Chương 2: Huỷ bỏ hôn ước

Tần Hoài Húc chạy tới bệnh viện phát hiện bà Lý Thu Ngọc và tài xế của bà đang đứng trước cửa phòng cấp cứu, hiển nhiên hai người không bị thương.

“Chuyện gì xảy ra vậy.”

Tần Hoài Húc khẽ nhíu mày, tiến lên trầm giọng hỏi tài xế, nói: “Lái xe đυ.ng người? Sao lại bất cẩn như vậy.”

Tài xế trước sự chất vấn Tần Hoài Húc, áp lực rất lớn, nhưng anh ta hoàn toàn là tai bay vạ gió, mở miệng muốn giải thích, “Không phải như vậy đâu Tần tổng…”

Lý Thu Ngọc cắt ngang lời của Tiểu Trần, giải thích tình huống trước mắt, “Là Kế Nguyệt bị tai nạn xe cộ, đang băng bó ở bên trong, con vào xem một chút đi. ”

Kế Nguyệt?

Tần Hoài Húc thông minh đến mức nào, lập tức hiểu được tâm tư của mẹ mình.

Trong điện thoại mẹ anh ta cố ý nói không rõ ràng, khiến cho anh ta lầm tưởng người bị tai nạn giao thông là bà, lừa anh ta đến bệnh viện, bất quá cũng chỉ vì không vừa ý Tinh Diêu, muốn ngăn cản cuộc đính hôn này.

Tần Hoài Húc nâng cánh tay nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ, Tinh Diêu còn đang ở tiệc đính hôn, hiện tại trở về còn kịp.

“Có bác sĩ ở đây, con sẽ không đi vào.”

Cho dù biết tâm tư nhỏ của mẹ mình, Tần Hoài Húc cũng không muốn xảy ra tranh chấp với bà, chỉ thản nhiên nói: “Con còn có việc, đi trước. ”

Tần Hoài Húc xoay người định rời đi, Lý Thu Ngọc thấy như vậy cũng không giữ được con trai, anh vẫn muốn nhanh trở về đính hôn với người phụ nữ kia, u mê không tỉnh ngộ như thế, điều này khiến trong mắt bà ẩn ẩn hiện lên chút tức giận.

Hai mẹ con mắt thấy sắp phát sinh tranh chấp, lúc này, một thanh âm dịu dàng vang lên, “A Húc! ”

Thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ này quanh quẩn bên tai Tần Hoài Húc một hồi mới chui vào trong đầu anh ta, thân hình anh ta dừng lại, còn chưa nghĩ ra nên đáp lại thế nào, giọng nói kia lại nhẹ nhàng “tê” một tiếng đau đớn.

Động tác kế tiếp của Tần Hoài Húc, cơ hồ là hành vi theo bản năng, chờ đến lúc anh ta hoàn hồn, đã xuất hiện trước mặt Chu Kế Nguyệt, khuôn mặt xinh đẹp của Chu Kế Nguyệt liền xuất hiện trước mắt anh ta, con ngươi vừa quen thuộc vừa xa lạ kia khiến Tần Hoài Húc trong nháy mắt thất thần.

“Đã lâu không gặp, A Húc.”

Trên cổ chân Chu Kế Nguyệt được quấn băng, sắc mặt cô ta có chút tái nhợt, có điều xem ra vết thương cũng không nặng.

Tâm tư Tần Hoài Húc có chút dao động, một lúc lâu sau mới nói: “Đã lâu… Không gặp. ”

“Trợ lý Trác.”

Quý Tinh Diêu vội vàng lên lầu một tìm được trợ lý Trác, có chút sốt ruột, nói: “A Húc đâu? ”

Tiệc đính hôn ban đầu dự kiến bắt đầu lúc 11:58, đã gần đến giờ, khách mời đã sớm đến đông đủ, khi MC đi thông báo cho Tần Hoài Húc thì đi khắp nơi cũng không tìm thấy người. Vội vàng chạy tới nói cho Quý Tinh Diêu.

