Ngày thứ hai của tháng chín, thời tiết tốt hoàng lịch cho biết là ngày đại cát, nên tổ chức đám cưới, lễ đính hôn.
Yến Thành, Khách sạn Hi Nhĩ trên đường Bắc Yên, hôm nay cũng có khách tới đặt bàn cho hôn lễ, phòng yến hội cũng được trải thảm đỏ, khắp nơi được trang trí bởi hoa hồng và bóng bay màu hồng, màu sắc dành cho ngày vui thế này còn mang thêm ý nghĩa lãng mạn nữa.
Sảnh tiệc rộng rãi đã được chuẩn bị xong, tuy còn sớm nhưng các vị khách đã đến rất sớm, nữ chính hôm nay vẫn đang chuẩn bị trong phòng thay đồ.
“Cô Quý à, lông mi cô dài thật đó."
Thợ trang điểm vừa dùng mi giả gắn lên lông mi Quý Tinh Diêu vừa cảm thán: “Cô là con lai à? Mắt cô cũng đẹp quá đi.”
Quý Tinh Diêu ngượng ngùng cười, “Chắc không đâu.”
“Chắc?”
Thợ trang điểm cười, “Chuyện này cũng không chắc chắn sao?”
Nụ cười trên mặt Quý Tinh Diêu cũng phai nhạt đi, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
“Tôi là trẻ mồ côi, cũng không biết trong người rốt cuộc là đang chảy dòng máu của ai.”
Vào ngày đại hỷ, vẫn nên ít nói mấy lời đau thương thì hơn, thợ trang điểm có chút ngại ngùng, vội chuyển chủ đề, nói: “Cô xinh thế này, chồng cô nhất định rất yêu cô.”
“Nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay cô thì biết, cũng phải tới 3 cara ha.”
Ánh mắt của thợ trang điểm nhìn viên kim cương phát sáng trên chiếc nhẫn, nói: “Chồng cô tốt với cô thật đó.”
Nghe được những lời khen có cánh như vậy, trên mặt Quý Tinh Diêu không lộ ra vẻ vui vẻ ngọt ngào mà cụp mắt xuống, người khác không nhìn thấy biểu cảm gì, một lúc sau dường như rất nhỏ tiếng nói gì đó.
“Nhẫn này…”
Cô dâu của nhà này cũng không có phản ứng giống với các cô dâu khác, thợ trang điểm cũng không dám nói nhiều, sợ đạp phải bãi mìn nào đó, chỉ đành nhanh chóng dán sợi mi giả cuối cùng vào, nói: “Xong rồi cô xem lại một chút nếu không có gì muốn chỉnh lại thì có thể đi thay đồ rồi ạ.”
Quý Tinh Diêu gật đầu.
“Được rồi, cảm ơn cô.”
Thợ trang điểm xua tay nói: “Không cần cảm ơn, tôi đưa cô tới phòng thay đồ.”
Quý Tinh Diêu thay xong quần áo bước từ phòng thay đồ ra, đi theo đồng nghiệp Lina của thợ trang điểm, bọn họ đến từ cùng một công ty tổ chức sự kiện, chỉ là phụ trách các phần không giống nhau.
Quý Tinh Diêu đứng trước gương, nhìn người trong gương.
Người trong gương không nghi ngờ gì chính là một mỹ nhân, mặc chiếc váy cưới màu đỏ, làn da trắng như tuyết, ánh mắt long lanh phát sáng, như trăm ngàn loài hoa đang đua nhau khoe sắc trong dòng suối trong vắt, xinh đẹp và nhỏ bé, yếu ớt, đẹp tới nỗi không nói lên lời.
Nhưng trong ngày trọng đại thế này, trên mặt cô không hề có một tia vui vẻ gì. Từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc, cô chỉ có vẻ mặt buồn rầu, cau mày.
Lina thấy người đẹp trong gương, thì không dời mắt được, cô ấy đánh giá người con gái này, phát hiện chữ “đẹp” này không nói hết được vẻ đẹp của Quý Tinh Diêu, mà chiếc váy cô đang mặc còn rộng ra vài tấc*. Lina cảm thán, đàn ông chẳng phải thứ tốt lành gì, người đẹp thế này, mà có tên đàn ông thối tha nào không biết trân trọng gì. Bữa tiếc đính hôn cũng được chuẩn bị một cách vội vàng, quần áo cũng không vừa người nữa.
*(đối với độ dài của Trung Quốc).
