưng tôi không vứt bỏ tình thân được, cũng biết chuyện của tôi không thể để lộ ra được, mấy đề tài huyền bí này mà được phát hiện thì khoa học, báo chí cả nước săm soi, tôi và gia đình làm gì có ngày nào được yên. Tôi hét lên thật điên cuồng :" AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA" cơ thể bức bối và nóng đến cực độ, tiếng hét dần dần trở thành tiếng gáo rú, tóc bạch kim mọc dài ra tới tận cuối lưng, móng tay lại dài ra, lông tay lông chân mọc ra khá dày, lại màu trắng, răng nanh cũng dài ra, sau cuối lưng có những gì đang cố mọc ra, đó là những chiếc đuôi, 9 chiếc đuôi lông màu trắng. Giờ đây tôi gần như đánh mất lý trí, gáo rú điên cuồng, giờ nó gần giống như những tiếng gầm của dã thú, cơ thể tôi nhảy lên trên cột đèn cao nhất, tiếp tục gầm đưa móng vuốt lên trời cao, như là có cái gì làm nó chán ghét.
Tức thì 1 đoàn sấm sét đánh thẳng xuống chỗ tôi, trời cao như là muốn không cho thứ yêu quái này được tồn tại trên đời. Đợt sét làm gãy cột đèn, làm cả thị trấn mất điện, còn cơ thể tôi thì văng mạnh xuống đất tạo nên 1 cái hố sâu 2m, khói đen bốc nghi ngút, nhưng dường như vẫn còn chưa đủ mạnh, tuy rằng tôi cảm nhận cơ thể đang tê liệt, nhưng "nó" vẫn cử động, rồi nó bật nhảy ra khỏi hố, vừa ra tới miệng hố thì 1 đợt sét thứ 2 đánh ngay chỗ đó, làm "nó" lại rơi xuống hố, tạo nên 1 hố xâu tới 5m, rất to. Âm thanh vang rền như ngày tận thế, cứ lặp lại như thế 4 đợt sét, cơ thể đã hoàn toàn tê liệt không cử động được, ý thức hoang dã chiếm lấy cơ thể tôi dần tiêu tán, để lại cảm giác tê dại và đau đớn tột độ mà giờ tôi mới cảm giác được, tôi nghỉ rằng nó đã chết, nhưng cảm giác cho thấy rằng thứ chết đi chỉ là thứ mà nó không kiểm soát được mà thôi. Trong đầu tôi lúc đó hiện lên 1 dãy các thông tin về cửu vĩ hồ, khi nào mọc đuôi thì mới có khả năng, biến hình trở lại như cũ, trong cơn đau đớn của cơ thể mà tinh thần cũng bị 1 loạt các thông tin khổng lồ đâm vào não làm cả tinh thần lẫn thể xác đều đau nhức, đâu đến muốn gào lên, nhưng mở miệng k0 được, dãy dụa cũng không được. Trong đầu hiện ra 1 đống thứ gọi là niệm chú để giải phá tráng thái hoặc gia tăng độ biến về nguyên bản của trạng thái, ngoài ra thì chẳng còn gì nữa.
Trong phương pháp niệm chú có 11 loại trạng thái, là tôi lúc bình thường, đến trạng thái tóc bạch kim, móng vuốt có thể điều chỉnh, còn 9 trạng thái còn lại là biến dần thành yêu quái, 1 đuôi đến 9 đuôi, bây giờ tiêu chuẩn của tôi chỉ có thể biến thành trạng thái 2, cố hết sức có thể miệng cưỡng giải khai trạng thái 3 nhưng duy trì không quá 15 phút, sau 15 phút sẽ chịu tác dụng phụ, vì cơ thể tôi quá yếu, không chịu nổi biến đổi. Nhưng nó thì khác, cái thứ không phải tôi trong cơ thể tôi, tôi đoán chắc nó không có hạn chế gì, dù sao thì cái niệm chú này cũng mô tả rằng dùng linh lực để duy trì, mà linh lực là cái gì tôi chả biết, chắc là 1 loại mana của yêu quái, không có linh lực thì dùng cơ thể làm đại giá để mà biến, cái này tôi chả ham, biến được trạng thái 2 là ngon rồi. Tầm 1 tiếng sau cơn tê liệt đã giảm bớt, tôi có thể đứng lên và đi thất thểu, tôi bắt đầu thử niệm chú giải trừ trạng thái. Thở phào, nhìn lại tay chân có hơi vàng lại, rồi dừng ở màu vàng nâu, tóc cũng thành màu đen và ngắn lại, móng tay trở về như bình thường, ôi. Giờ chắc về nhà được rồi ấy nhỉ, cơn mưa vẫn tầm tã, nhưng giông sét đã không còn, chiếc 1202 cũng nổ luôn cùng với sét đánh rồi, cũng may là quần áo cũng bị biến dạng nhẹ, hơi rách rưới 1 tí. Giờ đã gần 4 giờ sáng rồi, tôi tìm qua nhà thằng Cường( nói là nhà chứ thực chất chỉ có mình nó ở mà cũng hơi nhỏ, nhà thật của nó ở huyện khác, nhưng mà nó lên đây học năm lớp 6, vừa vặn ngày xưa ba nó ở đây có xây 1 cái nhà nhỏ, nhưng sau năm 2000 làm ăn có chút khấm khá nên qua huyện khác mua đất xây 1 căn nhà khác to hơn), gõ cửa ầm ầm( đối với thằng bạn thân này tôi chả có điều gì kiêng kỵ cả, càng bựa càng tốt):
- Con chó mở cửa coi. - tiếp tục đập cửa
Bên trong nhà có tiếng vọng ra:
- Dm, sớm tinh mơ thằng nào đập cửa om sòm, éo để con người ta ngủ hả?