Quý Tinh Diêu không tìm được Tần Hoài Húc, gọi điện thoại cũng không có ai nghe máy, trong lòng cô mơ hồ dâng lên một dự cảm không tốt.

Trợ lý Trác là một trong những trợ lý được Tần Hoài Húc coi trọng nhất, nhân tài tinh anh được đào tới từ trường danh tiếng với mức lương khủng, dường như anh vĩnh viễn giữ dáng vẻ bình tĩnh, “Tần tổng tạm thời có việc gấp, cần phải ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở về, xin đừng sốt ruột. ”

Quý Tinh Diêu sao có thể không vội, “Nhưng chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu tiệc đính hôn. ”

“Quý tiểu thư, cô hẳn là nên tin tưởng Tần tổng.” Biểu tình của trợ lý Trác cũng không có bất kỳ biến hóa gì, chỉ là ngữ khí bình thản đến mức cơ hồ có chút không hợp lẽ nói: “Huống hồ, chuyện như vậy cho dù đến trễ vài phút cũng không ai nói gì.”

Chuyện như vậy cho dù đến trễ vài phút cũng không ai nói gì, Quý Tinh Diêu hơi giật mình, nhưng đây là bữa tiệc đính hôn của bọn họ mà…

Ánh mắt của trợ lí Trác nhìn cô như thể đang chỉ trích cô không hiểu chuyện, Quý Tinh Diêu biết, rất nhiều lúc, thái độ của trợ lí Trác tương đương với thái độ của Tần Hoài Húc.

Quý Tinh Diêu không biết mình đã làm sai cái gì, nhưng cô đột nhiên không nói thêm gì nữa, Quý Tinh Diêu rũ mắt, “Tôi biết rồi, tôi trở về phòng trang điểm chờ anh ấy. ”

Ánh mắt phê phán của trợ lý Trác nhìn bóng lưng rời đi của Quý Tinh Diêu, theo hắn thấy, tình huống hiện tại, Quý Tinh Diêu với tư cách là chủ nhân duy nhất càng nên đi trấn an khách khứa, chứ không phải vô dụng lui về phòng trang điểm chờ đợi.

Lông mày trợ lí Trác không khỏi nhíu lại, quan điểm của hắn cũng giống như Tần đổng Tần phu nhân, Quý Tinh Diêu không thích hợp trở thành vợ của Tần tổng. Quý Tinh Diêu, thứ nhất không có bối cảnh gia tộc cường thế giúp đỡ, hai không có thủ đoạn giao tiếp khôn khéo, cô đủ xinh đẹp, nhưng lại giống như một đóa hoa yêu kiều, đủ để làʍ t̠ìиɦ nhân, lại không đủ để làm vợ.

Đính hôn kết hôn là việc lớn đời người đều rất coi trọng giờ giấc, đều muốn nhận được chút may mắn, nhưng hiện tại thời gian đã qua 12 giờ trưa, tiệc đính hôn lại chậm chạp không có dấu hiệu bắt đầu, thậm chí không có một người chủ tiệc nào có mặt đãi khách, điều này thật sự khác thường.

Khách khứa ngồi trên bàn không tự giác hơi lớn tiếng thảo luận.

“Tại sao không bắt đầu? Tiệc đính hôn này chẳng lẽ thật sự không tổ chức nữa sao? ”

“Cứ nói loại phụ nữa đào mỏ không có bối cảnh này làm sao có thể gả vào nhà giàu, Tần phu nhân sao có thể đồng ý? Xem ra Tần đại thiếu gia vẫn không thể chống lại ý cha mẹ.”

“Có điều cậu nói người phụ nữ này cũng rất có thủ đoạn, đi theo Tần thiếu ba năm, cũng rất hiếm lạ.”

