Tôi đi khắp mảnh đất bắc Myanmar.
Mỗi nơi tôi đi qua thì sẽ có một đám tội phạm bị nhổ tận gốc.
Sau đó những người còn sót lại khóc lóc cầu xin tôi, hỏi tôi như nào mới bằng lòng rời đi.
Tôi tỏ ra không biết gì đáp: "Đi? Vì sao tôi phải đi?"
Nơi đến là nơi không thể đến, đời này cũng mãi không thể đến.
Tôi vẫn chưa học được cách kiềm chế tính nóng nảy nên chỉ có thể giữ lấy mạng sống của mình bằng cách chửi rủa họ không sao như thế này.
Hơn nữa, cảm giác ở miền bắc Myanmar giống như quay về nhà vậy.
Mảnh đất này ai ai cũng là nhân tài, nói chuyện lại dễ nghe, tôi cực thích những người ở đây.
Điều duy nhất khiến tôi phiền muộn chính là Tiểu An không có việc gì sẽ quay lại thăm tôi.
Lần này cô trở thành một vũ nữ, lần tới lại trở thành con gái nuôi mới nhận của lão đại băng nhóm nào đó.
Khiến tôi mỗi lần đều phải suy nghĩ hồi lâu xem xưng hô với cô ấy như thế nào.
Cô ấy nói mình chủ yếu tới thăm tôi, thuận tiện làm chút nhiệm vụ nhỏ mà thôi.
Có khi mấy tháng liên tiếp không thấy cô ấy đâu, tôi còn lo lắng có phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Thật khiến người ta phiền lòng mà!
Tôi hễ bực bội là muốn gϊếŧ người.
Vì thế khắp nơi ở miền bắc Myanmar lại bắt đầu vang lên những tiếng kêu thảm liên tiếp không dứt.
Cho dù là nhân tính mất đi, hay là đạo đức tiêu vong.
Lý do chính khiến các băng nhóm ở miền bắc Myanmar gần như tuyệt chủng, vậy mà lại là do một người phụ nữ đa dạng thân phận khác.
- Hết-