Chương 36

Lúc gặp Tần Hoài Húc cô đã bị bộ dạng của anh ta hù sợ.

Thật ra, lần trước bọn họ gặp nhau chỉ là trong bữa tiệc sinh nhật của cô cách đây vài ngày, ngày hôm đó Tần Hoài Húc mặc một bộ phục trang đặt làm riêng, trông như một thiếu niên ưu tú tuấn tú. Mấy ngày không gặp, Tần Hoài Húc đã thay đổi thành bộ dạng khác, râu xanh đen không cạo, bộ quần áo trên người cũng nhăn nhúm, trông mệt mỏi tiều tụy.

Quý Tinh Diêu không biết Tần Hoài Húc đã trải qua những gì, cô sẽ không vì vẻ ngoài ngày càng xuống sắc của anh ta mà vui vẻ. Sự vướng mắc giữa họ không chỉ đơn giản là thích hay không thích. Có lẽ hai người không bao giờ nghĩ sẽ có một ngày nào đó thân phận giữa bọn họ sẽ hoán đổi, công tử chỉ tay năm ngón cao cao tại thượng sẽ suy sụp tinh thần, còn cô gái mồ côi đáng thương không nơi nương tựa sẽ trở thành con gái độc nhất của một gia đình giàu có mà anh ta không thể trèo cao được nữa.

Quý Tinh Diêu chỉ cảm thấy thổn thức, ai ngờ cuộc đời lại có cơ hội đảo ngược lại như vậy?

Quý Tinh Diêu bước đến chỗ Tần Hoài Húc ngồi xuống, trên mặt Tần Hoài Húc nở một nụ cười miễn cưỡng mệt mỏi, “Tinh Diêu…”

Ánh mắt Tần Hoài Húc rơi vào trên người Quý Tinh Diêu, trong phút chốc, anh ta hơi thất thần. Sau vài tháng không gặp, anh ta không thể liên hệ cô thiên kim nhà giàu tự tin trước mặt mình đã từng là cô gái mồ côi nhút nhát, nghèo khổ, hay thẹn thùng lại với nhau được.

Rõ ràng vẫn là một người nhưng lại không còn giống xưa nữa.

Vẻ đẹp ưu nhã từ trong ra ngoài của bông hoa được tưới đẫm tình yêu không thể so sánh với cỏ dại không được nâng niu, Tần Hoài Húc lại không thể kiềm lòng đem ra so sánh. Trước đây khi Quý Tinh Diêu ở bên cạnh anh ta, cô vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng thật sự rất ảm đạm, giờ đây từ bên trong cô lại toả ra một thứ ánh sáng vô cùng quyến rũ, khiến người ta không thể rời mắt.

Tần Hoài Húc trong lòng bùng lên một tia ghen tị, tại sao khi ở bên người khác cô lại càng ngày càng xinh đẹp như vậy? Chẳng lẽ ngay từ đầu anh ta không đủ tốt với cô hay sao?

Khi trong lòng anh ta xuất hiện cậu hỏi này, nói thật bản thân anh ta vậy mà cũng không chắc câu trả lời.

Người phục vụ đến order món, Quý Tinh Diêu dịu giọng nói: “Một ly nước là được.”

Đây là quán bar trên tầng hai của khách sạn Quân Ngự, mở cửa lúc 2 giờ chiều, bây giờ mới 3 giờ chiều, không có nhiều người. Quý Tinh Diêu gọi nước, Tần Hoài Húc không thể gọi nước theo được, anh ta gọi một ly rượu.

Người phục vụ nhanh chóng phục vụ đồ uống.

Tần Hoài Húc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Quý Tinh Diêu, “Tinh Diêu, em cuối cùng cũng chịu gặp anh, chuyện trước đây là anh không tốt, em còn đang giận anh sao?”

Quý Tinh Diêu cụp mắt xuống, không nói có, không nói không, chỉ nói: “Đã qua hết rồi.”

Tần Hoài Húc hít sâu một hơi, “Sau khi anh về nước thì nghe được mấy lời bịa đặt đồn nhảm, nhưng những lời đó đều là giả, cho dù như thế nào xin em hãy nghe anh giải thích.”

