Cho dù đã được nghỉ phép hai tháng, nhưng hình như Hạ Kiêu vẫn rất bận rộn.
Ở nhà cùng Quý Tinh Diêu hai ngày, sáng hôm nay cùng cô ăn điểm tâm xong, Hạ Kiêu lên lầu thay quần áo, xách áo khoác đi đến bên cạnh Quý Tinh Diêu đang đọc sách trước cửa sổ sát đất, “Diêu Diêu.”
Quý Tinh Diêu rời ánh mắt khỏi sách, nhìn về phía Hạ Kiêu, trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, cổ tay áo hơi cong lên, mỗi một nếp gấp của áo sơ mi đều gọn gàng ngăn nắp trật tự, khoác một chiếc áo khoác lông màu đen, trang phục trang trọng này của anh hiển nhiên không giống với cách ăn mặc hai ngày trước khi dẫn cô đi dạo.
Quả nhiên, chỉ nghe Hạ Kiêu dặn dò, “Anh có việc phải ra ngoài một chút, gọi dì giúp việc đến cùng em, dì rất tốt, em đừng sợ. Buổi trưa nếu anh không trở lại, dì sẽ nấu ăn, em phải ăn một bữa thật ngon.”
Anh dặn dò cẩn thận như vậy, giống như an bài cho một đứa trẻ hay làm cho người ta lo lắng, khắp nơi thỏa đáng, Quý Tinh Diêu cũng không đành lòng để anh lo lắng, vì thế ngoan ngoãn gật gật đầu, “Được.”
Bộ dáng nhu thuận của cô thật sự đáng yêu, Hạ Kiêu không nhúc nhích bước chân, “Anh sẽ sớm trở về.”
Quý Tinh Diêu vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, đi theo Hạ Kiêu đến bên cửa, con ngươi trong suốt ngây thơ, “Em ở nhà chờ anh.”
“Làm sao bây giờ.”
Hạ Kiêu vừa đi ra chưa được mấy bước lại vòng trở về, dừng ở trước mặt Quý Tinh Diêu, thở dài nói: “Hay em đi theo anh đi, anh luyến tiếc rời khỏi em.”
Quý Tinh Diêu chỉ chỉ bên cửa, ánh mắt vô tội, “Em chính là muốn… Nhìn anh ra ngoài.”
Hạ Kiêu không nhịn được, sờ sờ đầu cô, “Đừng tiễn nữa, vào đi.”
Quý Tinh Diêu đỏ mặt gật đầu.
Hạ Kiêu vừa ra khỏi cửa không bao lâu, dì giúp việc mà Hạ Kiêu nhắc tới trước đó đã đến cửa.
Dáng vẻ của dì tầm bốn mươi hay năm mươi tuổi, dáng người tròn trịa, trên người có mặc đồng phục của công ty vệ sinh, cởi giày trước khi vào cửa, thấy Quý Tinh Diêu liền cười trước, thập phần nhiệt tình hòa thuận, “Cô chính là Quý tiểu thư đúng không? Cô trông rất đẹp.”
Quý Tinh Diêu đối với ấn tượng đầu tiên về dì rất tốt, dì này rất giống người mẹ chăm sóc cô trong viện phúc lợi trước kia, làm cô cảm thấy rất thân thiết, bởi vậy Quý Tinh Diêu cũng không cảm thấy xa lạ sợ hãi, chỉ có chút ngượng ngùng đứng lên, “Xin chào dì.”
Dì vội vàng nói: “Quý tiểu thư cô ngồi xuống đi, Hạ tiên sinh nói với tôi chân cô không tốt, để tôi đến đây chiếu cố cô, mau ngồi xuống. Hạ tiên sinh rất lo lắng cho cô, nhiều lần dặn dò tôi phải chăm sóc cô thật tốt, Hạ tiên sinh đối với cô thật tốt.”
Hạ Kiêu đối với mình… Là rất tốt, nghĩ đến Hạ Kiêu, khóe miệng Quý Tinh Diêu không khỏi hơi nhếch lên.
Dì tinh mắt nhìn thấy biểu tình của Quý Tinh Diêu, cười nói: “Quý tiểu thư cười ngọt ngào như vậy, có thể thấy được tình cảm của hai người thật sự tốt.”
