Chương 41

Tối hôm đó, Hạ Kiêu lại tới nữa.

Đã khuya lắm rồi, khoảng mười giờ rưỡi, dưới tình huống bình thường, Hạ Kiêu sẽ không làm phiền vào thời gian này, nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, cho dù bị xem thường thì Hạ Kiêu cũng tới.

Cơ thể của Chu Trọng Nguy không tốt lắm, bình thường giờ này đã ngủ, nhưng chuyện hôm nay làm cho tâm trạng cả nhà đều không yên, ai cũng không ngủ được, Chu Trọng Nguy lúc này còn đang nói chuyện với Quý Tinh Diêu, Chu Thời Tranh mở cửa cho Hạ Kiêu, cửa mở rộng ra ngoài, Hạ Kiêu đứng trong bóng tối, mang theo áp suất thấp, quanh thân vờn quanh một loại khí tức âm trầm thậm chí còn có chút thô bạo, ánh sáng ấm áp trong phòng khách từ cửa đổ xuống cũng không thể sưởi ấm được người đối phương.

Chu Thời Tranh hơi ngạc nhiên một chút, mới nhớ tới tên này mặc dù luôn lười biếng, cười hì hì, nhưng cũng không phải là người vô hại. Chu Thời Tranh vẫn chưa từng thấy qua người nào đắc tội Hạ Kiêu mà còn dám xuất hiện trước mặt anh, bọn họ tò mò không biết Hạ Kiêu khi nào, dùng thủ đoạn gì để chỉnh người ta, khiến người ta sợ hãi Hạ Kiêu như chuột nhìn thấy mèo vậy.

Sự trả thù của Hạ Kiêu luôn lặng lẽ không một tiếng động, nhưng ra tay đều là một kích trí mạng. Một nhóm bạn bên cạnh Hạ Kiêu bình thường nhìn qua vai kề vai đều cười hì hì, nhưng trong chuyện quan trọng đều là nhìn Hạ Kiêu mà làm.

Chu Thời Tranh hiếm khi thấy Hạ Kiêu lộ ra cảm xúc như vậy, không khỏi làm cho anh ta nhớ tới mặt nguy hiểm của Hạ Kiêu, nhưng mà thật ra anh ta cũng không bài xích điểm này, không có chút thủ đoạn làm sao bảo vệ được em gái mình.

Chỉ là, Chu Thời Tranh cảm thấy có chút kỳ lạ, anh ta tưởng Hạ Kiêu tới đây xử lý chuyện trên mạng, nhưng những thứ kia còn không đáng khiến đối phương để trong lòng, hiển nhiên sự khác thường của anh không phải là bởi vì chuyện trên mạng, như vậy thì chính là… Tần Hoài Húc.

Chuyện của Tần Hoài Húc đã điều tra ra nguyên nhân cùng hậu quả, lúc trợ lý báo cáo thì Hạ Kiêu cũng ở bên cạnh anh ta nghe được, như vậy còn tới đây làm gì?Nhưng không đợi Chu Thời Tranh hỏi, Hạ Kiêu đã thu hồi lại cảm xúc của mình, một lần nữa lộ ra nụ cười lười biếng lại không chút để ý: “Sao chậm như vậy, muốn chết rét rồi.”

Chu Thời Tranh hừ một tiếng, gõ gõ đồng hồ: “Cũng không nhìn hiện tại là mấy giờ?”

Hạ Kiêu nở nụ cười, quen thuộc đi vào cửa thay giày, tự nhiên như ở nhà mình: “Ngủ chưa?”

Chu Thời Tranh biết người này không hỏi anh ta mà là Quý Tinh Diêu, lười so đo với đối phương: “Không, đang nói chuyện với cha tôi.”

Hạ Kiêu cũng không cần Chu Thời Tranh dẫn đường, trực tiếp nhấc chân đi về hướng phòng của Quý Tinh Diêu: “Tôi đi xem một chút.”

Trong phòng Quý Tinh Diêu, Chu Trọng Nguy đang nói chuyện với cô chuyện chiều nay.

