“An Duyệt…”
Chu Thời Tranh vừa mở cửa, nhìn thấy em gái đứng ở cửa, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Quý Tinh Diêu đôi mắt đỏ hoe như chú thỏ tội nghiệp, giọng nói thì khàn khàn, “Anh, em…. em có việc muốn nói với ba và anh.”
Ngay cả Chu Trọng Nguy cũng kinh ngạc đứng lên, “An Duyệt, ba ở đây.”
Quý Tinh Diêu bước vào thư phòng, Chu Thời Tranh đóng cửa lại đi theo.
Chu Trọng Nguy nói một cách ấm áp, “An Duyệt, con có chuyện gì muốn nói với ba vậy?”
Chu Trọng Nguy rất ngạc nhiên con gái mình sẵn sàng thẳng thắn với mình, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ông nghĩ sẽ mất nhiều thời gian hơn để lấy lại lòng tin của Quý Tinh Diêu.
Quý Tinh Diêu nhìn Chu Trọng Nguy lại nhìn Chu Thời Tranh hít một hơi thật sâu, nói những gì mà mình nhớ và sự nghi ngờ của cô với Chu Kế Nguyệt nói ra hết.
Thẳng thắn nói chuyện này với Chu Trọng Nguy và Chu Thời Tranh là do tối hôm qua và cả ngày hôm nay cô đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định.
Thay vì phỏng đoán, nghi ngờ suy nghĩ rồi tự tra tấn mình, không bằng nói với ba và anh trai, nếu ba và anh trai đều cưng chiều cô, thì có thể đó là lòng tin với ba và anh, đó là thái độ của cô; còn nếu ba và anh muốn đứng về phía Chu Kế Nguyệt, kết quả xấu nhất, cô cũng có thể chịu đựng được.
Quý Tinh Diêu kích động đi ra ngoài, bước tới trước cửa phòng sách, giơ tay gõ cửa, chuỗi động tác này đều do tức giận tạo thành, giống như sợ mình sinh ra sự hối hận lùi bước đi ra ngoài.
…………
“…Chuyện là như vậy.”
Ba và anh trai có lẽ không biết cô đã mất bao nhiêu dũng khí khi ngồi đây lúc này, Quý Tinh Diêu nắm chặt tay, hồi hộp chờ đợi phản ứng của ba và anh trai.
Nhìn thấy ba cô thở dài sau khi nghe xong những gì cô nói, trái tim Quý Tinh Diêu lo lắng đến mức trào lên trong cổ họng, cô thậm chí bắt đầu cầu nguyện trong vô thức, ba đừng để cô thất vọng.
Chu Trọng Nguy thở dài nhẹ nhõm nhìn cô con gái nhỏ của mình, “An Duyệt, ba rất vui khi con chịu nói chuyện này với ba, nói hết tất cả với ba.”
Nói xong Chu Trọng Nguy đưa tay ra xoa đầu Quý Tinh Diêu.
Quý Tinh Diêu khẽ mở mắt ra, nhìn ba cô một lúc thoáng sững sờ, cô ngây ngốc nghĩ, ba mình đây là…. có ý gì?
“Chuyện này ba đã biết rồi, là vừa nãy trợ lý đã tra thông tin.” Chu Thời Tranh nói: “Vừa nãy ba còn đang nói muốn hỏi em xem em muốn sắp xếp việc này thế nào.”
Chu Trọng Nguy đau lòng nhìn Quý Tinh Diêu giọng nói hối lỗi, “Đều là ba không tốt đã để cho An Duyệt của chúng ta chịu khổ rồi, nhưng An Duyệt con phải tin ba, vị trí con ở trong lòng ba mãi mãi không thể thay đổi được.”
“Xoạnh.”
Không biết chuyện gì xảy ra mà nước mắt tự rơi, Quý Tinh Diêu lắc đầu lau nước mắt được anh trai ôm vào lòng vỗ nhẹ vào lưng như an ủi một đứa trẻ.
Một người lạnh lùng trầm tĩnh như anh trai vậy mà vòng tay thật ấm áp.