Quý Tinh Diêu không nói gì.

Tần Hoài Húc tiếp tục nói: “Hôm đính hôn, anh rời đi không phải vì Chu Kế Nguyệt mà vì nghe được điện thoại nói mẹ anh xảy ra tai nạn xe đang ở bệnh viện. Tinh Diêu, chuyện như vậy anh không còn cách nào khác, không thể nào không đi. Anh tới bệnh viện thì thấy mẹ anh không sao, anh biết là do mẹ cố ý làm vậy để anh phải rời khỏi tiệc đính hôn, anh muốn trở về nhưng Chu Kế Nguyệt nói giúp anh lấy được hạng mục khu số 7 vì vậy anh phải đến sân bay ngay lập tức để thuyết phục Chu Thời Tranh, cơ hội này chỉ có một lần thôi. Em cũng biết mà, Tinh Diêu, nửa đầu năm ngoái công ty xảy ra chút chuyện, sinh kế của hàng trăm người trong công ty đang đè nặng lên vai anh, dự án này đối với công ty rất quan trọng, anh chỉ có thể đi theo Chu Kế Nguyệt đến sân bay gặp Chu Thời Tranh. Sau đó anh gặp em ở cửa tiểu khu là anh phải quay lại lấy hộ chiếu, anh đã bay đến Đức vào ngày hôm đó.”

Tần Hoài Húc nhìn chằm chằm Quý Tinh Diêu nói với giọng điệu vô lực sâu sắc, “Tinh Diêu, em phải tin anh, anh thực sự chưa từng xem em là thế thân của Chu Kế Nguyệt, anh thật sự yêu em.”

Tần Hoài Húc tự bản thân mình thấy nói ra câu đó không có chút dối trá nào, anh ta thật sự yêu Quý Tinh Diêu.

Bên ngoài có tin đồn anh ta coi Quý Tinh Diêu là thế thân của Chu Kế Nguyệt, anh ta luôn coi như một trò đùa, anh ta chưa từng coi Quý Tinh Diêu là Chu Kế Nguyệt.

Mặc dù khi nhìn thấy Quý Tinh Diêu lần đầu tiên, anh ta đã chú ý đến Quý Tinh Diêu vì ngoại hình giống với Chu Kế Nguyệt.

Nhưng bất cứ ai từng tiếp xúc với Quý Tinh Diêu và Chu Kế Nguyệt sẽ nhanh chóng phát hiện ra hai người có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.

Năm đó Quý Tinh Diêu mới có 18, 19 tuổi, là độ tuổi có vẻ ngoài xinh đẹp nhất, trẻ trung, non nớt giống như giọt sương mới đọng lên lá cỏ vào sáng sớm. Cô gái có nụ cười ấm áp và chữa lành mọi thứ, một người con trai thích một tiểu tiên nữ như thế rất khó sao?

Không có ai có thể không thích Quý Tinh Diêu năm 18 tuổi, cô giống như tập hợp những thứ tốt đẹp nhất trên đời lại, không có ai không muốn sở hữu cô.

Tần Hoài Húc vẫn còn nhớ như in cảm giác kinh ngạc khi nhìn thấy Quý Tinh Diêu lúc đó, lần đầu tiên anh ta liếc nhìn Quý Tinh Diêu vì cô và Chu Kế Nguyệt có mấy phần giống nhau, chính là nhìn rồi thì anh ta không thể nào rời mắt được.

Anh ta dường như choáng váng, anh ta theo đuổi cô suốt 3 tháng trời mà không cần suy nghĩ gì cả, khoảnh khắc Quý Tinh Diêu đồng ý làm bạn gái của anh ta có lẽ là đỉnh cao trong cuộc đời anh ta.

Nhưng mà… tại sao mọi thứ sau này lại thay đổi rồi….

Quý Tinh Diêu cầm ly nước trên bàn lên nhấp một ngụm, cảm thấy mối quan hệ của hai bọn họ trước đây giống như cốc nước sôi này vậy, không có mùi vị.

