Từ bệnh viện đến chỗ ở của Hạ Kiêu cũng không xa, chỉ cách đó chưa đến 20 phút lái xe.
Xe vừa đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Hạ Kiêu liền nhận được tin nhắn của trợ lý, “Hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, ông chủ.”
Hạ Kiêu rất bình tĩnh cất đi điện thoại di động, ôm Quý Tinh Diêu đi thang máy vào nhà.
Chủ nhà nói, cô thuê nhà nhưng vẫn luôn không ở, ở chỗ bạn trai, Quý Tinh Diêu nghĩ, vậy có lẽ cô đã ở đây một khoảng thời gian, nhưng dù rất cố gắng cô cũng không thể nhớ lại bất cứ thứ gì.
“Đến rồi.”
Hạ Kiêu nhẹ nhàng buông Quý Tinh Diêu xuống, khóa vân tay mở cửa ra, lúc mở cửa Hạ Kiêu nhớ đến gì đó, động tác hơi dừng lại một chút.
Quý Tinh Diêu nhận ra sự biến hóa của Hạ Kiêu: “Làm sao vậy?”
Hạ Kiêu mở cửa ra, “Không có gì, em vào đi.”
Lại thấy Quý Tinh Diêu nhìn chằm chằm cánh tay Hạ Kiêu, là bởi vì ôm cô cho nên tay bị tê sao?
Quý Tinh Diêu mặt dần đỏ lên, “Bình thường, em không nặng như vậy, lúc trước nằm viện một tháng có thể tăng cân rồi…”
Hạ Kiêu không hiểu, “Hả?”
Quý Tinh Diêu không hiểu sao lại rất để ý, lại ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Có phải em hơi nặng không?”
Hạ Kiêu ngẩn ra, phút chốc liền bật cười: “Nghĩ cái gì vậy, em cùng lắm so với gà con cũng nhiều hơn hai lạng thôi.”
Mặt Hạ Kiêu lúc bình thường, đường cong tuấn mỹ sắc bén cũng không có bao nhiêu dịu dàng, chỉ là sự sắc bén đó tạo nên thần thái phô trương tùy ý, khi anh cười rộ lên, thật sự giống như sẽ phát sáng.
Trong đầu Quý Tinh Diêu hiện lên một vài hình ảnh mơ hồ, hình ảnh rất mờ nhạt, dung mạo tuấn tú giống hệt người trước mắt, cũng xoa tóc cô, anh cười nói một câu gì đó, cô không bắt được, những hình ảnh này trong nháy mắt lại biến mất.
Quý Tinh Diêu chớp chớp mắt, chăm chú nhìn mặt Hạ Kiêu, “Hình như em…”
Khóe miệng Hạ Kiêu còn nhếch lên nụ cười, anh không nghe rõ, kề sát lại một chút, “Ừm?”
Quý Tinh Diêu nói: “Vừa rồi hình như em nhớ tới cái gì đó, trước kia anh cũng nói em không mập đúng không?”
Nụ cười trên mặt Hạ Kiêu nhạt đi, không nói gì.
Quý Tinh Diêu không phát hiện sự khác lạ của Hạ Kiêu, còn đắm chìm trong niềm vui nhớ lại gì đó của mình, “Trí nhớ của em dần dần khôi phục, em rất nhanh sẽ nhớ ra anh.”
Hạ Kiêu rũ mắt che đi ánh mắt nặng nề, tựa như thật nói: “Anh ngược lại hi vọng em không nhớ ra.”
Quý Tinh Diêu không hiểu, “Vì sao?”
Hạ Kiêu đột nhiên tiến đến trước mặt Quý Tinh Diêu, chăm chú nhìn vào hai mắt cô, nghiêm túc nói: “Bởi vì dáng vẻ ngốc nghếch này của em cũng rất đáng yêu.”
Quý Tinh Diêu hoang mang, “A? ”
“Ha ha ha, ” Hạ Kiêu cười xoa đầu Quý Tinh Diêu, Quý Tinh Diêu lúc này mới phản ứng được anh đang trêu cô, không khỏi phồng mặt lên, anh sao có thể, sao có thể như vậy chứ…
Hạ Kiêu cười đến cong eo. Mở tủ giày phía sau và từ bên trong lấy ra một đôi dép bằng lông màu hồng của nữ.