Quý Tinh Diêu đột nhiên vui mừng vì lựa chọn của mình là thẳng thắn với ba và anh trai, nếu không, Quý Tinh Diêu không thể tưởng tượng được, ba và anh trai sẽ buồn đến mức nào nếu cô sự che giấu chuyện này nghi ngờ họ.
Quý Tinh Diêu ngăn nước mắt chảy xuống, rồi rời khỏi vòng tay anh trai khuôn mặt ửng hồng, ba ở một bên rót nước ấm để ly vào tay Quý Tinh Diêu, “An Duyệt, nói cho ba nghe con muốn làm thế nào?”
Quý Tinh Diêu không nói gì, dường như đang do dự, dường như đang tìm từ phù hợp.
Chu Trọng Nguy nhìn Quý Tinh Diêu dịu dàng kiên nhẫn nói: “An Duyệt, con có thể tin ba.”
—
Tần Hoài Húc cảm thấy nhân viên an ninh lôi ra ngoài trong bữa tiệc do nhà giàu số một cả nước tổ chức là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong đời, nhưng không ngờ, khi bà Lý Ngọc Phân biết con trai mình bị nhân viên an ninh lôi ra ngoài, bà ta đã tức giận xảy ra xô xát với nhân viên bảo vệ ở cửa đây mới là việc hoàn toàn đẩy sự xấu hổ của anh ta lên đến đỉnh điểm.
Thật xấu hổ, Tần Hoài Húc da thịt bỏng rát khắp người, ẩu đả thu hút những người ở gần đó, cách đó không xa liền có một vòng người vây xem sôi nổi, bọn họ dường như đang xem khỉ trong vườn bách thú, ánh mắt họ nhìn anh ta như muốn xé toạc da thịt trên người làm anh ta xấu hổ đến mức chỉ muốn bỏ chạy.
Những người đang xem náo nhiệt vẫn nhỏ giọng bàn tán:
“Đây là làm gì vậy?”
“Ôi, đây không phải phu nhân Tần gia sao, sao lại giống người đàn bà chanh chua vậy?”
“Cái người Tiểu Tần đó không phải cũng ưu tú lắm sao, sao lại bị lôi ra ngoài rồi?”
“Hình như ở yến hội làm phiền tiểu công chúa nhà người ta.”
“Ha, thật không vậy? Mặc dù người khác khen cậu ta xuất sắc nhưng nếu làm phiền tiểu công chúa Chu gia thì không lượng sức mình rồi.”
“Có ai mà không muốn làm con rể Chu gia chứ? Chỉ là cái người này không thông minh chút nào.”
“Tần gia thật sự là gia tộc nhỏ, đúng là trèo cao rồi.”
“Trước đây cảm thấy cậu ta trẻ tuổi có tài, không ngờ là một phượng hoàng nam*.”
*Phượng hoàng nam: Phượng hoàng nam dùng để chỉ các “đấng mày râu” có công năng đặc dị là ăn bám váy vợ. Các đấng mày râu tham ăn lười làm, ăn nhờ ở đậu từ công sức kiếm tiền của các chị em phụ nữ. Trong khi vợ thì còng lưng đi làm, chồng ở nhà ăn bám không được tích sự gì. Phượng hoàng nam là một từ khá cổ và thường xuất hiện trong các truyện cổ đại, phác họa lối sống ăn chơi trác táng của một anh công tử nhà nghèo nào đó cưới được cô vợ giàu sang phú quý, khi người vợ qua đời thì anh chồng ăn chơi đổ đốn, gái gú đàn đúm rượu chè.
……
Những lời bàn tán xung quanh anh ta giống như những nhát dao, từng nhát dao cứa xuống lòng tự trọng và cảm giác ưu việt của Tần Hoài Húc tích lũy qua nhiều năm. Anh ta từ nhỏ đã lớn lên trong những lên khen ngợi, bất quá anh ta cũng chưa từng tưởng tượng mình sẽ có một ngày xấu hổ như vậy.