“Tôi biết rồi.” Quý Tinh Diêu để ly nước xuống giọng nói cũng không thay đổi, “Hôm nay anh tìm tôi là vì nói những lời này?”

Lần bày tỏ này của Tần Hoài Húc chỉ đổi lại thái độ thờ ơ của Quý Tinh Diêu, một mặt anh ta cảm thấy hoảng sợ vì mất đi thứ gì đó rất quan trọng, mặt khác anh ta cảm thấy xấu hổ vì những gì mình sắp nói tiếp.

Từ trước đến nay anh ta chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình vậy mà tìm Quý Tinh Diêu cầu xin, “Không phải.”

Tần Hoài Húc chịu đựng sự xấu hổ, “Tinh Diêu, anh muốn em giúp anh một việc…. Công ty anh cung cấp cho ba em một dự án, nhưng vì Chu Kế Nguyệt cản trở từ bên trong cho nên hạng mục xảy ra chút vấn đề, không có cách nào giao hàng đúng thời gian được. Em có thể nào giúp anh xin ba em, cho anh thêm một chút thời gian được không? Hạng mục này rất quan trọng với công ty bọn anh, Tinh Diêu, thật sự anh không còn cách nào khác mới tới tìm em, cứ coi như nhìn vào bao nhiêu năm tình cảm giữa chúng ta, giúp anh một lần đi.”

Quý Tinh Diêu rất thất vọng, hoặc có thể không thể gọi là thất vọng, rất khó để diễn tả tâm trạng hiện tại của cô, nhưng cô cảm thấy bây giờ nhìn lại, tình cảm giữa cô và Tần Hoài Húc thực sự không đáng.

Tần Hoài Húc nghĩ Quý Tinh Diêu từ chối giúp anh ta vì Quý Tinh Diêu vẫn còn tức giận, “Tinh Diêu, nếu em vẫn còn tức giận, em nói cho anh biết anh nên làm sao em mới không giận nữa, chỉ cần em không giận nữa, muốn anh làm gì cũng được.”Quý Tinh Diêu im lặng một lúc mới nói: “Có thể anh hiểu lầm gì rồi, lần trước nói không quen anh không phải tôi tức giận mà là do sau khi xảy ra tai nạn xe tôi mất trí nhớ, không nhớ anh là ai, hai ngày trước mới nhớ lại.”

Tần Hoài Húc có chút kinh ngạc, lúc trước cô mất trí nhớ?

Quý Tinh Diêu: “Nếu anh đồng ý nghe tôi có thể nói cho anh biết những gì tôi trải qua hôm đính hôn. Chú rể đột nhiên biến mất trong tiệc đính hôn, tôi không biết gì hết cho đến khi chú rể thông báo hủy hôn. Khách khứa chạy đường xa đợi lâu nên rất tức giận, ở khắp mọi nơi trong khách sạn tôi đều có thể nghe thấy tiếng mọi người bàn tán về việc tôi bị bỏ rơi ra sao, thất bại thế nào. Tôi thất vọng trở về thì ở cửa tiểu khu lại nhìn thấy chú rể đã bỏ trốn của tôi dẫn theo một người phụ nữ có vài phần giống tôi rời đi, tôi đuổi theo may mà theo kịp, chú rể của tôi không cho tôi bất kỳ lời giải thích nào còn nói tôi không hiểu chuyện. Chú rể của tôi bỏ tôi, dắt theo người phụ nữ khác đi không nhìn thấy sau đó tôi bị tai nạn xe, gãy chân, mất trí nhớ.”

Lúc Quý Tinh Diêu nói những lời này giọng nhàn nhạt giống như đang kể câu chuyện của người khác, nhưng Tần Hoài Húc đã không có chỗ dung thân.

Quý Tinh Diêu: “Sau khi ra khỏi bệnh viện còn tệ hơn nữa, một cô gái mồ côi, bị gãy chân, không tìm được việc làm, đi khập khiễng, bị chủ nhà đuổi ra khỏi nhà, không có việc làm, không tiền bạc, không nơi ở, trời lạnh còn mưa.”

Tần Hoài Húc đã bắt đầu run rẩy, anh ta không thể tưởng tượng Quý Tinh Diêu đã bất lực và tuyệt vọng như thế nào, lúc đó anh ta đang ở đâu?

