“Người đó là ai? Sao lại lạ mặt quá vậy?”
“Không sai, trường hợp như này có thể khiêu vũ cùng con gái nhỏ của Chu Trọng Nguy nhất định không phải người bình thường, mọi người biết là ai không?”
Tiếng nhạc xen lẫn vài tiếng thảo luận trầm thấp, dường như họ đang tò mò về danh tính của người đàn ông khiêu vũ với Quý Tinh Diêu, Tần Hoài Húc cũng vểnh tai lên nghe cuộc trò chuyện của những người đàn ông xung quanh.
“Người này nhìn hơi quen… hình như là minh tinh.”
“Là minh tinh, tên Hạ Kiêu, lúc trước còn hot một trận.”
“Hiểu rồi. Sợ là công chúa nhỏ đang theo đuổi thần tượng. Để làm cho con gái mình vui, Chu Trọng Nguy mời minh tinh này khiêu vũ với cô ấy. Tôi nói mà trong cái trường hợp này người khiêu vũ mở màn với con gái Chu Trọng Nguy làm sao tôi có thể không quen được.”
“Hừ, hoá ra là một diễn viên.”
Những người đàn ông đang nói chuyện nghe được câu trả lời như vậy, trong lòng có phần khinh thường, bỏ đi thái độ chờ đợi, nâng ly uống rượu với bạn đồng hành, có chút khinh thường nhìn Hạ Kiêu trên sân khấu.
Tần Hoài Húc nghe được, trong lòng cũng theo đó mà thả lỏng không ít, hoá ra chỉ là một minh tinh nhỏ thôi, chỉ là.. Tần Hoài Húc không thể không cau mày, Quý Tinh Diêu trước đây có theo đuổi thần tượng à?
Tần Hoài Húc nhớ lại hình như cô không theo đuổi thần tượng, nhưng cũng không chừng là gần đây mới thích.
Lại có người ở bên cạnh nói lời châm chọc, lần này là giọng nữ, cô ta cũng không cố tình hạ giọng trực tiếp chế nhạo, “Minh tinh nhỏ nhoi thì sao? Dù sao ở đây cũng không ai có tiền hơn cô ta, muốn khiêu vũ đương nhiên phải tìm một người đẹp trai rồi?”
Những người đàn ông nói chuyện vừa rồi sắc mặt khó coi, định nói lại, nhưng quay đầu lại thì phát hiện người vừa nói là một cô gái rất xinh đẹp, tóc đen dài ngang vai uốn lọn nhỏ, dưới mi mắt là một nốt ruồi đen, môi đỏ mọng, xinh đẹp quyến rũ, chuyện này là do người đứng đầu- cô em vợ Lâm Huyên làm ra, sao mà dám nói gì, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Bạn thân của Lâm Huyên là một cô gái tóc ngắn mặc đồ da, rất soái, cô ấy cười chế giễu một tiếng, hơi cao giọng nói với Lâm Huyên: “Đó không phải con trai Hạ Bác Hồng sao?”
“Phải đó, Hạ lão tiên sinh chỉ có một người con trai, giấu cũng kỹ thật đó,” Lâm Huyên cười nhạt, đánh giá Hạ Kiêu một hồi, lắc lắc đầu, nói với giọng kiểu tiếc nuối: “Hời cho con nhỏ này rồi.”
Những lời này giống như ném một quả bom vào đám đông, tiếng nói chuyện xung quanh trở nên nhỏ hơn.
Con trai của Hạ Bác Hồng, một câu nói chặn miệng nhiều người.
Hai cô gái tiếp tục không coi ai ra gì trò chuyện, cô gái tóc ngắn nói: “Ý của cậu là hai người này sắp có chuyện tốt à?”
Lâm Huyên nhún vai, “Cũng gần rồi, nếu không Chu Trọng Nguy sao có thể để Hạ Kiêu ở loại trường hợp này khiêu vũ mở màn với tiểu công chúa?”