Quý Tinh Diêu sửng sốt một chút, hậu tri hậu giác nhận ra nụ cười trên mặt mình, lúc này cô mới phát hiện, hình như cô dùng thời gian ngắn hơn so với tưởng tượng của cô để tiếp nhận người bạn trai này.
Anh rất tốt, đặc biệt tốt.
Quý Tinh Diêu thậm chí khi nghĩ đến anh trong lòng đều rất thoải mái.
Trưa hôm đó Hạ Kiêu không trở về, dì làm cơm trưa cho Quý Tinh Diêu, Quý Tinh Diêu ăn đơn giản một chút, lại ở trước cửa sổ sát đất đọc sách rồi trở về phòng ngủ ngủ trưa.
Không biết là bởi vì nguyên nhân thuốc hay là nguyên nhân gì khác, Quý Tinh Diêu gần đây luôn không có tinh thần, ham ngủ, một giấc ngủ trưa này giống như ngủ thật lâu, nếu không phải phòng khách truyền đến tiếng động, Quý Tinh Diêu sợ mình sẽ ngủ đến khi trời tối.
Quý Tinh Diêu từ trên giường ngồi dậy, đầu còn có chút mơ mơ, cô ngồi một lát để tỉnh táo, nghe được bên ngoài hình như không chỉ có động tĩnh của một người, bọn họ rón rén, nói chuyện cũng hạ thấp thanh âm, tựa hồ sợ làm ầm ĩ đến cô.
Quý Tinh Diêu xoa xoa đầu, suy nghĩ một chút, thay áo ngủ trên người, mặc một bộ quần áo ở nhà bình thường đi ra ngoài, chỉ thấy Hạ Kiêu đứng ở phòng khách, chỉ huy hai người đàn ông xa lạ mang một ít chậu hoa lớn nhỏ lên ban công.
Quý Tinh Diêu nhìn về phía ban công, lúc này ban công đã bày ra không ít hoa cỏ xanh mướt.
Hạ Kiêu nhìn thấy bóng dáng Quý Tinh Diêu, nhấc chân đi tới: “Đánh thức em dậy à.”
Quý Tinh Diêu lắc đầu, “Em ngủ cũng đã lâu.”
Đồng hồ treo trong phòng khách cho thấy bây giờ là 3:42 chiều.
Quý Tinh Diêu nhìn chung quanh, “Dì đâu?”
Hạ Kiêu nói, “Tan làm rồi.”
Lúc này một đạo thanh âm trong trẻo với âm độ cao hơn mấy decibel cất lên, “Chào chị dâu! Tôi là trợ lý của anh Kiêu, Tiểu Vương.”
Quý Tinh Diêu quay đầu lại nhìn lại, thấy là một người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ quần áo bình thường, đại khái khoảng 1m75, diện mạo khôi ngô, pha chút nét ngây ngô, trên mặt lộ ra nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng, nhìn qua khá hoạt bát hướng ngoại. Quý Tinh Diêu chú ý tới người này không phải là một trong hai người đang mang hoa hồi nãy, cũng không biết hắn từ đâu xuất hiện.
Quý Tinh Diêu bị tiếng chị dâu này gọi đến có chút ngượng ngùng, “Xin chào.”
“Chị dâu, nhìn những bông hoa này, xinh đẹp phải không.” Trợ lý Tiểu Vương miệng lưỡi đặc biệt dẻo, đi lên liền lấy lòng, cười hì hì nói: “Anh Kiêu nói chị thích những hoa cỏ này, đặc biệt bảo tài xế rẽ đến cửa hàng hoa ngoại ô, mỗi chậu ở đây đều do anh ấy tự mình chọn lựa, chị dâu chị xem tâm ý này của anh Kiêu chúng tôi…”
Hạ Kiêu chê Tiểu Vương nói nhiều, liếc hắn một cái, không kiên nhẫn nhấc chân đạp vào mông Tiểu Vương.
Tiểu Vương thông minh né tránh, cười hắc hắc nói: “Em không nói, em đi chuyển hoa, chuyển hoa.”
Tiểu Vương ồn ào nhắc tới ông chủ cửa hàng hoa, trong góc chỉ còn lại Quý Tinh Diêu và Hạ Kiêu.
Quý Tinh Diêu nhìn các loại hoa cực kỳ xinh đẹp trên ban công, trong lòng ấm áp, ngọt ngào, cô chưa từng nói với anh mình thích hoa, nhưng anh đều biết.