“Nếu Tần Hoài Húc thật sự thích cô ấy như vậy, sao chưa bao giờ dẫn cô ấy ra ngoài? Bạn cặp của Tần Hoài Húc trong bữa tiệc lần trước không phải là cô ta.”

Có người cười nhạo một tiếng, “Bạn gái anh đeo túi Coach*, anh bằng lòng dẫn cô ấy ra ngoài à? Cũng không ngại mất mặt. ”

*Thương hiệu túi xách tầm trung( bình dân)

“Vậy… Không đến mức đó chứ, Tần Hoài Húc gia sản lớn như vậy, còn không nỡ mua cho bạn gái một cái túi?”

“Cái này thì cậu không hiểu rồi, nếu không người ta sao lại có thể ở bên cạnh Tần Hoài Húc lâu như vậy chứ? Phải học không giống người khác.”

‘Tôi ở với anh, là bởi vì con người thật của anh, chứ không phải vì tiền của anh, đồ đạc của anh tôi không cần. Chậc chậc chậc chậc, làm đ.ĩ còn muốn lập đền thờ, cuối cùng còn không phải là bước đệm để bước vào cửa nhà giàu sao?”

“Vậy cô ấy không cần túi xách, Tần thiếu cũng không thể dẫn một người phụ nữ đeo túi Coach ra ngoài mất mặt, cho nên mỗi lần ra ngoài đều mang theo bạn cặp khác.”

“Loại phụ nữa này, cũng chỉ có đàn ông thích, Tần đổng Tần phu nhân còn có thể nhìn không ra? Làm sao có thể để cô ta vào cửa?”

Các vị khách đang trò chuyện hăng hái, mỹ nữ mặc bộ đồ Chanel cầm điện thoại di động từ cửa đi vào, dù hạ thấp thanh âm cũng không che giấu được sự hưng phấn trong giọng nói của cô ta, “Ai nha không phải không phải, sai rồi, lần này không phải Tần đổng Tần phu nhân ra tay, là Chu Kế Nguyệt trở về! ”

Chu Kế Nguyệt trở lại?

Lời này vừa nói ra, hội trường liền yên tĩnh.

Trong giới không ai không biết tên Chu Kế Nguyệt, cô ta giống như ngôi sao trong giới nhà giàu, cô ta xuất hiện ở đâu, đều trở thành chủ đề bàn tán của mọi người. Cô ta là thiên kim Triệu gia, là bạn gái thanh mai trúc mã của Tần Hoài Húc, cũng là nhà thiết kế ngôi sao, 23 tuổi đã giành được giải Á quân giải thưởng thời trang ANDAM, năm ngoái thành lập thương hiệu cá nhân, La Luna rất được ưa chuộng ở châu Âu.

Nếu Chu Kế Nguyệt chỉ là thiên kim Triệu gia, vốn không đến mức để cho cô ta ở trong giới hào môn được chú ý như thế, bởi vì Triệu gia đến cùng cũng chỉ là một nhà giàu hạng hai, gia thế không bằng nhà họ Tần.

Nhưng ai bảo Chu Kế Nguyệt tốt số, có một người cha nuôi trâu bò chứ, ông lớn số một đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới nhà giàu, Chu Trọng Nguy, chính là cha nuôi của Chu Kế Nguyệt.

Mối quan hệ con gái nuôi và cha nuôi này không phải là mối quan hệ thường xuyên xuất hiện trên báo lá cải trong giới giải trí, trong giới đều biết Chu Trọng Nguy thật sự coi Chu Kế Nguyệt như con gái ruột của mình, đây cũng là lí do vì sao Chu Kế Nguyệt rõ ràng là con gái của Triệu Thành Kiến, nhưng lại mang họ Chu.

Chu Kế Nguyệt trở về, cố ý lại là lúc Tần Hoài Húc đính hôn, từng là người yêu thanh mai trúc mã, Chu Kế Nguyệt lúc này đột nhiên về nước, người trong hội trường không khỏi suy nghĩ nhiều.