Cô nàng tóc ngắn quan sát hai người đang khiêu vũ, “Cũng xem như là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc.”
Lâm Huyên nhẹ chẹp một tiếng, “Cô gái xinh đẹp biết bao, ở bên tên nhóc thúi nhà họ Hạ, đúng là không có mắt nhìn mà.”
Cô nàng tóc ngắn liếc cô ấy, “Vừa nãy cậu còn khen anh ta đẹp trai.”
Lâm Huyên không nhận, “Vậy cậu nghe nhầm rồi.”
Những câu phía sau một câu thì Tần Hoài Húc cũng không nghe được.
Đại não loại trừ mọi âm thanh, người và vật khác trong tầm mắt đều biến mất, chỉ còn lại có cô gái mặc váy trắng đang khiêu vũ giữa sàn nhảy, cô đang mỉm cười nhẹ bước đi nhẹ từng bước rời xa anh ta.
–
Sau màn khiêu vũ mở màn, Quý Tinh Diêu được ba kéo đi giao lưu, chủ yếu là để gặp gỡ một số chú có quan hệ tốt với ba mình.Những người chú này là bạn tốt của ba cô, Quý Tinh Diêu biết cô nhất định phải gặp.
Vốn là sinh nhật của tiểu bối nên không làm lớn, càng đừng nói tới chuyện để nhiều người lớn tới như thế, nhưng trường hợp này đặc biệt, bọn họ là tới vì mặt mũi của Chu Trọng Nguy, cũng coi như là giữ thể diện cho Quý Tinh Diêu. Quý Tinh Diêu ngoan ngoãn đứng đó chào hỏi các cô dì chú bác, bị người lớn lôi kéo nói một hồi, rồi ba bèn bảo cô rời đi.
Chắc biết cô không giỏi giao tiếp, sợ cô khó chịu nếu ở lâu nên bảo cô đi trước.
Hạ Kiêu đứng cách đó không xa vẫy tay với Quý Tinh Diêu, Quý Tinh Diêu lặng lẽ đi qua thở dài thườn thượt, “Mệt quá, còn mệt hơn cả khiêu vũ.”
Hạ Kiêu: “Đi thôi, đi ra ngoài hít thở không khí.”
Quý Tinh Diêu nhìn khắp nơi, “Em là chủ tiệc, cứ trộm chạy ra ngoài như vậy không hay lắm.”
Hạ Kiêu không để ý, “Có gì không hay đâu, ở đây có ba với anh trai em rồi, em chỉ cần ăn uống vui chơi là được.”
Quý Tinh Diêu nhìn ba mình bị một nhóm người trung niên vây quanh, sau đó nhìn về phía anh trai bị một nhóm người trẻ tuổi vây quanh, cảm thấy ba với anh trai không dễ dàng gì, vì vậy nghiêm túc gật đầu: “Anh nói phải! Tranh thủ lúc bọn họ đang bị kiềm chân, chúng ta trốn trước.”
Hai người nơi không có ai lặng lẽ lẻn ra.
Chu Trọng Nguy đang cùng khách tán gẫu, liếc mắt nhìn hai người từ xa, nụ cười trên mặt không chút thay đổi, nhìn đi chỗ khác như không thấy gì, tiếp tục xã giao.
Quý Tinh Diêu bí mật ra ngoài mà không bị phát hiện, cô rất vui, một tay cô nắm tay Hạ Kiêu bước chân tiến lùi nhịp nhàng giống như khi khiêu vũ vừa rồi, hoặc là nâng tay Hạ Kiêu lên, nhón chân quay người.
Hành lang trống không, ánh trăng tràn vào từ cửa sổ kính lớn từ trần đến sàn rơi xuống chiếc váy trắng của Quý Tinh Diêu, bước đi của cô nhẹ nhàng duyên dáng, giống như một yêu tinh không nhiễm phàm trần.