Lễ phục là kiểu cúp ngực, không hợp với dáng eo lắm, trước ngực cũng có chút xệ, Quý Tinh Diêu để tay trước ngực, lấy cái đầm che chắn lại, nghe Lina nói đâu là size nhỏ nhất, Quý Tinh Diêu liền lắc đầu, “Còn cách nào khác không?”
“Có ạ, tổng cộng có chuẩn bị cho cô 6 bộ để chọn, có 1 chiếc màu xám bạc là size XS, cô có muốn thử chút không ạ?”
Dì viện trưởng nói những ngày như vậy, lễ phục phải màu đỏ mới càng may mắn, màu xám bạc có hơi đơn giản, Quý Tinh Diêu nhớ tới lời của dì viện trưởng, hỏi: “Không có màu đỏ sao?”
Lina có chút khó xử, “Mã XS chỉ có một kiện màu xám bạc, chỉ sợ cũng chỉ có cái này ngài mặc thích hợp.”
Quý Tinh Diêu cũng không cưỡng cầu nữa, “Vậy để tôi thử một chút vậy.”
Người đẹp khoác bao tải cũng đẹp, bộ lễ phục màu xám bạc này tuy rằng không vui tươi bằng màu đỏ, nhưng càng tôn lên khí chất của Quý Tinh Diêu. Quý Tinh Diêu lần thứ hai xuất hiện trước gương vẫn làm cho người ta sáng mắt như cũ, ánh bạc nhàn nhạt trên lễ phục phối hợp với ánh mắt trong suốt của cô, giống như đóa hoa quỳnh nở rộ trong màn đêm, xinh đẹp động lòng người.
Lúc này Tần Hoài Húc mang theo trợ lý từ cửa chậm rãi đi vào, lạnh lùng nói: “Tinh Diêu.”
“Hoài Húc.”
Quý Tinh Diêu quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông xuất hiện ở cửa, nói: “Sao anh lại tới đây, đến giờ rồi sao?”
Tần Hoài Húc đi tới bên cạnh Quý Tinh Diêu, gương bên cạnh phản chiếu bóng dáng của anh ta, dáng người chuẩn với đôi chân dài bờ vai rộng được bao bọc trong lễ phục màu đen đắt tiền, càng làm nổi bật khí độ bất phàm, điển trai của anh ta.
Hai người đứng chung một chỗ, nam thanh nữ tú, giống như một bức tranh.
“Thời gian còn sớm.”
Con ngươi sâu thẳm của Tần Hoài Húc nhìn chằm chằm Quý Tinh Diêu qua gương, thấp giọng nói: “Hôm nay em rất đẹp.”
Quý Tinh Diêu kéo làn váy, hời hợt nở nụ cười.
Tần Hoài Húc nhẹ nhàng đặt tay lên vai Quý Tinh Diêu, thanh âm ôn hòa trầm tĩnh, “Tinh Diêu, xin lỗi, công ty có chút bận, hôm nay ba mẹ anh chỉ sợ không thể tham dự.”
Đôi mi dài của Quý Tinh Diêu khẽ run, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, ánh mắt trong suốt, “Không sao đâu.”
Điện thoại di động của Tần Hoài Húc lúc này vang lên, nhìn tên người gọi, Tần Hoài Húc hơi nhíu mày, cất điện thoại di động, nói với Quý Tinh Diêu: “Các em tiếp tục, anh đi ra ngoài trước.”
Quý Tinh Diêu gật đầu.
Tần Hoài Húc đã quen với sự hiểu chuyện của cô, không nói nhiều, xoay người rời đi.
Thời điểm Quý Tinh Diêu thay quần áo, các vị khách ở tiền sảnh đã lần lượt có mặt, phòng tiệc trống không dần trở nên náo nhiệt.
Từ số chỗ ngồi trong phòng tiệc liền nhìn ra được, khách mời tới tiệc đính hôn này không nhiều lắm, bất quá người tới đều là những nhân vật nổi tiếng hàng đầu, diện lên mình những bộ lễ phục sang trọng, khi gặp mặt mọi người thì nở nụ cười ấm áp, tặng quà và nói những lời chúc phúc, sau khi ngồi xuống túm năm tụm ba đến cùng một chỗ hoặc thấp giọng hàn huyên hoặc nói chuyện phiếm, không khí hài hòa hòa hợp.