Quý Tinh Diêu vừa xảy ra chuyện, nằm ở bệnh viện còn chưa tỉnh, Chu Trọng Nguy biết được tin liền bỏ cuộc họp hội nghị lại mà đi thẳng tới bệnh viện, lúc đầu ông rất hoảng sợ, sau đó thì tức giận nhiều hơn.

Chu Trọng Nguy nổi tiếng dịu dàng nho nhã, cho dù người làm lâu đi theo Chu Trọng Nguy nhiều năm cũng là lần đầu tiên thấy ông phát hỏa lớn như vậy. Tài xế và bảo vệ của Quý Tinh Diêu có liên quan đều trực tiếp bị đổi đi. Quán bar mà Quý Tinh Diêu đi là khách sạn thuộc sở hữu của cả tòa nhà, tổng giám đốc khách sạn mang theo chủ quán đổ mồi hôi lạnh đến nhà tận xin lỗi, Chu Trọng Nguy nói không tính toán, vì vậy đêm hôm đó, chủ tịch tập đoàn khách sạn, một thương nhân giàu có danh tiếng, không thể không suốt đêm ngồi máy bay tư nhân về Yến thị tự mình đến tận nhà xin lỗi, thậm chí để bày tỏ lời xin lỗi, còn cố ý mang theo đồ trang sức trị giá hai mươi triệu, để an ủi Quý Tinh Diêu.

Chu Trọng Nguy đương nhiên không để ý chút tiền này trong mắt, nhưng vẫn cho phú thương một chút mặt mũi, nhận lấy trang sức, lấy lý do Quý Tinh Diêu còn đang dưỡng thương từ chối lời thăm hỏi phú thương, sau khi người đi thì trực tiếp đưa trang sức cho quản gia xử lý, quản gia đổi tay ném số trang sức kia vào kho.

Đương nhiên chuyện này Chu Trọng Nguy sẽ không nói cho Quý Tinh Diêu biết, đây cũng chỉ là chi tiết nhỏ không quan trọng, trọng điểm là thủ phạm Tần Hoài Húc đã bị bắt, mà Tần gia thì Chu Trọng Nguy khinh thường đi động, tập đoàn Tần thị vốn là một cái sàng đầy vết nứt, phá sản là điều tất nhiên, căn bản không cần ông động thủ cũng sẽ tự mình suy sụp, mà cha mẹ Tần Hoài Húc, một người phụ nữ và một bệnh nhân tim không tốt, Chu Trọng Nguy càng không động tới.

Chu Trọng Nguy vốn không có ý định tối nay nói những chuyện này với Quý Tinh Diêu, ông muốn Quý Tinh Diêu được ngủ một giấc ngon, không muốn để cho mấy thứ này quấy rầy tâm trạng cô, nhưng Quý Tinh Diêu chủ động hỏi, ông liền nói.

“… Chuyện chính là như vậy, Tần Hoài Húc mua chuộc nhân viên phục vụ bỏ thuốc trong nước của con, chính cậu ta cũng thừa nhận, mặc dù sau đó cậu ta lựa chọn không tiếp tục, nhưng hành vi đánh thuốc mê của cậu ta là sự thật không thể chối cãi, hiện tại đã bị cảnh sát bắt đi.”

Quý Tinh Diêu: “Tần Hoài Húc thừa nhận đều là do anh ta làm?”

Quý Tinh Diêu cảm thấy không còn hứng thú, lúc đó mặc dù cô trúng thuốc, ý thức có chút mơ hồ, nhưng cũng không phải hoàn toàn mất đi ý thức, cô nhớ rõ lúc đó sau khi trúng thuốc, Tần Hoài Húc lúc đầu có chút ngạc nhiên, giọng điệu ngạc nhiên kia không giống giả vờ.

Sau khi ngạc nhiên, Tần Hoài Húc liền nhận được một cuộc điện thoại, Quý Tinh Diêu cảm giác được, sau cuộc điện thoại đó, thái độ của Tần Hoài Húc đã thay đổi.

Nhưng lúc đó cô đang không được tỉnh táo, không nghe rõ người ở đầu dây bên kia là ai, Quý Tinh Diêu cũng không có hứng thú tìm hiểu.

Chu Trọng Nguy gật gật đầu: “Chính cậu ta thừa nhận.”