Đôi tay như được chạm ngọc giống như một tác phẩm nghệ thuật kia, dùng để cầm một đôi dép lê nữ, nhìn thế nào cũng có loại cảm giác bị sỉ nhục, Quý Tinh Diêu có chút không được tự nhiên, vội vàng đi đến nhận lấy, “Cám ơn. ”
Hạ Kiêu không đưa cho cô, mà lập tức ngồi xổm bên cạnh Quý Tinh Diêu, đặt đôi dép màu hồng nhạt bên chân cô, “Anh giúp em.”
Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy được, Quý Tinh Diêu vội vàng xua tay, “Không cần không cần, em tự mình thay.”
Tay Hạ Kiêu kiên trì cứ thế nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của Quý Tinh Diêu, nhận thấy Quý Tinh Diêu khẽ giãy giụa liền nói, “Đừng nhúc nhích.”
Quý Tinh Diêu không dám lộn xộn, ngoan ngoãn tùy ý để Hạ Kiêu cởi giày của cô ra, động tác của anh rất nhẹ, chỉ là một chuyện rất bình thường, anh lại làm cẩn thận đến như vậy.
Quý Tinh Diêu chớp chớp mắt, mới lạ nhìn cảnh tượng trước mặt, tầm mắt từ mái tóc đen nhánh rậm rạp của anh, đến hốc mắt thâm thúy, lông mi thẳng tắp, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đường cằm rõ ràng, rồi đến bàn tay thon dài như ngọc kia, trong nháy mắt Quý Tinh Diêu có loại ảo giác, giống như anh thay cho cô không phải dép lê, mà là đôi giày thủy tinh đắt tiền tinh xảo trong truyện cổ tích.
Thay giày xong, Hạ Kiêu đưa Quý Tinh Diêu đi tham quan nhà.
Quý Tinh Diêu kỳ thật có chút tò mò, một người đàn ông như Hạ tiên sinh, phòng ở sẽ như thế nào đây?
Quý Tinh Diêu nghĩ, nếu cô có nhà riêng, vậy cô nhất định sẽ trang trí thành phong cách đồng quê ấm áp, cô sẽ dùng rất nhiều đồ nội thất bằng gỗ, giấy dán tường có hình hoa nhỏ xinh đẹp, sofa vải thoải mái còn có thảm nhung cùng với gối ôm mềm mại, còn có rất nhiều chậu cây nhỏ đáng yêu.
Nhưng sở thích của con trai và con gái có lẽ là hoàn toàn trái ngược.
Từ lối vào đến phòng khách, mọi thứ trước mắt rộng rãi sáng sủa, tất cả đối với Quý Tinh Diêu mà nói đều là xa lạ.
Quý Tinh Diêu vốn tưởng đây là kiểu nhà lầu bình thường, đẩy cửa ra mới cảm thấy bên trong là một thế giới hoàn toàn khác. Ngôi nhà rất lớn, là hai tầng kết hợp. Phòng khách cao bốn năm mét, đèn pha lê cực lớn được treo cực kỳ có cảm giác nghệ thuật, phía dưới là ghế sofa da lớn màu nâu, bên cạnh là bản đồ mùa thu lớn dài bốn năm mét, phía sau là cả một bức tường đầy sách với kệ sách màu xám khói, đơn giản mà cao cấp.
Căn nhà không có đồ trang trí có màu sắc mềm mại và ấm áp, nhìn vào có thể thấy đây là một căn nhà rất đẹp, căn phòng có phong cách thuộc về người đàn ông ưu tú.
Hạ Kiêu đưa Quý Tinh Diêu đến phòng cô.
Hạ Kiêu: “Phòng ngủ chính đều ở trên lầu, tầng một chỉ có một căn phòng này, chân em chưa khỏi hẳn, anh bảo dì dọn dẹp căn phòng này, có cái gì không hài lòng, hoặc là muốn gì, đều có thể nói cho anh biết nhé.”
Bản đồ mùa thu xinh đẹp, giường lớn mềm mại, còn có cái bàn nhỏ bên cạnh giường cùng với sofa đơn thoải mái, Quý Tinh Diêu rất hài lòng với căn phòng này, cô lắc đầu, “Đã rất tốt rồi.”