Trong đại sảnh yên tĩnh đột nhiên có người nhẹ giọng hỏi một câu, ” Buổi tiệc đính hôn này còn có thể hoàn thành không? ”

Chu Kế Nguyệt bị thương không nặng, đương nhiên chỉ bà Lý Thu Ngọc là phóng đại lên. Tai nạn xe hơi này bất quá chỉ là một chiếc xe điện vượt đèn đỏ cùng xe của bà Lý Thu Ngọc xảy ra xây xước, tài xế xe điện cũng không có việc gì, huống chi người trên xe? Chân Chu Kế Nguyệt thật ra là lúc xuống xe quá gấp, giày cao gót mảnh khảnh 8cm vô tình giẫm lên hòn đá mới trẹo chân.

Phòng cấp cứu đông người, Chu Kế Nguyệt và Tần Hoài Húc cũng không tiện ôn lại chuyện cũ, kỳ thật có rất nhiều lời muốn nói có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng trước mặt bác sĩ, y tá, bà Lý Thu Ngọc còn có trợ lý, nhiều người như vậy, cũng chỉ có thể khách sáo hàn huyên vài câu, cũng không nói thêm gì nữa.

Trợ lí tiểu Trần bên cạnh Tần Hoài Húc nhớ tới một hội trường khách khứa ở khách sạn Hilton, không bình tĩnh được như mấy người khác, thấp giọng nhắc nhở bên cạnh Tần Hoài Húc, “Tần tổng, đã mười hai giờ rồi. ”

Lúc này Tần Hoài Húc mới nhớ tới bữa tiệc đính hôn của mình ở khách sạn Hilton, ấn đường hơi nhíu lại, trầm giọng nói: “Nếu không có gì đáng ngại, tôi đi…”

“Con theo mẹ tới đây.” Bà Lý Thu Ngọc thấy Tần Hoài Húc muốn đi, gọi Tần Hoài Húc ra, thấp giọng nói: “Dự án Bắc Thành có cơ hội xoay chuyển rồi. ”

Tần Hoài Húc trong lòng đã đoán được cái gì, quả nhiên nghe bà Lý Thu Ngọc nói: “Kế Nguyệt đồng ý hỗ trợ. Chu Trọng Nguy là cha nuôi của Kế Nguyệt, lại luôn luôn yêu thương Kế Nguyệt, lời con bé nói vẫn có tác dụng. ”

Tần Hoài Húc nhìn đồng hồ đã mười hai giờ năm, “Những thứ này chờ con trở về rồi nói sau.”

“Đứng lại!”

Hai mắt bà Lý Thu Ngọc đã tràn đầy giận dữ, nhưng bà không muốn tranh chấp với con trai ở nơi công cộng, hít sâu một hơi, ổn định tâm tình, lúc này mới nói: “Dự án Bắc Thành là cơ hội duy nhất của chúng ta, nhưng hạng mục này nằm trong tay Chu gia, muốn chia một chén canh từ dự án Bắc Thành, con bắt buộc phải thuyết phục được Chu tiên sinh, Kế Nguyệt có thể giúp con. ”

Tần Hoài Húc trên mặt coi như bình tĩnh, kiên trì nói: “Con sẽ nghĩ biện pháp. ”

“Con không có cách nào!”

Bà Lý Thu Ngọc đột nhiên nổi giận, giọng nói cũng cao lên, con trai năm lần bảy lượt vì người phụ nữ kia mà ngỗ nghịch khiến cho bà nổi giận, nói: “Chu tiên sinh phải đi công tác bên ngoài một thời gian, trong thời gian ngắn sẽ không trở về, nếu hôm nay anh không có được sự đồng ý của Chu tiên sinh, dự án khởi công, chúng ta hoàn toàn không còn cơ hội.”