Anh ta đang đi chơi với Chu Kế Nguyệt ở Đức….

Quý Tinh Diêu còn cười cười, “Thật ra tôi cũng khá may mắn, ít nhất thì hôm đó tôi không bị lạnh tới chết cóng, tôi vẫn đang ngồi đây sống khỏe mạnh.”

Tần Hoài Húc trừng lớn mắt lẩm bẩm, “Tinh Diêu, anh xin lỗi, lúc đó anh không biết…”

Có lẽ đang nghĩ đến những gì đã xảy ra trước đây, lại bị cảm giác tuyệt vọng và bất lực lúc đó truyền vào, Quý Tinh Diêu thấy tức ngực, cô cảm thấy hơi buồn nôn khó chịu, cô lại uống một hơi để kìm nén sự khó chịu, “Tần Hoài Húc, bất kể là lý do gì để anh đưa ra những quyết định đó, kết quả là nhất cử nhất động của anh đều khiến tôi đau đớn.”

Tần Hoài Húc chỉ có thể lặp lại một cách khô khan yếu ớt, “Anh xin lỗi…”

Quý Tinh Diêu nhìn Tần Hoài Húc hít một hơi thật sâu nói: “Tần Hoài Húc, nếu anh cảm thấy có lỗi với tôi thì anh không nên yêu cầu tôi phải giúp anh. Nếu anh muốn có thêm thời gian anh nên đi tìm ba tôi, tìm anh tôi. Nếu thật sự việc đó do Chu Kế Nguyệt làm, anh phải có chứng cứ, dựa vào tính tình của ba và anh trai tôi, nếu anh thật sự có chứng cứ, nếu thời gian còn có thể gia hạn được bọn họ nhất định sẽ không làm khó anh.”

Tần Hoài Húc: “Anh từng tìm họ rồi nhưng họ không đồng ý, Tinh Diêu anh thật sự không còn cách nào khác…”

Quý Tinh Diêu: “Ba và anh trai tôi không đồng ý gia hạn thêm thời gian cho anh, anh lại đi tìm tôi thì có tác dụng gì? Anh chỉ muốn lợi dụng cảm giác áy náy của ba với tôi để ba tôi khó xử nhượng bộ mà thôi.”

Quý Tinh Diêu uống thêm một ngụm nước, cảm giác tức ngực khó thở càng rõ ràng hơn, cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, đầu hơi choáng váng, giống như là bị tụt huyết áp vậy, nhưng mà trước khi tới đây rõ ràng cô đã ăn trưa rồi, khuôn mặt cô tái đi, cô đang rất khó chịu, cô không muốn tiếp tục nói chuyện với Tần Hoài Húc nữa. Quý Tinh Diêu rất cố gắng để giữ giọng nói ổn định, “Xin lỗi tôi không giúp anh được.”

Quý Tinh Diêu giơ tay cầm lấy chiếc túi bên hông, nói rõ mục đích cô tới đây, “Tôi nhớ trước khi xảy ra tai nạn xe chúng ta đã đồng ý chia tay rồi.”

Tần Hoài Húc không tin Quý Tinh Diêu vô tâm đến vậy, “Tinh Diêu…”

“Nếu đã chia tay thì sau này không cần phải liên lạc nữa.”

Quý Tinh Diêu đứng dậy định rời đi, nhưng đột nhiên cô cảm thấy chóng mặt, cơ thể mềm oặt, đột nhiên ngã ngồi lại ghế.

“Tinh Diêu!” Tần Hoài Húc phát hiện Quý Tinh Diêu không đúng lắm vội vàng nắm tay của Quý Tinh Diêu, để Quý Tinh Diêu ngồi vào chỗ.

Quý Tinh Diêu vẫn còn ý thức, cô chỉ đau đầu, cơ thể không có lực, trong lòng lộp bộp một cái, triệu chứng của cô giống như… bị người ta bỏ thuốc.

Sự bàng hoàng và thất vọng của Quý Tinh Diêu thậm chí còn vượt quá cả sự hoảng loạn và sợ hãi của cô, cô không thể tin được Tần Hoài Húc lại làm chuyện như vậy.