Hạ Kiêu dặn dò từ việc lớn đến việc bé: “Vali của em anh để vào tủ quần áo, chờ chân em khỏi hẳn tự mình sắp xếp, trong tủ quần áo có đồ để thay, lát nữa em tự mình tìm, có được không?”
Quý Tinh Diêu gật đầu, “Có thể.”
Cô rất cảm kích sự săn sóc của Hạ Kiêu.
Hạ Kiêu để Quý Tinh Diêu tự mình làm quen với những thứ trong phòng, quay người đi sang một căn phòng khác.
Quý Tinh Diêu nhìn hết thảy mọi thứ trong phòng, cô vốn tưởng đến nơi quen thuộc sẽ giúp cho cô nhớ ra cái gì đó, đáng tiếc cô cái gì cũng không nhớ ra, thậm chí đối với căn phòng này cũng không có cảm giác quen thuộc, không khỏi có chút thất vọng.
Quý Tinh Diêu mở tủ quần áo ra, trong tủ quần áo bày đầy đủ các loại quần áo của phụ nữ, thậm chí ngay cả mác cũng chưa tháo, Quý Tinh Diêu tò mò lật mác ra nhìn, nhìn thấy logo trên cái mác chưa giật đi kia, hoảng sợ, là thương hiệu xa xỉ mà cô từng nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Trong ngăn kéo dưới tủ quần áo là những bộ đồ lót được sắp xếp gọn gàng, Quý Tinh Diêu nhớ tới những bộ quần áo được treo trong tủ, trong lòng có một dự cảm không lành, cô thử lật mác của một bộ đồ lót, quả nhiên.
Quý Tinh Diêu giống như bị phỏng tay, vội vàng đem nội y đặt trở về, đóng ngăn kéo lại.
Quý Tinh Diêu nhìn tủ quần áo đầy ắp, lâm vào trầm tư, những bộ quần áo này giá của mỗi một bộ đều không phải con số mà cô có đủ khả năng chi trả, đây thật sự là quần áo của cô sao?
Quý Tinh Diêu lại nhớ tới lời của chủ nhà, rồi lại nhìn những bộ quần áo này, khó trách chủ nhà cảm thấy cô được người ta bao nuôi, những bộ quần áo này đều là Hạ tiên sinh mua cho cô sao?
Những thứ trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ tới, cứ như vậy đặt ở trước mắt mình, Quý Tinh Diêu cũng không có cảm giác vui vẻ gì, ngược lại, trong lòng cô càng nặng nề, có loại cảm giác khổ sở.
Hạ Kiêu vừa vặn từ một căn phòng khác đi ra, thấy Quý Tinh Diêu lặng lẽ khép lại tủ quần áo, “Làm sao vậy?”
Quý Tinh Diêu, “Đã xem xong rồi.”
“Đã chuẩn bị nước cho em rồi, mau đi ngâm mình một chút đi, anh đi mua chút đồ ăn tối.” Hạ Kiêu nhìn tủ quần áo, nói: “Áo ngủ và áo choàng tắm tìm được rồi chứ?”
Quý Tinh Diêu muốn để cho anh yên tâm, quay đầu cười với anh, nghiêm túc nói: “Em sẽ cẩn thận.”
Quý Tinh Diêu không dám ngâm mình quá lâu, cô sợ Hạ Kiêu đang chờ cô ăn cơm, lau và sấy khô tóc xong, từ trong phòng tắm đi ra mới trôi qua nửa giờ.
Căn phòng này thật sự rất lớn, ngay cả phòng tắm của mỗi phòng cũng lớn như vậy, có hai ngăn, ở giữa có một cái gường rất lớn ngăn cách giữa gian phòng tắm và phòng ngủ, trên bệ đá cẩm thạch cao bày đầy các loại mỹ phẩm cao cấp giành cho phụ nữ.
Quý Tinh Diêu thử mở ra một chai skin care, phát hiện căn bản cũng chưa có dùng qua, ngay cả tinh chất kem cũng như vậy.
Cô cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đơn giản thu dọn xong từ phòng tắm đi ra.
Quý Tinh Diêu vịn tường, khập khiễng đi ra phòng khách, nhưng không thấy Hạ Kiêu.