- Dmm, có mở cửa cho bố mày không hả?
- Oáppp, đợi tí, dm. - Nó ngái ngủ mắt còn chưa mở hẳn bước đi ra mở cửa.
Nó mở cửa ra, giật mình lùi lại:
- Mày đó hả vũ?
- Ờ tao đây, mày hỏi đéo gì kì vậy? Não bị mưa vô nước à.
- Thế... thế còn ... còn.. - Nó lắp bắp, tôi hiểu ngay nó đang nghĩ gì luôn.
- Cũng là tao, đã bảo là dị nhân rồi mà, mày hỏi lắm thế. - Nhăn mặt.
- Ờ ờ, tao còn tưởng bố thằng nào lừa tao nữa chứ, suy đi tính lại tao vẫn chưa tin lắm mày ạ. - bộ dáng lúc này của nó trông hơi ngu ngu, tôi cũng chả biết tả sao.
- Lừa cái đầu mày, tránh ra tao vô nhà lẹ lên, dầm mưa từ chiều qua đến giờ. - Nói xong chạy thẳng vô trong luôn.
Vô nhà nó lấy khăn lau người, lúc này mới nhớ đồ rách mướp rồi. Vô phòng lôi thằng cường vừa vô nằm ngủ lại dậy:
- Ê cu, kiếm tao bộ đồ mượn đỡ coi, giờ đéo có đồ mặc nè, sáng tầm 6h30 tao về nhà thay.
Nó mắt nhắm mắt mở, thều thào nói:
- Ở trong tủ bên cạnh giường đó, mày tự kiếm đi, dm để im tao ngủ.
Lục tủ quần áo của nó lấy đại 1 bộ đồ, mặc vô rồi, ngồi lặng người trên ghế suy nghĩ 1 lúc, cuối cùng vẫn là quyết định đi học, thực hiện ước mơ làm giàu của thuở trước, trước kia chỉ là ước mơ thôi bây giờ đã có nền tảng rồi. Thế rồi sáng tôi về nhà, gặp ba má, ba má mấy ngày con chưa về cũng đã nhớ, hỏi thăm sức khỏe các loại, tôi chỉ nói rằng tôi rất khỏe, qua loa mấy câu rồi ba má cho tiền tôi đi ăn sáng, rồi lại cứ đi học như thường ngày.
Lên lớp học, thì mọi người cũng chả ngạc nhiên lắm, chỉ có mấy đứa sáp lại hỏi bài tập mà thôi, thì ra ông thầy Long đã lo hết mọi chuyện rồi( tên cái ông thầy tôi nhờ lúc nằm ở bệnh viện), tâm tình tôi dạo này hơi thái quá, cũng nên giúp đỡ người khác cho tâm tình của mình giống một người bình thường trở lại. Cuộc sống của 1 học sinh cuối cấp thì chỉ có học và học cho kì thi đại học thôi, tôi thì học xong lâu lâu qua lớp 10 ngắm Mỹ Hương 1 tí, rồi đọc mấy cuốn sách toán mà ông thầy Long đưa để nâng cao kiên thức, tôi chỉ đọc qua thôi nhưng cũng nhớ rõ ràng, dù sao thì ổng cũng là giáo viên ôn thi trên danh nghĩa mà. Mà nghe đâu thằng Hùng từ sau khi đánh nhau với tôi trở về thì đã chuyển trường đi rồi, cũng không nghe thấy gì về yêu quái cả, tôi cũng thở phào:"May mà thằng này biết sợ".
Ngày qua ngày cứ thế trôi, sáng đi học trưa về chiều chơi lol, suốt 1 tháng liền chẳng có gì đổi mới. Rồi cũng tới lúc đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh ở trên phố, tôi cũng đi thi, đọc đề xong não tôi suy tư, làm bài 1 mạch, nhưng có câu 7 điểm và câu 9 điểm thì tôi phải suy diễn ra từ mấy cuốn sách của ông thầy Long gữi cho, tuy là không phải dạng giống trong sách đó nhưng nó cũng liên quan và phức hợp nhiều loại khác, cuối cùng cũng làm xong nhưng lại không làm được câu cuối câu 10 điểm, thể loại này tôi chưa gặp qua bao giờ nên cũng chẳng suy diễn được, tôi cũng chả quan tâm lắm, chính vì suy nghĩ này đã tạo cho tôi 1 thất bại lớn làm thay đổi tôi sau này. Cuối cùng tầm vài tuần sau cũng đã có điểm, tôi được 9 điểm, tất nhiên là đạt được giải nhất, cũng nên cảm ơn ông thầy vì không có mấy cuốn sách của ổng chắc tôi chỉ được 7 điểm là cùng.