Hạ Kiêu để cô kéo, đỡ bước chân của cô, vừa đi vừa lui, đi rất lâu trên một đoạn đường rất ngắn, anh chỉ mỉm cười, không có một chút sốt ruột.
Quý Tinh Diêu quay người một vòng, chiếc váy trắng như hoa quỳnh nở rộ rồi lại cụp vào, Quý Tinh Diêu nhẹ nắm lấy tay Hạ Kiêu, miết nhẹ tà váy, làm màn cảm ơn đầy ưu nhã, sau đó đang cười thầm thì bị Hạ Kiêu ôm vào lòng.
Quý Tinh Diêu ôm Hạ Kiêu, ngẩng đầu nhìn anh, giọng ngọt ngào nói, “Ban nãy anh nhảy đẹp đó, không có giẫm vào chân em.”
Hạ Kiêu nhướng mày, “Em coi thường người bạn trai đa tài đa nghệ này của em quá rồi.”
Quý Tinh Diêu tò mò nhìn anh.
Hạ Kiêu đưa ngón tay về phía cô đếm, “Cầm kì thi hoạ* không gì không biết, đàn vi-ô-lông, đàn pi-a-nô, đàn điện tử, đàn ghi-ta, cờ tướng, cờ vây, cờ vua, vũ đạo, GB*, biết một chút về nhảy rumba và nhảy đường phố, quan trọng nhất là giá trị nhan sắc cao, EQ* và học vấn cao, ồ, em thật sự được lợi rồi nha.”
* cầm kì thi họa: Chỉ bốn thứ tài năng khi tiêu khiển mà con người trong xã hội cũ, đặc biệt là phụ nữ, cần phải có (cầm-kỳ-thi-họa, tức giỏi đàn, đánh cờ, làm thơ, và vẽ giỏi).
* GB, mã hóa PRC tiêu chuẩn, viết tắt cho 国家标准码.
* EQ là viết tắt của từ Emotional Quotient có nghĩa là chỉ số thông minh cảm xúc của mỗi người. Chỉ số EQ dùng để đo lường trí tưởng tượng, sáng tạo của một người. Người có EQ cao có khả năng nhận biết, đánh giá và điều tiết cảm xúc của bản thân và mọi người.
Quý Tinh Diêu nhìn chằm chằm vào anh, “Woww, anh lợi hại như vậy à?”
Hạ Kiêu: “Em cho là anh làm sao thuyết phục ba em?”
Cái này thì Quý Tinh Diêu thật sự không biết, chỉ là đột nhiên ba đồng ý rồi thôi.
Hạ Kiêu: “Em cho là ba em nhìn mặt mũi ông già nhà anh mới cho anh vào cửa sao?”
“Không, không phải.”
Hạ Kiêu: “Là do anh suốt đêm làm PPT luận văn phân tích tiêu đề là 《 10.000 lý do chọn Hạ Kiêu làm con rể 》đưa cho ba và anh trai em xem, sau đó là hơn ba tiếng đồng hồ anh tự mình đẩy mạnh tiêu thụ, cuối cùng cũng có đủ tư cách làm bạn nhảy mở màn ngày hôm nay của em.”
Quý Tinh Diêu há miệng thành hình chữ O.
Nửa ngày lúng túng nói không lên lời, “Em cũng muốn xem PPT luận văn phân tích của anh.”
Hạ Kiêu đột nhiên cười lớn, “Bé cưng, em vậy mà tin thật à?”
Hạ Kiêu liên tục cười, l*иg ngực anh không ngừng rung lên, “Nhóc ngốc, ba em làm gì có thời gian mà xem PPT luận văn phân tích của anh?”
Quý Tinh Diêu đẩy Hạ Kiêu ra đứng thẳng dậy, trừng mắt nhìn anh, “Anh lừa em.”