Tần Hoài Húc hai tay nắm chặt lấy nhau, ánh mắt nặng nề.

Lý Thu Ngọc thấy dáng vẻ này của con trai không khỏi nhẹ giọng lại, “Có điều Kế Nguyệt đã giúp chúng ta thuyết phục Chu tiên sinh, ông ấy đồng ý gặp mặt con một lần trước khi lên máy bay, chuyến bay của ông ấy là ba rưỡi chiều, con chỉ có mười phút, hiện tại nhanh chóng đưa theo Kế Nguyệt ra sân bay đi, con biết nếu thất bại, Tần gia cùng cổ đông đối với con đều sẽ rất thất vọng. ”

“Mẹ hy vọng con hiểu được bên nào nặng bên nào nhẹ.”



12 giờ 20 phút.

Khách khứa trong phòng tiệc đã ngồi không yên, ai cũng nhìn ra được bữa tiệc đính hôn này xuất hiện vấn đề.

Quý Tinh Diêu ngồi trong phòng trang điểm, tay cầm điện thoại nhìn thời gian trên màn hình, ánh mắt từng chút ảm đạm xuống.

Cô gọi Tần Hoài Húc mười hai cuộc điện thoại, tất cả đều không có người nghe máy.

Nhân viên công ty đám cưới ở phòng bên cạnh thì thầm thảo luận về cô dâu là cô, có phải sắp bị bỏ rơi hay không.

Quý Tinh Diêu chậm rãi nằm sấp trên bàn, mái tóc dài như rong biển xõa tung trên xương b ướm, dáng người yểu điệu giống như nàng mỹ nhân xinh đẹp ngư nằm trên rạn san hô. Quý Tinh Diêu nhìn những đám mây đen dần dần kéo đến bên ngoài cửa sổ, nghe âm thanh chạy tích tắc tích tắc của đồng hồ treo trên tường trong phòng trang điểm, mỗi một phút mỗi một giây chờ đợi đều là dày vò, Quý Tinh Diêu ghét nhất chờ đợi, cô chỉ hy vọng nhanh chóng chấm dứt trận tra tấn này.

Trợ lý Trác nói cô nên tin tưởng Hoài Húc, cô tin tưởng…

Quý Tinh Lắc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, khóe mắt có chút ẩm ướt.

12 giờ 35, trợ lý Trác từ bên ngoài đi vào, thông báo cho Quý Tinh Diêu, “Quý tiểu thư, Tần tổng thông báo tiệc đính hôn bị hủy bỏ. ”

Giống như là hạ bản án, tảng đá nặng nề đè ở ngực rơi xuống đất. Quá trình chờ đợi đã mài sạch khí lực và cảm xúc của Quý Tinh Diêu, cô không làm ra phản ứng kịch liệt nào, Quý Tinh Diêu một chút cũng không muốn ở lại nơi này, cô cơ hồ nghe được tiếng khách khứa cười nhạo cô, cô muốn rời khỏi nơi này.

“Quý tiểu thư cô muốn đi đâu?” Trợ lý Trác gọi Quý Tinh Diêu lại.

Quý Tinh Diêu thanh âm mệt mỏi lại bất lực, “Tôi muốn về nhà…”

“Chỉ sợ không thể.”

Biểu tình của trợ lý Trác lãnh đạm trước sau như một, ngữ điệu cũng không phập phồng nói: “Các vị khách đi một chuyến mất công chỉ sợ sẽ có oán hận, vì tốt cho Tần tổng, tôi đề nghị ngài đi trấn an cảm xúc của các vị khách một chút. ”

Quý Tinh Diêu không dám tin nhìn về phía trợ lí Trác, đôi mắt xinh đẹp trong nháy mắt đỏ lên, con ngươi trong suốt phủ

lên một tầng nước, thanh âm của cô có chút khàn khàn, “Vậy ai sẽ an ủi tôi đây?”