Quý Tinh Diêu lại nghĩ chẳng lẽ trực giác của cô sai?

Nếu không phải Tần Hoài Húc tự mình làm, tại sao anh ta lại thừa nhận, thừa nhận là phải ngồi tù, Tần Hoài Húc sao có thể tự hủy hoại tiền đồ của mình được?

Chẳng lẽ là cô nghĩ nhiều rồi?

Cũng không phải là không có khả năng, dù sao cô cũng không nghe được nội dung cụ thể của cuộc điện thoại đó, nguyên nhân sinh ra nghi ngờ là vì hành vi của Tần Hoài Húc mà cô nhìn thấy không giống với phong cách bình thường của anh ta.

Cô cho rằng người kiêu ngạo như Tần Hoài Húc, không thể làm ra mấy chuyện như hạ thuốc được, cho nên ngay từ đầu đã nghi ngờ câu nói “Tần Hoài Húc hạ thuốc”, có lẽ đó chỉ là một cuộc điện thoại bình thường, chỉ cho cô một cái cớ để tiếp tục nhấn mạnh sự hoài nghi này.

Điều làm Quý Tinh Diêu dấy lên sự nghi ngờ chính là cô biết rất rõ con người của Tần Hoài Húc, nhưng làm thế nào để một người có thể hoàn toàn hiểu hết được một người khác? Có lẽ Tần Hoài Húc mà cô từng quen biết chỉ là hình tượng giả dối mà thôi.

Quý Tinh Diêu chỉ coi như bản thân suy nghĩ nhiều, không nói ra nghi ngờ trong lòng mình,

Đúng lúc Hạ Kiêu đẩy cửa đi vào, hai người dừng nói nhìn sang.

Quý Tinh Diêu nhớ tới bài lên tiếng vừa rồi của Hạ Kiêu trên mạng, mặt không nhịn được đỏ lên, có chút ngượng ngùng.

Ngược lại Hạ Kiêu rất thoải mái: “Chú Chu, trễ như vậy rồi, chú ngủ trước đi, để cháu đến thay.”

Chu Trọng Nguy đột nhiên cảm thấy thằng nhóc này rất chướng mắt, nhưng nhìn hai má ửng đỏ của con gái mình, tâm Chu Trọng Nguy buồn bực một trận, nhìn đối phương một cái cũng cảm thấy phiền, ngược lại đối với Quý Tinh Diêu thì dịu dàng: “Đừng nói chuyện quá lâu, đi ngủ sớm một chút.”

Quý Tinh Diêu ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

Chu Trọng Nguy đứng lên, lại nói với Hạ Kiêu: “Sắc trời không còn sớm, đêm nay đừng về nữa.”

Đây là muốn giữ anh lại? Hạ Kiêu được sủng mà sợ, lại nghe Chu Trọng Nguy nói tiếp: “Tôi đã dặn người thu dọn phòng khách cho cậu, lát nữa Thời Tranh sẽ dẫn cậu đi.”

Hạ Kiêu: “À.”

Thì ra muốn anh vợ giám sát anh mới là mục đích chủ yếu.

Chu Trọng Nguy nói xong liền đi ra ngoài, giống như quên, không đóng cửa, để ra một khe hở.

“Anh là người lên bài?” Quý Tinh Diêu nói.

Hạ Kiêu qua loa nói: “Cứ coi là vậy đi.”

Quý Tinh Diêu cho rằng Hạ Kiêu trả lời qua loa là bởi vì chính anh chột dạ, lên án cũng không khỏi mềm giọng: “Sao anh có thể, như vậy?”

Hạ Kiêu: “Hả? Như vậy?”

Quý Tinh Diêu: “Chỉ, chỉ là mấy cái anh đăng…”

Hạ Kiêu lười biếng tựa vào ghế: “Có vấn đề gì không?”

Quý Tinh Diêu cũng không thể nói cuối cùng là vấn đề gì, như vậy thì có xấu hổ, rõ ràng Hạ Kiêu lại không gọi đích danh cô.

Quý Tinh Diêu ấp úng: “Fan của anh sẽ hỏng mất.”