Rõ ràng anh ta vẫn là anh ta, rõ ràng học thức, gia cảnh, năng lực đều không thay đổi, tại sao anh ta lại đột ngột từ thiên chi kiêu tử trở thành con chuột bẩn thỉu?
Tần Hoài Húc dù sao chăng nữa cũng không tìm ra được đáp án.
Thậm chí anh ta còn bắt đầu có cảm giác oán hận Quý Tinh Diêu tới nỗi da đầu tê dại, anh ta thành ra hôm nay cũng là bởi Quý Tinh Diêu, nhưng nếu cô nể tình chuyện tình cảm hồi xưa của hai đứa mà nhẹ tay một chút, thì anh ta đã không nhếch nhác như thế này.
Nhưng Tần Hoài Húc không khỏi nghĩ đến khi đó, khi bọn họ ở bên nhau, xung quanh dường như cũng có tiếng bàn tán như vậy.
“Trèo cao”, “bay lên cành cao thành phượng hoàng”, “gả vào hào môn” vân vân, những từ như thế này dường như xuất hiện thường xuyên, nhưng mục tiêu của sự công kích đều là Quý Tinh Diêu…
Lúc đó anh ta phản ứng thế nào?
Tần Hoài Húc trầm mặc.
Anh ta không nhịn được nghĩ lại, ban đầu khi anh ta rời khỏi buổi tiệc đính hôn, một mình Quý Tinh Diêu đối mặt với những ánh mắt như lang như sói của các khách mời, thì có phải cũng nhếch nhác như anh ta bây giờ không?
Tần Hoài Húc lần nữa trầm mặc.
Một câu cảm thán cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Hoài Húc, anh ta nhìn lại cực kỳ sợ hãi.
Cả đời này của Lý Ngọc Phân coi trọng nhất là mặt mũi và danh tiếng, bà ta tự nhận mình từng là thiên kim đại tiểu thư, hiện tại thì là phu nhân nhà giàu, chồng có năng lực, con trai ưu tú, thể diện cả đời nào ngờ được nhoáng cái đã không còn gì, giờ đây bị đám đông gọi là người đàn bà chanh chua là một nỗi nhục lớn mà bà ta chưa từng trải qua trong đời, làm sao có thể chịu được?
Tần Hoài Húc không có thời gian suy nghĩ nữa, anh ta bế bà Lý Ngọc Phân lái xe đến bệnh viện gần đó.
Xếp hàng, lấy số, khám bệnh, lấy máu, trả phí, tốn mất hai tiếng đồng hồ, cuối cùng, Tần Hoài Húc còn mặc đồ lễ phục buổi tối không hợp với những người ở bệnh viện, mệt mỏi dựa vào chiếc ghế dài bên ngoài phòng lấy máu, thở dài một hơi khi đã xong việc, tưởng một ngày chạy đi chạy lại thế này đã đủ tồi tệ rồi, lúc này điện thoại anh ta reo.
Anh ta cầm điện thoại lên mới biết hoá ra còn có thể tồi tệ hơn nữa.
Điện thoại trong túi áo đêm nay reo liên tục nhưng Tần Hoài Húc chưa bao giờ có thời gian trả lời, lúc này anh ta mới kịp gọi điện thoại lại, là giọng của thư ký giọng nói rất lo lắng, “Tần tổng, anh đang ở đâu? Sao giờ anh mới nghe máy?”
Giọng Tần Hoài Húc mệt mỏi, “Chuyện gì?”
Giọng thư ký lo lắng không yên, “Vừa nãy Vương quản lý tìm anh không gặp nên đã gọi điện cho tôi nói là sản phẩm của chúng ta đã bị Chu thị trả lại toàn bộ.”
Tần Hoài Húc sững sờ ngồi thẳng người, “Cậu nói cái gì?”
Thư ký: “Các mẫu hàng đã thông qua rồi, nhưng hôm nay nhân viên Chu thị đột nhiên đến nói có phải chúng ta giao sai hàng không, cho nên các thông số kỹ thuật của tất cả các bộ phận không đáp ứng kích thước tiêu chuẩn yêu cầu, các linh kiện này đều vô dụng.”