Ba đưa cho cô một vài vệ sỹ, nhưng Quý Tinh Diêu vẫn chưa quen với sự chuyển đổi thân phận này, thấy rất kỳ lạ, cô cũng không phải là nhân vật của công chúng gì cả, chỉ là một cô gái bình thường, lúc ra ngoài cứ mang theo vài người đàn ông cũng quá lạ rồi. Cô càng muốn có được sự riêng tư và tự do cá nhân, bởi vì có sự hiện diện của mấy người vệ sỹ này, mà sự riêng tư của Quý Tinh Diêu cũng dường như không còn mấy.

Chuyện hôm nay tới gặp Tần Hoài Húc, cô không nói ba và anh trai chỉ nói với quản gia là muốn ra ngoài thư giãn, quản gia nói là hãy để vệ sỹ đi theo nhưng cô từ chối.

Vừa có tài xế đưa cô đi, cô không gặp nguy hiểm trên đường, đến nơi hẹn ở nơi công cộng, Tần Hoài Húc có thể làm gì cô ở nơi công cộng? Đây lý do chính Quý Tinh Diêu tin Tần Hoài Húc.

Quý Tinh Diêu không còn như khi cô mất trí nhớ, cô đã yêu Tần Hoài Húc được ba năm cô cảm thấy mình vẫn hiểu rõ con người của anh ta. Tần Hoài Húc có thể hơi chai sạn về mặt tình cảm, nhưng anh ta là một người rất thanh cao, cho dù chia tay, anh ta cũng sẽ yêu cầu chia tay tử tế, sẽ không dính líu gì nhau nữa.

Dù sao Quý Tinh Diêu cũng là người mới với cách đối nhân xử thế của Tần Hoài Húc, không thì sẽ không ở bên anh ta 3 năm.

Chuyện hạ thuốc cô, là chuyện cô không thể nào tưởng tượng được.

Chuyện hạ thuốc cô, do cô không ngờ tới.

Nhưng Tần Hoài Húc làm như không biết, cứ gọi cô, “Tinh Diêu em làm sao vậy?”

Tần Hoài Húc lấy điện thoại di động ra, muốn bấm số 120, nhưng chưa kịp gọi thì đã nhận được một cuộc gọi.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc trên điện thoại, Tần Hoài Húc bất giác nhíu mày, đứng thẳng người rời khỏi người Quý Tinh Diêu.

Giọng nói mang theo ý cười của Chu Kế Nguyệt vọng từ điện thoại ra: “Thế nào? Tặng anh một món quà lớn, không cần cảm ơn tôi đâu.”

Tần Hoài Húc nhíu mày, lúc này cũng nhận thấy được cơ thể mình không đúng, dưới bụng dưới nổi lên một khô nóng, miệng khô khốc, nhiệt độ cơ thể tăng mạnh, trên trán cũng xuất hiện mồ hôi, thậm chí anh ta còn có chút không khống chế được sự kích động, đành ngồi xuống để che giấu sự ngại ngùng khi chỗ nào đó có xu hướng cứng lên.

Sau khi Tần Hoài Húc rời đi, Quý Tinh Diêu cầm điện thoại nhấn nút nguồn năm lần, sau đó lại vuốt trên màn hình.

Tần Hoài Húc không chú ý, anh ta vẫn nói chuyện điện thoại, anh ta gằn giọng chất vấn một cách sắc bén: “Cô làm cái gì rồi?”

Tiếng cười sảng khoái của Chu Kế Nguyệt phát ra từ điện thoại, cô ta nhẹ nhàng nói, “Đã biết còn hỏi. Tôi nhớ anh có một phòng tổng thống trong khách sạn này, có mua gói theo năm, thiên thời địa lợi nhân hoà mọi thứ phù hợp. Xem tôi tốt với anh không, cơ hội trở thành con rể của người giàu nhất cả nước nằm trong tay anh rồi, anh phải biết quý trọng nha, rốt cuộc thì cả đời này anh chỉ có một cơ hội duy nhất. Anh nghĩ xem có bao nhiêu người khóc lóc van xin muốn trở thành con rể người giàu nhất cả nước, chỉ cần anh có thể có được Chu An Duyệt, đừng nói nguy cơ trước mắt này sợ là nếu anh muốn một Chu thị cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”

Tần Hoài Húc chịu đựng đau đớn, giọng nói trở nên khàn khàn, “Cô có ý gì?”