Hạ Kiêu: “Chỉ có chút khả năng chịu đựng như vậy, sao có thể làm fan của anh.”

Chủ yếu là Quý Tinh Diêu trong khoảng thời gian này đã lọt vào tầm ngắm của fan Hạ Kiêu, nhìn chị em trong nhóm gào thét thảm như vậy, có chút áy náy, nhưng cũng có chút đắc ý nho nhỏ, nhưng chỉ một chút thôi.

Quý Tinh Diêu vẫn lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp, tài nguyên sau này của đối phương.

Hạ Kiêu vỗ đầu Quý Tinh Diêu: “Cái này thì không, không cần lo lắng.”

Quý Tinh Diêu nhìn đối phương, Hạ Kiêu vẫn thản nhiên nói: “Anh đã ôm đùi ba em rồi, ngày sau còn có thể thiếu tài nguyên được sao.”

Quý Tinh Diêu vỗ nhẹ tay Hạ Kiêu một cái: “Anh lại không đứng đắn.”

Hạ Kiêu cầm tay Quý Tinh Diêu, đặt ở bên miệng hôn một cái: “Thật không, em yên tâm, anh cũng không phải là người dựa vào lưu lượng để ăn cơm.”

Anh đã chuẩn bị cho ngày này quá lâu.

Suy nghĩ một chút, Quý Tinh Diêu vẫn nói cho Hạ Kiêu nghi ngờ của mình về chuyện “Tần Hoài Húc hạ thuốc.”

“Lúc Tần Hoài Húc nhận điện thoại, em đã nhấn phím tắt liên lạc khẩn cấp của điện thoại di động, lúc đó chắc là anh đã bắt máy, không biết anh có nghe thấy gì không.”

Quý Tinh Diêu cũng sợ Hạ Kiêu hiểu lầm: “Em nói cái này không phải vì giải thích cho Tần Hoài Húc, anh ta với em đã là người xa lạ, nếu tất cả là anh ta làm thì em hy vọng anh ta sẽ bị trừng phạt, nhưng nếu không phải anh ta chủ mưu, em cũng không muốn buông tha cho người đứng sau chuyện này.”

Hạ Kiêu im lặng suy nghĩ một hồi, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, anh nhớ tới chiều nay đột nhiên nhận được điện thoại của Quý Tinh Diêu, điện thoại được kết nối, nhưng không có tiếng Quý Tinh Diêu, chỉ có giọng nói của một người đàn ông, Hạ Kiêu nhanh chóng nhận ra người đàn ông kia chính là Tần Hoài Húc.

Hạ Kiêu lập tức phát hiện không ổn, một bên liên lạc với tài xế của Quý Tinh Diêu, một bên bảo quản gia nhà họ Chu gửi định vị Quý Tinh Diệu cho anh, cái thiết bị định vị này là Chu Trọng Nguy đề phòng vạn nhất mới đặt trong vòng cổ Quý Tinh Diêu đưa cho cô, lúc này mới kịp thời chạy tới cứu Quý Tinh Diêu.

Hạ Kiêu xác nhận Quý Tinh Diêu an toàn, toàn bộ quá trình đều không dám cúp máy, bởi vậy Tần Hoài Húc nói gì đó, anh đúng là đều biết, hơn nữa còn ghi âm lại.

Hạ Kiêu trầm mặc một hồi, mới nói: “Em nhớ không sai, trong chuyện này đúng thật là có chút vấn đề.”

Tim Quý Tinh Diêu căng thẳng, cô hỏi: “Có biết anh ta đang nói chuyện với ai không?”

Hạ Kiêu: “Anh ta không kêu tên người gọi.”

Quý Tinh Diêu: “Vậy anh ta nói gì?”

Hạ Kiêu tìm lại đoạn ghi âm được ghi lại lúc đó.

Trên thực tế, Tần Hoài Húc chỉ nói ba câu: “Là anh”, “Anh đã làm gì”, “Anh có ý gì”, nội dung trong ba câu này nhìn qua không có gì bất thường, nhưng nếu từ giọng điệu Tần Hoài Húc lúc đó khi nói ra ba câu này cùng thái độ của anh ta trước và sau cuộc điện thoại, thì quả thật là có vấn đề.