“Hạ tiên… Hạ Kiêu? Anh có ở đó không?”
Phòng ốc quá lớn, tiếng Quý Tinh Diêu vang vọng trong căn phòng lớn.
“Hạ, Hạ Kiêu?”
Vẫn không có ai đáp lại.
Trong căn phòng lớn như vậy chỉ có một mình cô, lại trong hoàn cảnh xa lạ, hiu quạnh giống như bóng đen từ bên chân dần dần bám vào trèo lên cao, điều này khiến cho cô có chút sợ hãi.
Quý Tinh Diêu theo bản năng siết chặt ngón tay, cố gắng mở to hai mắt tự nhủ không cần sợ, cô tự an ủi bản thân, từng chút từng chút đi tới sofa gần cửa ngồi xuống, Hạ tiên sinh nói đi mua đồ ăn tối, hẳn là rất nhanh sẽ trở về.
Nghe cửa có tiếng động, Quý Tinh Diêu có chút cảnh giác nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy thân ảnh cao lớn của Hạ Kiêu, trên tay anh còn đang cầm hai cái túi.
Quý Tinh Diêu thở phào nhẹ nhõm, nỗi sợ hãi cô đơn quẩn quanh trên người giống như nhìn thấy kẻ địch chạy tán loạn, rõ ràng mới chỉ quen biết mấy tiếng đồng hồ, nhưng thân ảnh cao lớn của anh không biết từ lúc nào đã gắn liền với cảm giác an toàn, chỉ cần có anh ở đây, cô liền cảm thấy rất an tâm.
Hạ Kiêu ngước mắt lên liền thấy Quý Tinh Diêu, cô mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, mái tóc dài màu nâu nhạt mềm mại xõa tung, ngồi trên sô pha mà chỉ cần ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy cửa ngồi đợi mình, nhìn thấy mình liền lộ ra nụ cười, ánh mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, ngoan ngoãn đến không chịu được.
Thật khiến người ta đau lòng.
Hạ Kiêu trong lòng mềm nhũn, như có thứ gì đó ấm áp chảy qua dưới đáy lòng.
Hạ Kiêu không đi đến bàn ăn, trực tiếp đặt túi đồ ăn lên bàn trà, mở bao bì ra, bên trong là hai chén hoành thánh, vừa mở nắp ra, mùi thơm liền tỏa ra.
Quý Tinh Diêu cả buối tối chưa ăn gì, bị mùi hương này hấp dẫn, lập tức cảm thấy đói đến không chịu được, hai mắt bất giác dừng lại trên bát hoành thánh.
Hạ Kiêu thấy bộ dáng muốn ăn lại nhịn không nói ra của cô, đáy mắt nhiễm hai phần ý cười, nhét chiếc thìa vào trong tay Quý Tinh Diêu, “Hoành thánh nhân tôm mà em thích ăn, không bỏ rau thơm.”
Quý Tinh Diêu lúc này mới phát hiện, phần hoành thánh trước mặt mình chỉ có hành hoa không có bỏ rau thơm vào, mà chén hoành thánh ở đối diện của Hạ Kiêu lại cho cả hành hoa và rau thơm, thì ra là anh đặc biệt căn dặn dựa theo khẩu vị của cô.
Quý Tinh Diêu nhận lấy thìa, “Cám ơn.”
Hạ Kiêu: “Cẩn thận nóng.”
Quý Tinh Diêu gật đầu, mỹ thực ở trước mắt, đã không đợi được nữa rồi, cô múc một thìa canh, cẩn thận thổi, nếm thử một ngụm nhỏ, ánh mắt liền sáng ngời, dáng vẻ rất bất ngờ, sau đó dùng thìa múc ra một miếng hoành thánh lớn, có thể nhìn thấy rõ ràng màu đỏ của nhân tôm béo ngậy xuyên thấu qua lớp vỏ hoành thánh mỏng, nguyên liệu hoành thánh này được lựa chọn kỹ càng như vậy, làm cho người ta ăn không ngừng lại được.
Quý Tinh Diêu thổi thổi, cắn một ngụm nhỏ, cánh môi nhỏ nhắn dính nước canh, hồng hồng trơn bóng, ăn rất nhã nhặn đáng yêu.