Hạ Kiêu vội vàng nắm tay Quý Tinh Diêu, “Tuy không có PPT luận văn phân tích nhưng anh thật sự tự mình đẩy mạnh tiêu thụ, thiếu chút nữa anh của em cầm chổi lông gà đánh anh. Sau lần tự mình đẩy mạnh tiêu thụ này anh thật sự có thể nói anh đã nắm chắc cánh cửa đẩy mạnh tiêu thụ này rồi đó, bây giờ nếu để anh vào làm phòng marketing của công ty, anh cảm thấy mình có thể trở thành át chủ bài có doanh số bán hàng vượt trội, sẽ là người có công trạng đứng nhất hằng năm.”
Quý Tinh Diêu: “Em không tin, trừ phi anh đẩy mạnh tiêu thụ để em xem thử.”
Hạ Kiêu: “Đừng em, anh da mặt mỏng lắm.”
Quý Tinh Diêu không nhịn được cười ra tiếng.
Đang lúc hai người nói chuyện đột nhiên có tiếng của một người khác, “Tinh Diêu.”
Hai người đồng thời ngừng nói, quay đầu nhìn sang, liền thấy Tần Hoài Húc hồn bay phách đứng ở đó.
Quý Tinh Diêu bất giác cau mày, tại sao lại là người này.
Tần Hoài Húc Húc thao láo nhìn Quý Tinh Diêu giống như hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Hạ Kiêu, giọng anh ta khàn khàn, “Tinh Diêu, có phải em vẫn còn giận anh không? Em lừa anh có phải không? Rõ ràng em yêu anh như vậy mà.”
Quý Tinh Diêu hơi tức giận rồi, cái người này thật là đáng ghét quá, rõ ràng là đã chia tay rồi, cô cũng có bạn trai rồi, cái người này sao còn ở trước mặt cô nói những lời như này. Anh ta đây là đang ly gián quan hệ của cô với bạn trai cô à?
Quý Tinh Diêu là một người có tính tình tốt, nhưng lần này cô thực sự rất tức giận, cô đứng trước mặt Hạ Kiêu, nắm tay Hạ Kiêu, từng chữ từng chữ, giọng nói lạnh lùng, “Vị tiên sinh này, tôi vốn dĩ không nhớ anh là ai, bây giờ bạn trai tôi là Hạ Kiêu, tôi rất rất thích anh ấy. Anh ở trước mặt tôi nói những lời này, thật sự không hay chút nào. Xin anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, càng đừng làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ thật sự báo cảnh sát.”
Nói xong, Quý Tinh Diêu thậm chí không muốn nhìn Tần Hoài Húc kéo Hạ Kiêu rời đi.
Hạ Kiêu một mặt bởi vì Tần Hoài Húc làm phiền mà không vui, một mặt lại bởi vì tuyên bố của Quý Tinh Diêu mà hạnh phúc như muốn bay lên. Anh cứ như vậy theo sức của Quý Tinh Diêu bị cô kéo đi, nhưng Tần Hoài Húc không chịu bỏ cuộc, anh ta đưa tay ra muốn nắm tay Quý Tinh Diêu ngăn cô rời đi, “Tinh Diêu!”
“Đùng!”
Hạ Kiêu đột nhiên thò tay nắm tay của Tần Hoài Húc vặn theo hướng ngược lại, Tần Hoài Húc hét lên đau đớn nhưng không thể thoát khỏi sức mạnh của Hạ Kiêu, mắt anh ta đỏ ngầu, nhếch nhác tới nỗi nào có thể nhìn ra dáng vẻ từng là người của hào môn cao quý trước kia.
Hạ Kiêu mắt hơi híp lại lộ ra một tia nguy hiểm, giọng điệu thản nhiên mang theo vẻ khinh thường trịch thượng, “Vị tiên sinh này, xúc phạm bạn gái của người khác không phải là việc mà một người đàn ông nên làm.”
Hạ Kiêu một tay khống chế Tần Hoài Húc tay kia lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số gọi bảo vệ.