Phải, bởi vì anh là bạn trai của mình trước khi cô bị mất trí nhớ.
Hạ Kiêu liếc Tiểu Vương một cái, “Da mặt hắn dày, em đừng để ý tới hắn là được.”
“Em ở nhà dưỡng thương, anh sợ em nhàm chán, dành chút thời gian dưỡng hoa cỏ cũng tốt.”
Quý Tinh Diêu nhìn Hạ Kiêu, hai mắt sáng lấp lánh, “Cám ơn anh, em rất thích.”
Buổi chiều từng tia nắng mặt trời đỏ cam chiếu rọi thông qua cửa sổ đặt lên mặt đất, dưới ánh mặt trời dung mạo tinh tế trên mặt Quý Tinh Diêu hiện ra, đôi mi dài và vểnh của cô rung lên như cánh bướm, con ngươi màu hổ phách của cô như được tắm dưới ánh mặt trời, như bảo thạch ngâm trong nước.
Bàn tay Hạ Kiêu rủ xuống bên cạnh hơi giật giật, có loại xúc động muốn xoa đầu cô, nhưng nghĩ tới một bên còn có Tiểu Vương và nhân viên cửa hàng hoa xa lạ, vẫn nhịn xuống, nhét tay vào túi quần, “Em cứ tùy tiện nuôi dưỡng là được, cũng đừng quá để ý.”
Lời này Quý Tinh Diêu ngược lại không rõ, chớp chớp đôi mắt to tròn ngấn nước hỏi, “Vì sao?”
Hạ Kiêu: “Còn không phải do sợ lúc chúng chết em sẽ buồn sao.”
Quý Tinh Diêu không cam lòng phản bác, “Em sao có thể làm chết chúng được, em sẽ nuôi dưỡng chúng thật tốt.”
Hạ Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày: “Ồ, chờ xem.”
Tiểu Vương đột nhiên xuất hiện, “Cái gì chờ xem? Chị dâu, chị cũng biết phim của anh ấy sắp ra rạp à?”
Quý Tinh Diêu: “… ”
Hạ Kiêu nhấc chân lên, Tiểu Vương ôm mông tự mình lăn.
Ngược lại Quý Tinh Diêu nhìn thấy Tiểu Vương, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Công ty nghệ sĩ của anh có cho phép nghệ sĩ yêu đương không?”
Hạ Kiêu mặt không đổi sắc, “Cho phép.”
Quý Tinh Diêu hoài nghi nhìn Hạ Kiêu, không quá tin tưởng, làm sao có thể có công ty quản lí nghệ sĩ nào cho phép nghệ sĩ yêu đương?
Hạ Kiêu nhướng mày, rõ ràng là giọng điệu bình thản nói ra nhưng lại có chút hương vị ngông cuồng “Bọn họ không quản được trên đầu anh.”
Quý Tinh Diêu không hiểu.
Trợ lý Tiểu Vương không biết radar nào bị kích hoạt nên tiến lại gần giải thích: “Chị dâu, anh Kiêu nói thật, chị khẳng định không thể tưởng tượng được công lao to lớn năm đó của anh Kiêu.”
“Năm đó anh Kiêu còn đang học nghiên cứu ở nước ngoài, anh ấy tự chơi rock and roll một mình, ai, liền hot, ở nước ngoài nổi tiếng đến rối tinh rối mù, trên ins fan hai mươi triệu, làm sao ở trong nước không hot.”
“Sau đó anh Kiêu tốt nghiệp, tốt nghiệp phải về nước, công ty trong nước vừa nghe anh Kiêu sắp về nước, các công ty cử quản lí bay suốt đêm bay sang Mỹ muốn ký hợp đồng với anh Kiêu.”
“Nhưng anh Kiêu chúng ta thì sao, tất cả các công ty lớn đều cự tuyệt, ngàn chọn vạn tuyển chọn công ty nhỏ như hiện tại này. Bất quá công ty chúng ta cũng không phải không có thực lực, Thẩm tổng chúng ta, người đại diện át chủ bài đứng đầu, sau đó tự mình làm một mình, thành lập công ty này, Thẩm tổng cũng chính là người đại diện của anh Kiêu.”
“Chị dâu, chị không biết hình ảnh lúc trước ký hợp đồng, quả thực là… Thẩm tổng đưa cho anh Kiêu một bản hợp đồng nghệ sĩ, anh Kiêu nhìn một chút, sau đó lấy ra một bản thư ý định đầu tư đẩy cho Thẩm tổng chúng ta.”