Nhà họ Tần là gia tộc quyền quý nổi tiếng trong thành phố, Tần Hoài Húc lại là con trai duy nhất của chủ tịch Tần, được nhà họ Tần kỳ vọng rất nhiều, vả lại năng lực từ nhỏ xuất chúng, khi đi học thành tích xuất sắc, đại học thi đậu vào trường danh tiếng hàng đầu. Sau khi tốt nghiệp, một tay sáng lập ra khoa học kỹ thuật Tần Hoài hiện nay, giá trị con người ít nhất chín con số. Là nhân vật kiểu mẫu đời thứ hai, không biết có bao nhiêu phụ nữ nhìn chằm chằm anh ta như hổ rình mồi, tin tức Tần đại thiếu gia đính hôn vừa xuất hiện, càng làm cho vô số giai nhân vỡ mộng.
Bất quá buổi tiệc đính hôn hôm nay, rõ ràng có chút vấn đề, bất luận là sự phô trương của nhà họ Tần hay là địa vị Tần đại thiếu gia, cho dù chỉ là một yến tiệc đính hôn, cũng không nên qua loa có lệ như ngày hôm nay, hơn nữa bố mẹ trưởng bối nhà trai chậm chạp không lộ diện, trong lòng khách khứa ít nhiều đoán được gì đó, lớp mặt nạ tao nhã trên mặt cũng từng chút từng chút lột ra, lộ ra vẻ hứng thú hóng chuyện.
“Chuyện gì vậy? Hai vị nhà họ Tần sao còn không đến?”
“Chú rể cũng không thấy bóng dáng, cũng không có chủ nhà chiêu đãi.”
“Tiệc đính hôn được tổ chức vội vàng như vậy, sợ là Tần gia không đồng ý với hôn sự này.”
“Chờ thêm một chút xem.”
Sau khi Tần Hoài Húc rời đi, không khí rơi vào một loại trầm mặc quỷ dị.
Trong tiệc đính hôn, bố mẹ nhà trai không tham dự, nhìn thế nào cũng có vấn đề, mấy nhân viên trong phòng trang điểm liếc nhau, sau đó lặng lẽ quan sát thần sắc Quý Tinh Diêu, nhất thời không ai dám nói chuyện.
Bất quá sắc mặt Quý Tinh Diêu cũng không có quá mức khó chịu, kỳ thật tình huống hôm nay, Quý Tinh Diêu không phải chưa từng nghĩ đến.
Ở bên Tần Hoài Húc ba năm, chỉ một tháng trước, Tần Hoài Húc đã cầu hôn cô.
Ba ngày sau, mẹ của Tần Hoài Húc, bà Lý Thu Ngọc, xuất hiện trước mặt cô.
Lúc Quý Tinh Diêu đi học, cũng là người trung thành ủng hộ ngôn tình bá tổng, nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới, kịch bản cẩu huyết ngôn tình bá tổng sẽ phát sinh trên người mình.
Khi mẹ của Tần Hoài Húc là bà Lý Thu Ngọc cầm một tờ chi phiếu 10 vạn nhân dân tệ, yêu cầu Quý Tinh Diêu rời khỏi con trai mình, Quý Tinh Diêu thậm chí còn chưa kịp bối rối, trong nháy mắt đó cô lại nghĩ, thì ra thái hậu trong nhà bá tổng không ra tay hào phóng như trong phim truyền hình và tiểu thuyết. Chỉ là 10 vạn nhân dân tệ, không đủ cho con trai bà ta mua một bộ quần áo. Ồ, hoặc có lẽ trong mắt bà ta, cô chính là một bộ quần áo giá rẻ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào của con trai bà ta.
Người phụ nữ trung niên tao nhã kia trên mặt ngược lại không kiêu ngạo cùng khoa trương như trong phim truyền hình, sắc mặt ôn hòa, ngữ khí chân thành giảng đạo lý với cô, nói khoảng cách địa vị và chênh lệch kinh tế này giống như là một lạch trời tàn khốc, chắn ngang tình yêu ngây thơ của người trẻ tuổi.
Bất quá sự ôn hòa cùng chân thành của bà ta chỉ là giả dối do được bồi dưỡng trong nền giáo dục tốt mà bất đắc dĩ phải thể hiện ra, bởi vì trong mắt bà ta lơ đãng để lộ ra một tia ghét bỏ cùng khinh bỉ đã muốn làm cho Quý Tinh Diêu thương tích đầy mình, Quý Tinh Diêu có thể cảm giác được, ánh mắt bà ta nhìn mình tựa như đang mắng cô, Quý Tinh Diêu là một người phụ nữ xấu xa không từ thủ đoạn muốn gả vào nhà giàu đoạt gia sản của bọn họ.