Tâm Quý Tinh Diêu chìm xuống, quả nhiên cô đoán không sai, đằng sau chuyện này còn có người khác.

Sẽ là ai đây?

Nghi ngờ này giống như động cơ đã được nổ máy, có thể kẻ thù trên thương trường của Chu Trọng Nguy hay là… Chu Kế Nguyệt.

Người sau thì là trực giác của Quý Tinh Diêu, không có bằng chứng cụ thể.

Hạ Kiêu nắm chặt tay Quý Tinh Diêu: “Đừng sợ, có anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương em nữa.”

“Bất cứ điều gì mà em muốn làm, anh đều sẽ ở bên cạnh em.”

Quý Tinh Diêu mím môi dưới, nhào vào trong ngực Hạ Kiêu, rầu rĩ đáp một tiếng.



Khoảng thời gian trước thu thập chứng cứ Chu Kế Nguyệt thuê sát thủ gϊếŧ người cuối cùng cũng tập hợp đầy đủ, Chu Trọng Nguy sau khi lấy được chứng cứ, thì lật xem từng cái, ông ngồi trong phòng sáng cả đêm, ngày hôm sau thì tự tay giao USB cho Quý Tinh Diêu, Chu Trọng Nguy nhìn qua giống như già thêm mấy tuổi, ông vuốt đầu Quý Tinh Diêu nói: “Muốn làm gì thì làm đi, ba ủng hộ con.”

Quý Tinh Diêu ôm cha mình một cái, liền mang theo bằng chứng đi cùng Hạ Kiêu, đi đến cục cảnh sát, báo cảnh sát Chu Kế Nguyệt.

Còn vụ Tần Hoài Húc phạm tội thì cả hai cũng cố gắng cung cấp bằng chứng – bản ghi âm của Hạ Kiêu cùng đoạn phim giám sát cho thấy sự thay đổi thái độ của Tần Hoài Húc.

Báo án là con gái ruột của người giàu nhất đất nước vừa tìm về cách đây không lâu, mà người phạm tội lại là con gái nuôi của người giàu nhất, một khi truyền ra ngoài, vụ án này sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý trên mạng, cảnh sát hành động rất nhanh, nhận được bằng chứng không lâu liền lập án điều tra.

Thật ra chứng cứ trong USB mà Quý Tinh Diêu cung cấp kia đã rất đầy đủ, cho dù là điều tra cũng không mất bao lâu, vì thế cảnh sát rất nhanh liền tiến hành bắt giữ, nhưng không nghĩ tới lúc này, Chu Kế Nguyệt lại biến mất.

Ai cũng không biết Chu Kế Nguyệt đi đâu, ngay cả cha mẹ Chu Kế Nguyệt cũng không biết.

Lúc Quý Tinh Diêu nhận được tin cũng rất bất ngờ: “Chẳng lẽ là cô ta đã sớm nhận được tin nên chạy ra nước ngoài sao?”

“Không phải.” Chu Trọng Nguy lắc đầu, lúc trước ông cũng nghi ngờ như vậy, thậm chí cho rằng bên cạnh mình xuất hiện nội gián, thậm chí đã để cho tâm phúc điều tra sàng lọc một lần, khi đó mặc dù bắt được mấy người lơ là nhiệm vụ, nhưng cũng không phát hiện nội gián.

Các chuyến bay gần đây ra nước ngoài cũng không tìm thấy thông tin của Chu Kế Nguyệt, vì vậy Chu Kế Nguyệt không phải bay ra nước ngoài.

Quý Tinh Diêu nhíu mày: “Vậy thì quá kỳ lạ.”

Đang nói chuyện, quản gia liền tiến vào: “Người nhà họ Triệu lại tới.”

Hạ Kiêu lột một quả quýt cho Quý Tinh Diêu, đút đến tận miệng cô, cười nhạo một tiếng: “Người nhà này cũng thật kỳ lạ, con gái mất tích không vội vàng đi tìm, ngược lại chạy đến đây.”

Chu Thời Tranh chú ý tới từ Hạ Kiêu dùng là mất tích, không khỏi liếc mắt nhìn Hạ Kiêu một cái.