“Ha ha ha, Thẩm tổng tuyệt đối không nghĩ tới, hắn tới ký nghệ sĩ, cuối cùng kéo một phần đầu tư, mời một kim chủ trở về ha ha ha.”
“Cho nên hiện tại công ty tương đương một nửa phòng làm việc của anh Kiêu chúng ta. Còn lúc ký hợp đồng đã viết, không được can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh Kiêu chúng ta. Cả hai đều là ông chủ, nên không ai có thể quản lý ai.”
Quý Tinh Diêu nghe xong sửng sốt, cô không khỏi nhìn về phía Hạ Kiêu, cô chỉ biết gia cảnh của Hạ Kiêu không tệ, chỉ cho rằng là vì nghệ sĩ lương cao, nhưng bây giờ phát hiện, tình huống hình như không phải như vậy, Hạ Kiêu so với tưởng tượng của cô còn giàu có hơn.
Quý Tinh Diêu thậm chí còn có loại suy nghĩ, tuy anh đang ở trong giới giải trí, nhưng căn bản cũng không có ý định dừng lại thật lâu.
Cái loại tư thái thành thạo, lại nhẹ nhàng lười nhác của anh, làm cho Quý Tinh Diêu nghĩ đến một câu là dạo chơi trong giới showbiz.
Quý Tinh Diêu nghe xong, có chút trầm mặc, nhìn chằm chằm vào chân mình, Hạ tiên sinh lợi hại như vậy, cô lại giống như một phế vật, chênh lệch giữa cô và Hạ tiên sinh, so với tưởng tượng của cô nhiều hơn rất nhiều.
Tiểu Vương nói xong, phát hiện bầu không khí có chút vi diệu, sợ vô hình giẫm phải sấm sét gì đó, có chút xấu hổ cười cười, “Cái kia, em đi trước, đi chuyển hoa.”
Nói xong Tiểu Vương liền chuồn mất.
Hạ Kiêu nhìn ra tâm tư của Quý Tinh Diêu, khom lưng thấp giọng dỗ dành: “Đừng lo lắng, chân của em nhất định sẽ tốt.”
Quý Tinh Diêu mím môi, “Cho dù chân không tốt, em cũng có thể làm cái gì khác.”
Cô nói lời này, không biết là đang nói cho Hạ Kiêu nghe, hay là đang nói cho mình nghe.
Hạ Kiêu sờ sờ đầu cô: “Anh nói sẽ tốt thì nhất định sẽ tốt. Tin anh đi.”
Quý Tinh Diêu nhìn Hạ Kiêu một hồi, một lúc lâu gật gật đầu, “Ừm.”
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Hạ Kiêu nắm tay Quý Tinh Diêu, đi ra ban công, nói: “Lại đây nhìn hoa của em đi.”
Hơn ba mươi chậu hoa cỏ đủ loại bày đầy ban công, Quý Tinh Diêu phát hiện có rất nhiều hoa cỏ cô căn bản không biết.
Nhân viên cửa hàng hoa có tố chất chuyên môn phi thường tốt, việc sắp xếp các loại hoa và cây này không chỉ đẹp mà còn chăm sóc đầy đủ theo thói quen của nhiều loại hoa cỏ khác nhau, họ cố ý lưu lại, cẩn thận dặn dò Quý Tinh Diêu mỗi loại tên là gì, có điển cố đặc biệt gì, các loại hoa cỏ phải chăm sóc như thế nào.
Quý Tinh Diêu vốn thích hoa cỏ, những loài cây xinh đẹp đó không chỉ tràn đầy sức sống mãnh liệt mà dường như còn được bao bọc trong hơi thở của nắng, gió và mưa, Quý Tinh Diêu thích những loại cây đó không phải vì chúng đẹp, mà còn vì mỗi cây là tình yêu và sự ôn nhu tỉ mỉ của Hạ tiên sinh khi lựa chọn chúng.
Tình yêu của nhân viên cửa hàng hoa dành cho hoa cỏ này đều lộ ra trong đôi mắt chuyên chú của họ, tay họ nâng niu nhẹ nhàng, cùng với kiến thức chuyên môn, đối với mỗi một gốc hoa cỏ, họ đều có thể coi như báu vật mà trân quý.