Về nhà ba má lại mua gà về ăn mừng, mời bà con họ hàng sang nhậu chơi, tôi thì không thích tiệc tùng nhưng thấy ba má vui là lòng tôi cũng hưng phấn và dễ chịu lắm. Còn về tôi, lúc tiệc tùng tôi trốn đi chơi net, vì tôi không thích ăn nhậu mà cũng vì tôi là game thủ. Chào cờ đầu tuần sau, ông hiệu trưởng phát biểu diễn văn về hoạt động của tuần này và tuyên dương tôi trước toàn trường vì đã làm cho trường vinh hạnh, đề năm nay được đánh giá khó gấp 2 lần đề năm ngoái mà tôi vẫn được ngưỡng điểm 9, thế là bị gọi lên cột cờ cho cả trường tuyên dương, ôi lần thứ 2 tôi lên cột cờ sau 12 năm học, lần thứ nhất là năm lớp 8 cúp học đi ra quán nét cắm bị giáo viên bắt, bất chợt nghĩ lại vẻ u buồn của má tôi năm đó lúc tôi cúp học, tôi thổn thức, dù sao tôi vẫn là còn người, tự hứa với mình rằng sau này sẽ không để ba má buồn nữa.
Mà giờ lên tận cột cờ tôi mới để ý bé Mỹ Hương là mc của trường, đang đứng ở bên cạnh ông hiệu trưởng. Tuyên dương xong thì cũng xong, tôi lại về chỗ dưới ánh mắt ngưỡng mộ của đám mắt kiếng lớp chuyên của khối 10-11, còn bọn 12 thì tỏ vẻ khó tin, chắc không hiểu sao một thằng du côn mới nổi như tôi lại học giỏi như vậy, tôi cũng chả biết nữa là.
Hết tiết chào cờ, cả trường giải tán, tôi thì nghĩ đã đến lúc mình làm quen với cô bé ngây thơ kia được rồi đấy. Chạy xuống cuối hàng nhờ bà bí thư lớp:
- Ê bà bí, sổ đầu bài tí nữa để tôi mang lên lớp cho nhá. - Ở lớp mới của tôi vui lắm, lớp có 2 bí thư 1 trưởng 1 phó, tụi trong lớp đặt biệt danh luôn 1 con "bí", 1 con "thư". Con bí này kiêm luôn lớp trưởng.
- Làm gì, lớp trưởng mới cần đi lấy chứ, ông đi lấy lỡ có chuyện gì, tui chịu trách nhiệm à?
- Thì có việc cần mới nhờ bà nè. Giúp tui đê.
- Việc gì?
- Có cần thiết phải hỏi không?
- Cần chứ. - ôi bố biết mày nhiều chuyện mà. Thôi thì tiết lộ cho nó một hai cũng không sao.
- Nói nhỏ nè, đừng kể ai nhé( tôi cũng không hi vọng nó giữ được cái miệng) tôi thích 1 cô bé lớp trưởng khối 10, được chưa?
- Ồ, ghê!!!! Bày đặt bữa nay biết yêu luôn ta, rồi được thôi, nhưng mà lỡ có chuyên gì... - tôi biết ngay nó đang nghĩ gì nên ngắt lời luôn.
- Giúp bà học 1 tuần nhé. ok.
- Hihi, ok, tí nữa xuống lấy đi bảo là lớp trưởng đang bận nên nhờ lấy giúp. - Nó cười tít mắt.
Tí nữa xong 15 phút sinh hoạt đầu giờ thì tôi cũng mon men đi xuống lấy sổ đầu bài, ra gần tới phòng văn thư, thấy ngay ẻm đang bưng đống hồ sơ gì đấy đi ra. Ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu tôi đi từ từ lại, giả vờ đυ.ng ẻm 1 cái rớt hết cả hồ sơ xuống đất, tôi giả vờ cuối xuống lượm và xin lỗi:
- Xin lỗi, xin lỗi nhé, em có sao không?
- Không sao ạ. - nó vội đáp rồi cuối xuống nhặt hồ sơ.
- Để anh giúp em. - tôi mỉm cười định cuối xuống nhặt thì nó lại nói.
- Dạ thôi, không cần đâu anh, em tự nhặt được. - rồi nó nhặt thật nhanh rồi bỏ đi luôn không nhìn tôi 1 cái. Tôi ngạc nhiên, sao con bé này bữa nay khó gần vậy nếu không phải là tôi đã tiếp xúc với nó ở bệnh viện thì đã cho là nó chảnh, kiêu rồi. Hèn gì trong cái thông tin điều tra của thằng Cường nói con bé này chảnh lắm, sao vậy nhỉ tôi cũng hơi thắc mắc, mà thôi không sao, thua keo này ta bày keo khác, vô phòng lấy sổ đầu bài rồi tôi chạy lên lớp.