Bản thân Hạ Kiêu không ăn, chỉ là hai mắt chứa ý cười nhìn Quý Tinh Diêu ăn, “Ngon không?”
Quý Tinh Diêu gật gật đầu, lông mày cong cong, “Rất ngon.”
Sau khi ăn xong, Hạ Kiêu giám sát Quý Tinh Diêu uống thuốc.
Quý Tinh Diêu nhỏ tiếng kháng nghị, “Em cũng không phải trẻ con, có thể biết tự mình uống thuốc.”
Hạ Kiêu không nghe, anh thể hiện ra sự săn sóc ôn nhu, nhưng tận trong xương là sự bá đạo, cẩn thận che giấu mấy tiếng đồng hồ, bắt đầu bại lộ, ôn nhu bá đạo muốn tham dự vào từng chi tiết trong cuộc sống của cô.
Ngón tay thon dài trắng nõn của anh mở nắp chai thuốc, đem từng viên thuốc đổ vào lòng bàn tay Quý Tinh Diêu, sau đó đưa cho cô một cốc nước ấm, nhất định phải tận mắt nhìn cô uống xong mới yên tâm.
Quý Tinh Diêu một phen đem tất cả thuốc cho vào miệng, uống chút nước ấm nuốt xuống, sau đó chìa ra lòng bàn tay sạch sẽ cho Hạ Kiêu xem, “Đều uống hết rồi.”
Hạ Kiêu vỗ nhẹ lòng bàn tay trắng nõn của cô, cười nói: “Thật ngoan.”
Lòng bàn tay giống như bị nóng lên, Quý Tinh Diêu theo bản năng cuộn ngón tay lại, lặng lẽ giấu ra phía sau, hơi dừng lại, vụиɠ ŧяộʍ liếc anh một cái, tiếp tục nhìn thẳng Hạ Kiêu nhấn mạnh với anh, “Em không phải là trẻ nhỏ.”
Hạ Kiêu bước chậm tận tâm đáp lại một tiếng, “Ừm.”
Ừm, đây là kiểu trả lời gì. Qua loa… Còn khiến cho người khác đỏ mặt.
……
Hoạt động sau khi ăn xong là xem “Thám tử lừng danh Conan”, là bộ anime yêu thích của cô thời niên thiếu, cô theo dõi có suốt mười năm, bây giờ cũng vẫn thích.
Hạ Kiêu bật TV lên, tìm phim “Thám tử lừng danh Conan” để cô xem, sau đó tự mình đi thu dọn rác.
Quý Tinh Diêu có chút không yên, chủ động đi hỗ trợ thu lại rác trên bàn trà, “Để em dọn cho.”
Hạ Kiêu không cho, “Không cần.”
Quý Tinh Diêu còn muốn nói gì đó, Hạ Kiêu chỉ vào tay Quý Tinh Diêu, “Bảo bối, ngoan ngoãn chút.”
Một tiếng bảo bối này gọi đến làm cho Quý Tinh Diêu mặt đỏ tim run, “A…”
“Làm thế nào để phân biệt một người đàn ông là người như thế nào?” Hạ Kiêu nghiêm trang nói: “Chỉ cần nhìn tay của vợ anh ta. Vợ của một người đàn ông tốt đều là mười ngón tay không dính nước.”
Quý Tinh Diêu bị lý luận này của Hạ Kiêu nói đến choáng ngợp, “A?”
Hạ Kiêu nói, “Em có cảm thấy anh là một người đàn ông tốt không?”
Quý Tinh Diêu gật gật đầu, “Vô cùng tốt.”
Hạ Kiêu nói: “Em nói không tính, người ta phải nhìn vào tay của em, cho nên em biết mình nên làm thế nào rồi chứ?”
Quý Tinh Diêu: “Hả?”
Trong lúc nói chuyện, Hạ Kiêu đã dọn xong rác trên bàn, đồng thời lau sạch mặt bàn, cũng thu dọn xong rác mang ra ngoài.
Quý Tinh Diêu ngơ tại chỗ nửa buổi mới phản ứng lại, cô nhìn hai tay mình, nét ửng hồng dần dần lan rộng ra hai bên má, Hạ tiên sinh sao lại có nhiều lí lẽ chính đáng như vậy chứ.