Cho dù lúc họ dặn dò Quý Tinh Diêu chăm sóc một gốc cây mọng nước rẻ tiền nhưng lại có thể trịnh trọng và cẩn thận như đang nhờ cô chăm sóc chúng thay mình, Quý Tinh Diêu bị họ lây nhiễm, cảm thấy sâu sắc mỗi một gốc sinh mệnh nhỏ cô đều phải trịnh trọng cẩn thận, vì thế cô nghe cẩn thận, dụng tâm nhớ kỹ.
Hai người họ, một người nói, một ghi nhớ, hoàn toàn quên đi những người xung quanh và thời gian đang trôi qua.
Hạ Kiêu ngồi trên sô pha cách đó không xa, kiên nhẫn rót một ấm trà lên, ngón tay trắng như ngọc của anh được ấm tử sa làm nổi bật càng thêm trắng nõn, động tác rót trà rất dễ nhìn giống như một bức tranh, thời gian quanh người anh phảng phất đều chảy chậm lại, tao nhã thích ý như đang ở trong một gian nhà tranh trên núi bao quanh bởi mây và sương mù.
Nếu như đem Tiểu Vương bên cạnh bỏ đi khỏi bức tranh, thì đây nhất định là một bức tranh cực kỳ đẹp, có ý cảnh.
Trước khi đi, Tiểu Vương bám lấy cánh cửa nói với Quý Tinh Diêu: “Chị dâu, phim tuần sau sẽ lên sóng, đừng quên xem.”
Quý Tinh Diêu không kịp phản ứng, bộ phim gì, “A? ”
Tiểu Vương có thâm ý nhìn cô một cái, “Chỉ có ông chủ đóng vai chính trên TV…”
Hạ Kiêu thu chân lại, chậm rãi đóng cửa lại, cười tao nhã, “Đừng để ý tới hắn, em cứ tiếp tục.”
Quý Tinh Diêu nháy mắt mấy cái, nuốt những lời muốn hỏi trở về, “Được.”
Cô muốn biết cũng có thể tự mình tìm kiếm trên mạng.
Buổi chiều vui vẻ trôi qua rất nhanh, khách khí tiễn nhân viên cửa hàng hoa đi, lại không khách khí đạp đi Tiểu Vương, đóng cửa lại, chỉ còn lại thế giới tốt đẹp cho hai người.
Quý Tinh Diêu còn ngồi trên ghế tựa, quý trọng đếm từng gốc cây.
Hạ Kiêu buồn cười đi qua, ngồi xổm bên cạnh Quý Tinh Diêu, một tay nâng má, “Đều nhớ kỹ chưa?”
Quý Tinh Diêu lắc đầu buồn rầu, uể oải nói: “Nhiều lắm, nhớ không được.”
Nói xong lại cảm thấy may mắn thở dài, “Cũng may em có mang theo quyển sổ nhỏ ghi chép.”
Bộ dáng của cô có chút giảo hoạt lại cực kỳ đáng yêu, ánh mắt Hạ Kiêu tối sầm lại.
Quý Tinh Diêu không nghe thấy Hạ Kiêu trả lời, không khỏi quay đầu nhìn anh, đảo mắt đã bị chìm trong ánh mắt nóng rực của Hạ Kiêu, trái tim Quý Tinh Diêu dường như cũng bị nóng lên một chút, mặt bỗng dưng đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn cô như vậy.
Không biết vì sao Quý Tinh Diêu cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, sắp nhanh đến mức cô có chút không thở nổi, có chút muốn chạy trốn, rồi lại có chút chờ mong.
Cô không biết nên làm gì, ngón tay cuộn tròn, cổ cứng đờ ở đó, ánh mắt không chớp mắt nhìn anh, trong con ngươi tràn ngập ánh nước, cô không biết, kỳ thật đây bản chất chính là một loại ngầm đồng ý.
Nhưng một lát sau, Hạ Kiêu lại chỉ cười khẽ, đứng lên, “Được rồi, đừng nhìn nữa.”
“Nhớ không được ngày mai rồi nói sau, em chắc cũng đói bụng rồi, để anh xem chút, buổi tối chúng ta nên ăn gì.”
Cuối cùng mọi việc cũng không phát sinh, rõ ràng bầu không khí vừa vặn như vậy, Quý Tinh Diêu không phát hiện trong mắt mình lại có một tia mất mát.