Con gái không biết đi đâu, cha mẹ không lo lắng ngược lại còn chạy khắp nơi, dưới tình huống này, không phải theo lý lẽ bình thường là cha mẹ đã biết con gái trốn ở đâu cho nên mới không cần lo lắng bôn ba khắp nơi, vậy tạì sao Hạ Kiêu lại nói mất tích?

Chu Thời Tranh không khỏi nghĩ đến đêm em gái xảy ra chuyện, Hạ Kiêu trễ lắm mới chạy tới, mang theo một thân khí tức u ám hung bạo hiếm thấy, Chu Thời Tranh không khỏi suy nghĩ nhiều một chút, người này có phải biết cái gì không?

Hạ Kiêu giống như hiểu rõ những ý nghĩa trong lòng Chu Thời Tranh, chỉ cười nhìn anh ta một cái.

Nụ cười này của Hạ Kiêu, cười đến mức Chu Thời Tranh căng thẳng, anh ta quá hiểu Hạ Kiêu, nụ cười này của đối phương, chắc chắn là không có chuyện tốt. Chu Thời Tranh bỏ qua tầm mắt đó, chỉ coi như không nhìn thấy.

Chu Trọng Nguy nói với quản gia: “Để bọn họ trở về đi, tôi không muốn nhìn thấy.”

Quản gia: “Tôi đã nói, nhưng bọn họ không nghe, quyết tâm muốn gặp ngài.”

Tin Quý Tinh Diêu báo án bị Chu Trọng Nguy bên này đè xuống, tạm thời cũng không có lộ ra ngoài, chỉ là lúc cảnh sát đến nhà họ Triệu điều tra, thì cha mẹ nhà đó mới biết chuyện này.

Một nhà họ Triệu có được địa vị cùng tài phú như bây giờ tất cả đều dựa vào nhà họ Chu, vừa nghe Chu An Duyệt báo cảnh sát nói Chu Kế Nguyệt mưu sát, một đám người nhà họ Triệu đều sợ đến hỏng mất.

Thậm chí mấy ngày nay còn không quan tâm tới tin tức của con gái, trực tiếp chạy đến nhà họ Chu nói chuyện này tuyệt đối không phải do Chu Kế Nguyệt làm. Chỉ là Chu Trọng Nguy không chịu gặp bọn họ, đại sự liên quan đến tiền đồ vận mệnh, người nhà họ Triệu đương nhiên không chịu bỏ qua, dây dưa ở cửa mấy ngày, dùng hết đủ mọi cách.

Mặc kệ bọn họ vài ngày, cũng không hề hấn gì, Chu Trọng Nguy im lặng suy nghĩ một lát: “Nói với bọn họ, đổi tên Chu Kế Nguyệt lại, tôi sẽ không vì chuyện của Chu Kế Nguyệt mà giận dỗi cả nhà bọn họ, nhưng nếu bọn họ tiếp tục náo loạn, hậu quả tự chịu.”

Quý Tinh Diêu nghe được ba bảo Chu Kế Nguyệt đổi tên lại, lỗ tai giật giật, không nói gì.

Tâm trạng Chu Trọng Nguy không tốt lắm, xoay người muốn lên phòng sách trên lầu ở một mình một lát, nhưng trước khi đi vẫn nghe được con gái cùng thằng nhóc thúi chướng mắt kia coi nơi này là nhà mình nói chuyện.

“Anh nói Chu Kế Nguyệt sẽ chạy đi đâu?”

“Không biết, trước đây cô ta đã làm nhiều chuyện xấu, có thể bị kẻ thù nào đó bắt đi.”

Ánh mắt Chu Trọng Nguy híp lại, tầm nhìn sắc bén mang theo sức mạnh thấu hiểu lòng người liếc qua chỗ Hạ Kiêu một cái, Hạ Kiêu vẫn hồn nhiên cười cười, tiếp tục thì thầm với Quý Tinh Diêu.

“Ah, trước đây cô ta đã làm rất nhiều chuyện xấu?”

“Nghe nói từ nhỏ đã bắt nạt bạn bè, bức chết hai ba bạn học nữ…”

“A…”