Chu Kế Nguyệt không muốn nói nhiều nữa, cô ta không có kiên nhẫn nữa. “Cơ hội đang ở trước mắt anh, có muốn hay không thì tuỳ.”

Nói xong Chu Kế Nguyệt cúp điện thoại.

Tần Hoài Húc nhìn điện thoại bị cúp, sửng sốt một hồi.

Nhưng cảm giác thân dưới sắp nổ tung luôn nhắc nhở anh ta đã xảy ra chuyện gì, Tần Hoài Húc nhìn vào lúc thấy Quý Tinh Diêu mềm nhũn trên sô pha, nếu còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh ta là một tên ngốc.

Quý Tinh Diêu đã uống hết nửa cốc nước trước mặt, nhìn cốc rượu đã cạn trước mặt mình, Chu Kế Nguyệt thật sự đã cho hai người họ uống thuốc lúc nào… là người phục vụ nam đó có vấn đề.

Nhớ tới trong điện thoại Chu Kế Nguyệt nói cái gì mà trở thành con rể của nhà giàu số một cả nước, huyệt thái dương của Tần Hoài Húc đột nhiên nhảy hai cái.

Anh ta có thể đoán được kế hoạch của Chu Kế Nguyệt. Nếu hai người họ thật sự có quan hệ với nhau, họ sẽ bị mọi người bên ngoài biết, hoặc họ sẽ bị chụp ảnh để làm bằng chứng, dù là để uy hϊếp Quý Tinh Diêu hay đánh vào mặt mũi Chu gia, vẫn luôn có cách để biến anh ta trở thành con rể của nhà giàu số một cả nước.

Tần Hoài Húc cả đời đều được người khác săn đón, cũng có lòng kiêu ngạo, sự thanh cao của mình, tuyệt đối không thích dùng những thủ đoạn như vậy, nhưng dù Tần Hoài Húc khinh thường ghét bỏ phương pháp của Chu Kế Nguyệt, nhưng không thể nói không động lòng.

Tình trạng của Tần thị gần như đã đi vào ngõ cụt, trong khoảng thời gian này, anh ta chạy vạy khắp nơi gặp phải vô số lần bị không cho khách vào nhà. Tuổi trẻ trước kia hết sức lông bông, luôn cho là không có việc gì trên đời này anh ta không làm được, nhưng đạo lí đối nhân xử thế trong lúc nguy cấp gần như san bằng sự kiêu ngạo và tinh thần của anh ta, dáng vẻ lụn bại sa sút này anh ta trước nay chưa từng nghĩ tới, thậm chí anh ta cũng không biết bản thân mình có thể đưa Tần Thị thoát khỏi đợt nguy hiểm này hay không, anh ta đã không còn lòng tin với sự kiên định như trước nữa rồi.

Nhưng bây giờ còn có cơ hội trước mắt, chỉ cần ngủ với người phụ nữ mình yêu, anh ta sẽ có thể có được khối tài sản khổng lồ, muốn thứ gì đều có thể dễ dàng lấy được. Những vấn đề khiến anh ta khó chịu không chỉ được giải quyết. Anh ta sẽ được địa vị càng cao hơn, càng nhiều tài nguyên nhân mạch hơn, thậm chí còn tìm về được cảm giác ưu việt, tiếp tục làm thiên chi kiêu tử được yêu thích vây quanh.

Chuyện tốt lớn như thế đặt ở trước mặt người khác sợ là không thể tin được, chuyện này so với nằm mơ càng không hợp thói thường, có mấy ai có thể không động lòng?

Tần Hoài Húc cảm thấy Chu Kế Nguyệt đặt trước mặt anh ta sự chọn lựa cơ hội như vậy không khác gì ma quỷ, cô ta đang thử thách sự yếu ớt của con người.