Tần Hoài Húc: “Không thể nào, nếu các bản mẫu đã được thông qua rồi thì cùng một khuôn sao có thể làm ra linh kiện khác nhau?”
Tần Hoài Húc lập tức suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn tự hỏi có phải Quý Tinh Diêu đang trả thù mình mà cố ý dùng lô hàng này để chọc tức mình không?
Giọng thư ký càng thêm hoảng hốt, “Nhưng mà Tần tổng vấn đề là ở đây, linh kiện mà chúng ta cung cấp sau này không có kích thước giống như các mẫu.”
Tần Hoài Húc trực tiếp phủ nhận, “Không thể nào!”
Anh ta vô cùng để ý đơn hàng này, bởi thế thái độ thận trọng hơn bình thường gấp 10 lần, nhân viên kiểm tra chất lượng làm tới 3 lần, dù cho nếu bên Đức có ý kiến cũng thoả hiệp, dù cho lúc sản phẩm ở bên Đức xảy ra vấn đề, cũng sẽ bị nhân viên kiểm tra chất lượng phát hiện đầu tiên.
Thư ký đau đầu nói, “Có thể vấn đề xuất hiện ở đây, tổ kiểm tra đã lấy số liệu sai.”
Não Tần Hoài Húc ong lên một tiếng, lòng lạnh đi một nửa, trên điện thoại là số liệu chuẩn mà tổ kiểm tra đã dùng do thư ký gửi tới, Tần Hoài Húc đảo mắt nhìn, phát hiện trên đó có vài số liệu có dấu vết chỉnh sửa.
Tần Hoài Húc tức tới nỗi tay phát run, là ai thay đổi những con số này? Tần Hoài Húc nghĩ tới đầu tiên đó là gián điệp thương nghiệp, anh ta gọi điện thoại cho người anh ta tin tưởng nhất đi tra từng chi tiết trong hạng mục này, sau đó lại tự mình gọi điện thoại chất vấn bên hợp tác ở Đức, tại sao lại thay đổi kích cỡ linh kiện.
Nhân viên tiếp nhận bên Đức càng tức giận hơn, “Anh Tần, ban đầu là công ty các anh nói nhân viên công ty làm sai số liệu, cưỡng ép yêu cầu thay đổi quy cách, bỏ khuôn đúc đã có, rồi hứa khuôn đúc mới và tổn thất về người, vật, thời gian sau khi thay đổi sẽ được cho thêm vào cuối hợp đồng trả cho chúng tôi, chúng tôi mới gấp rút thay đổi, nhưng giờ, thì ngài lại bảo số liệu sai sót là do chúng tôi? Anh Tần, tôi nghĩ nếu ngay cả quy cách cơ bản nhất của khuôn công ty các anh cũng không hiểu được, thì chúng ta có bàn tiếp thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Tần Hoài Húc nhíu mày lại, “Tôi yêu cầu cập nhật khuôn mẫu lúc nào?”
Nhân viên bên Đức tức giận nói: “Là người phụ nữ ở bên cạnh anh, còn có một người công nhân khác của anh.”
Lòng của Tần Hoài Hú đột nhiên chùng xuống sau khi nghe thấy lời này, là Chu Kế Nguyệt!
–
Khi nhận được cuộc gọi của Tần Hoài Húc tâm trạng của Quý Tinh Diêu có chút phức tạp.
Lúc trước khi đối mặt với Tần Hoài Húc, lúc đó cô bị mất trí nhớ không nhớ mối quan hệ yêu đương ba năm của mình với Tần Hoài Húc, cũng không nhớ rõ sự nhếch nhác của mình trong tiệc đính hôn nên mới có thái độ bình thường.
Bây giờ cô đã nhớ lại hết rồi, một lần nữa đối diện với Tần Hoài Húc không còn dễ dàng như trước nữa.
Quý Tinh Diêu đồng ý thỉnh cầu của Tần Hoài Húc gặp anh ta một lần.
Cứ xem như cho chuyện này một cái kết muộn vậy.