Chu Trọng Nguy vì để đảm bảo bữa tiệc sinh nhật này không xảy ra sai sót đã sắp xếp an ninh khắp nơi, ngay sau đó một số người ăn mặc như bồi bàn đến giữ Tần Hoài Húc lại lôi ra ngoài.
Hạ Kiêu buông tay Tần Hoài Húc ra, phủi tro bụi không tồn tại trên tay áo, khẽ khịt mũi: “Xui xẻo.”
Lúc này Chu Thời Tranh cũng nghe thấy động tĩnh đi tới, nhìn mấy nhân viên bảo vệ kéo Tần Hoài Húc đi, trầm giọng hỏi Hạ Kiêu, “Sao vậy?”
Hạ Kiêu nhìn Tần Hoài Húc vẻ mặt kinh tởm, “Ở đâu chui ra một tên sa cơ thất thế, ai cho hắn ta vào đây vậy? Con chó con mèo mà cũng muốn trèo cao bám vào cửa Chu gia.”
Chu Thời Tranh nhìn rõ mặt Tần Hoài Húc, đại khái anh ấy cũng biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ấy không nói gì, quay lại nhìn Quý Tinh Diêu, nhẹ nhàng hỏi: “Em không bị doạ sợ chứ?”
Quý Tinh Diêu lắc đầu, vì muốn Chu Thời Tranh an tâm mà còn cười cười, “Em không sao đâu anh.”
Chu Thời Tranh thấy Quý Tinh Diêu không sao cũng không nói gì, “Vào trong đi, một chút nữa ba sẽ hỏi đó.”
Quý Tinh Diêu gật đầu, ngoan ngoãn làm theo.
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, các vị khách lần lượt rời đi, Chu Trọng Nguy dẫn theo Chu Thời Tranh, Quý Tinh Diêu và cả Hạ Kiêu đưa một vài người bạn rời đi, khi tất cả khách mời đều rời đi, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.
Mọi người cũng đang chuẩn bị rời đi, lúc này Chu Kế Nguyệt đột nhiên đi tới.
“Ba nuôi.”
Mọi người dừng lại một lúc, nhưng vẻ mặt của Chu Trọng Nguy vẫn không thay đổi, biểu cảm của ông vẫn luôn như thế khiến người ta không thể nhìn ra kẽ hở, Chu Thời Tranh hơi cụp mắt xuống không biết đang suy nghĩ, cũng không thể nhìn thấy cảm xúc của anh ấy.
Hạ Kiêu tùy ý hơn, nhìn biểu hiện của Chu Kế Nguyệt giống như đang nhìn một…..con khỉ.
Chỉ có Quý Tinh Diêu là sững sờ khi nhìn thấy Chu Kế Nguyệt, khuôn mặt của Chu Kế Nguyệt giống cô…
Quý Tinh Diêu tỉnh dậy sau khi mất trí nhớ không có gặp Chu Kế Nguyệt, chỉ nghe thấy tên Chu Kế Nguyệt từ cuộc trò chuyện của Tô Tiểu Tiểu, nhưng trên thực tế cô không biết nhiều về Chu Kế Nguyệt.
Cô nghe nói ba có một cô con gái nuôi nhưng chưa từng gặp mặt, vẫn luôn không chú ý, tới bây giờ lúc cô nhìn thấy dáng vẻ của Chu Kế Nguyệt, đột nhiên hơi sững sờ dường như đã hiểu ra gì đó.
Hoá ra đây là Chu Kế Nguyệt.
Chu Trọng Nguy đáp một tiếng hỏi Chu Kế Nguyệt, “Đi về à?”
Là đối thoại rất bình thường, Chu Kế Nguyệt không thể nhìn ra được thái độ của Chu Trọng Nguy.
Chu Kế Nguyệt mím môi thầm nghiến răng rồi nói: “Con…con muốn, con muốn xin lỗi An Duyệt.”