Ai ai cũng biết tính người không thể chịu đựng được thử thách.

Tính người có tác dụng gì?

Bản chất con người là mưu cầu của cải địa vị, không có gì quá đáng khi đạt được lợi ích càng nhiều hơn, Tần Hoài Húc làm sao có thể không hiểu chân lý này trong giới hào môn?

Vả lại, Chu Kế Nguyệt hạ thuốc anh ta cũng đang giày vò lí trí của anh ta rất nhiều lần, nếu từ bỏ nhân tính nhảy vào vách núi, thì Chu Kế Nguyệt sẽ đứng một bên nói dối Tần Hoài Húc chủ động nhảy xuống, một bên đứng phía sau đẩy anh ta xuống vách núi, làm được hai việc cùng lúc.

Tần Hoài Húc cuối cùng ôm Quý Tinh Diêu đi đến thang máy lên phòng tổng thống trên tầng 18.

Tần Hoài Húc thở hồng hộc, khi mở cánh cửa 1801 bằng mật mã, anh ta gần như có thể nghe thấy nụ cười chắc chắn hung ác của Chu Kế Nguyệt đang ẩn nấp ở đâu đó.

“Chị Nguyệt, người đã đi vào rồi.”

Chu Kế Nguyệt cong môi cười, không ngoài dự liệu, thật ra lúc này cô ta ngồi không xa chỗ Tần Hoài Húc và Quý Tinh Diêu đang ngồi, Chu Kế Nguyệt bưng ly rượu trong tay nhấp một ngụm, “Vệ sĩ Chu An Duyệt nói đâu?”

Trợ lý nói: “Dựa theo những gì chị sắp xếp đã cho lui hết rồi.”

Chu Kế Nguyệt gật đầu, “Hạ Kiêu thì sao?”

“Đã trên đường tới rồi, phóng viên đã bí mật theo dõi Hạ Kiêu, theo kế hoạch, lúc Hạ Kiêu bắt kẻ gian da^ʍ kí giả đã trộm đi theo sẽ “vừa hay” bắt gặp được cảnh này.”

Chu Kế Nguyệt gật đầu, “Canh chừng thời gian đừng để xảy ra sai sót.”

Trợ lý gật đầu, hơi do dự, “Chị Nguyệt, chị không sợ bị Chu tiên sinh phát hiện sao?”

Chu Kế Nguyệt cười, “Tôi đã làm cái gì đâu nào? Bọn họ đi điều tra, kết quả điều tra sẽ cho họ biết thuốc do Tần Hoài Húc hạ thuốc, Hạ Kiêu do Quý Tinh Diêu gọi tới, phóng viên thì đuổi theo Hạ Kiêu thì liên quan gì đến tôi chứ?”

Tần Hoài Húc đặt Quý Tinh Diêu lên giường, anh ta thở gấp, hai mắt đỏ hoe, ánh mắt nhìn chằm chằm Quý Tinh Diêu như một con thú hoang dã trong thời kỳ động dục.

Quý Tinh Diêu tuy chóng mặt không còn sức lực nhưng vẫn còn tỉnh táo, cô vô cùng sợ hãi, hai mắt rưng rưng vì sợ hãi, thuốc đã có tác dụng, cô thậm chí không còn sức lực để nói lời từ chối.

Quý Tinh Diêu nhìn Tần Hoài Húc dùng ánh mắt cầu xin im lặng từ chối.

Tần Hoài Húc đến gần dỗ dành khàn giọng: “Tinh Diêu, bọn mình ở bên nhau một lần nữa được không, anh yêu em, trước đây em cũng yêu anh như vậy.”

“Bọn mình bắt đầu lại được không?”

“Được không em?”

Quý Tinh Diêu nhắm mắt không muốn nhìn anh ta, nước mắt sợ hãi lăn dài trên khóe mắt.

Cử chỉ chống cự của Quý Tinh Diêu khiến Tần Hoài Húc tức giận, Tần Hoài Húc véo cằm Quý Tinh Diêu, “Nhìn anh!”

Quý Tinh Diêu vẫn nhắm chặt mắt không nhìn anh ta.