Quý Tinh Diêu là một cô nhi, vô cùng khát vọng có được một gia đình, nhưng ngày đó cô do dự, cô không xác định mình có nên kiên trì gia nhập vào một gia đình đã định trước không hoan nghênh cô hay không.
Khoảng cách địa vị và sự chênh lệch về kinh tế cũng từng làm cho Quý Tinh Diêu cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi trong mối quan hệ yêu đương này, nếu cô là người phụ nữ vật chất trăm phương ngàn kế, nhất định sẽ thoải mái hơn bây giờ rất nhiều, nhưng cô chỉ là một cô nhi trong tay không có gì cả chỉ có một chút lòng tự tôn chống đỡ cô sống qua ngày, cô không xác định mình có dũng khí bước vào cánh cửa cao quý của hào môn.
Quý Tinh Diêu dao động.
Sau đó, dưới ánh mắt khinh bỉ của Tần phu nhân, Quý Tinh Diêu nhận lấy tấm chi phiếu kia.
“Tôi biết rồi.”
Quý Tinh Diêu quay đầu liền đặt chi phiếu và nhẫn cầu hôn kim cương mới đeo được ba ngày còn chưa kịp nóng tay đặt trước mặt Tần Hoài Húc, “Chuyện đính hôn, em muốn suy nghĩ lại…”
Tần Hoài Húc xé tấm chi phiếu, lần nữa đeo nhẫn kim cương trở lại tay Quý Tinh Diêu, trầm giọng nói: “Em phải tin tưởng anh, Tinh Diêu.”
Nhưng nửa tháng sau trong bữa tiệc đính hôn, bố mẹ Tần Hoài Húc vẫn vắng mặt.
Quý Tinh Diêu tuy đã chuẩn bị tốt, nhưng rốt cuộc vẫn có chút tiếc nuối cùng mất mát.
Tần Hoài Húc ra khỏi phòng trang điểm, nhận điện thoại.
“Mẹ, chuyện gì vậy.”
Giọng nói của bà Lý Thu Ngọc từ điện thoại truyền đến: “Bây giờ mẹ và Kế Nguyệt đang ở cùng nhau.”
Kế Nguyệt?
Tần Hoài Húc sửng sốt, trong đầu không khỏi hiện ra bóng dáng xinh đẹp ẩn sâu trong tim, thời gian đã trôi qua rất lâu, ngay cả ký ức cũng bị phủ một tầng tro bụi.
Tần Hoài Húc mím môi không nói gì, hơi có chút xuất thần.
Một tuần trước, Chu Kế Nguyệt từ Pháp trở về, Tần Hoài Húc nhận được tin tức, lúc tan tầm ma xui quỷ khiến lái xe đến gần tiểu khu nhà Chu Kế Nguyệt, cũng không xuống xe, ở trên xe nửa giờ, cho đến khi cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe của anh ta, Tần Hoài Húc mới như trong mộng mới tỉnh lại lái xe rời đi.
Một tuần nay, Tần Hoài Húc không đi gặp Chu Kế Nguyệt, Chu Kế Nguyệt cũng không tới tìm Tần Hoài Húc, hai người bình an vô sự, cuộc sống dường như cũng không vì Chu Kế Nguyệt về nước mà dấy lên bất kỳ sóng gió nào.
Giọng Tần Hoài Húc có chút trì trệ: “Mẹ, sao mẹ lại ở cùng cô ấy.”
Lý Thu Ngọc hừ lạnh một tiếng, “Tôi đang ở bệnh viện nhân dân, bây giờ anh lập tức tới đây cho tôi.”
Tần Hoài Húc nhíu mày, “Bệnh viện, mẹ làm sao vậy?”
Tín hiệu của bệnh viện tựa hồ không tốt lắm, Tần Hoài Húc mơ hồ chỉ nghe được “Một tai nạn xe hơi. Mau tới đây…”
Đang muốn hỏi chi tiết đối phương đã cúp điện thoại.
Tần Hoài Húc buông điện thoại xuống, nói với trợ lý bên cạnh: “Chuẩn bị xe, đến bệnh viện nhân dân.”
Trợ lý nói: “Nhưng Tần tổng, tiệc đính hôn sắp bắt đầu rồi.”
Sắc mặt Tần Hoài Húc không thay đổi, giơ tay nhìn thời gian, thanh âm trầm tĩnh, “Kịp.”