Tần Hoài Húc hoàn toàn tức giận, anh ta dùng bàn tay to giữ lấy dây áo của Quý Tinh Diêu, khi anh ta xé ra, chiếc cúc áo trên đường viền cổ áo rớt xuống, lộ ra một vùng da thịt trắng như tuyết.

Quý Tinh Diêu ngẩng đầu nhìn Tần Hoài Húc, không thể tin được, như muốn buộc tội anh ta là một người kinh khủng

Một người có lòng tự trọng mạnh mẽ, không cách nào bày ra bộ dạng xấu xí trước mặt người mình yêu, Tần Hoài Húc như bị đâm phải, hoảng sợ lùi lại mấy bước, ngã ngồi trên ghế sô pha nhìn đôi tay của mình, một mặt, anh ta đau đớn vì những suy nghĩ xấu xa không thể chịu đựng được của mình, mặt khác, anh ta động lòng trước những lợi ích to lớn nếu cưỡng bức Quý Tinh Diêu mang lại. Anh ta lắc trái lắc phải, nội tâm vô cùng đau đớn, anh ta ngồi trên ghế sô pha thở dốc, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp như một con thú bị mắc kẹt.

Quý Tinh Diêu run rẩy nằm trên giường, cô vô cùng sợ hãi, nước mắt rơi lã chã, ai có thể cứu cô đây.

Qua một lúc, Tần Hoài Húc ở trên ghế sô pha lại đi tới. Quý Tinh Diêu nghe thấy tiếng bước chân thì sợ đến mức muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể vẫn không nghe theo sai bảo, cô sợ đến mức không biết nên mở hay nhắm mắt.

Nhưng cô nghe thấy cách đó không xa tiếng bước chân dừng lại, cũng không có bước tới, Tần Hoài Húc giọng nói khàn khàn, “Anh….”

“Anh xin lỗi, anh gọi 120 cho em..”

Tần Hoài Húc vừa bấm số 120 thì cửa đã được mở ra từ bên ngoài. Hạ Kiêu một tay nắm cổ áo quản lý khách sạn, quản lý khách sạn vẻ mặt kinh hoàng, cầm thẻ khóa trên tay.

Cửa vừa mở, Hạ Kiêu xông vào không chút do dự, nhìn thấy Tần Hoài Húc đứng bên giường giống như bị điên, tiến lên đánh Tần Hoài Húc ngã xuống đất, sau đó đá Tần Hoài Húc vài cái, nếu không phải cố kỵ Quý Tinh Diêu ở trên giường thì sợ là anh đã đánh chết Tần Hoài Húc mất.

Hạ Kiêu chạy qua bên đó, bộ đồ của Quý Tinh Diêu, đỏ hết rồi, anh bèn quỳ gối xuống giường, “Bé cưng, là anh, đừng sợ.”

Quý Tinh Diêu mở mắt nhìn thấy Hạ Kiêu nước mắt chảy dài.

Hạ Kiêu mắt cũng đỏ hoe, kiểm tra cơ thể Quý Tinh Diêu xem có bị gì không, sau đó cởϊ áσ che Quý Tinh Diêu lại, ôm chặt lấy cô rồi sải bước ra ngoài.

Trước khi đi, Hạ Kiêu cho Tần Hoài Húc một ánh mắt sắc như dao, nghiến răng nghiến lợi, “Cậu đợi đó cho tôi.”

Phóng viên không ngờ tốc độ của Hạ Kiêu nhanh như vậy, bọn họ chậm một bước, khi đi theo chỉ thấy Hạ Kiêu bế một cô gái đi ra ngoài.

Từ khi debut Hạ Kiêu chưa từng chi đồng nào trong việc tung tin, chợt bừng bừng tức giận, cũng coi như tin tức mới bùng nổ của hào môn mang tính hot.

Cẩu tử phản ứng kịp nhấn nút chụp một cách điên cuồng, trước cửa loạn thành một đống.

Có người lớn tiếng hỏi, “Hạ Kiêu, xin hỏi cô gái anh đang ôm trong lòng là bạn gái anh sao?”