Tô Ngu nhìn thấy Trình Tuyết Ý giống như là được bơm máu gà, chị ta cười tươi nói: “Nhìn thấy cô có tinh thần như vậy thì chị cũng yên tâm rồi.”
Tô Ngu trông giống như một Đại Phật, trạng thái hay ánh mắt đều khác với lúc trước, dường như đã không còn để tâm đến những việc đó nữa.
Chị ta sắp xếp lại tài liệu trên bàn, sau đó hỏi Trình Tuyết Ý: “Cô đã chọn được người đại diện nào chưa?”
“Trong tay Tần Tố có Ôn Nhiễm, hai cô ấy đã hợp tác với nhau nhiều năm nên chắc chắn tài nguyên sẽ không nghiêng về phía cô. Trong công ty có Sở Dương, cô có thể cân nhắc một chút, tuy rằng tuổi của anh ta còn trẻ nhưng năng lực thì không tệ chút nào, chị đánh giá anh ta khá cao.”
“Đương nhiên đây là việc lớn, cô cần phải suy nghĩ thật cẩn thận, chỉ cần tham khảo ý kiến của chị là được.”
Tô Ngu nói liên tục một lúc nhưng vẫn không nghe thấy Trình Tuyết Ý trả lời mình.
Khi chị ta ngẩng đầu lên thì phát hiện Trình Tuyết Ý đang nhìn mình không chớp mắt.
“Làm sao vậy?”
“Chị Tô, em đã suy nghĩ rất cẩn thận.” Trình Tuyết Ý nghiêm túc nhìn Tô Ngu: “Em hỏi chị, nếu em muốn tin tưởng chị một lần nữa, thì chị có làm em thất vọng không?”
Tô Ngu nghe thấy vậy thì ngây người: “Ý của cô là…”
Chị ta khó hiểu hỏi: “Vì sao chứ? Chẳng lẽ cô không biết hay không hiểu câu một lần bất tín vạn lần bất tin sao?”
Trình Tuyết Ý nghiêng đầu: “Thay vì hỏi em thì chị nên tin vào bản thân mình hơn, bởi vì em cảm thấy em đáng giá để chị bỏ ra công sức hơn là Liên Khê.”
“Em muốn cho chị biết, quyết định lúc trước của chị là ngu ngốc tới mức nào.”
“Em còn muốn đứng lêи đỉиɦ núi cao nhất, ngắm toàn bộ cảnh đẹp ở phía xa.”
“Sau đó sẽ hô to: I’m the king of the world!”
Cô mỉm cười nhưng lời nói cực kỳ nghiêm túc: “Cho nên chị có muốn thử sức cùng với em không?”
Tam quan của Tô Ngu cũng không bị sai lệch, chỉ là nhất thời nghĩ quẩn trong lòng mà đi lệch hướng thôi.
Cô đã suy nghĩ rất lâu, cũng suy nghĩ về rất nhiều thứ, cô biết rằng thay vì tìm một người mới không quen biết, thì không bằng tin tưởng Tô Ngu một lần nữa. Lần này cô cũng sẽ tự mở rộng tầm mắt, sẽ không còn là con thỏ ngu ngốc đó nữa.
Tô Ngu ngây người nhìn cô rất lâu, một lúc sau cuối cùng cũng nở nụ cười, nụ cười kia mang theo sự quyết tâm, chị ta nói: “Vậy cùng nhau thử xem.”
Số đầu tiên của «Thách thức không thể tưởng tượng nổi» sẽ quay ở New Zealand, Trình Tuyết Ý là người kí hợp đồng trễ nhất, nên sau khi cô chuẩn bị hộ chiếu xong thì cũng đã tới ngày xuất phát.
Trước một ngày Bội Ni còn tới nhà cô, giúp cô chuẩn bị đồ đạc.
Khi nhìn thấy cô sống trong một căn nhà tồi tàn như vậy, cô bé kinh ngạc đến mức há hốc miệng. Trình Tuyết Ý đã quá quen với thái độ này của bọn họ rồi.
Cô bình tĩnh trêu chọc nói: “Em không cần phải sợ đâu, chắc chắn tiền lương sẽ được phát đúng hạn.”
Suy nghĩ một chút rồi nói: “Sau khi trở về, đúng là chị nên đi tìm phòng khác.”
Show «Thách thức không thể tưởng tượng nổi» có tổng cộng sáu vị khách mời, khi công bố khách mời, ngoại trừ Trình Tuyết Ý, Hoắc Tư Viễn, Liên Khê và Thi Nhất thì vẫn còn hai vị nghệ sĩ nổi tiếng khác, chính là Trình Nhiên và Hứa Tự Nghi.
Vào ngày xuất phát, tổ tiết mục sẽ tới nhà khách quý để quay cảnh rời khỏi nhà.
Khi hai người bọn họ bước vào cũng rất kinh ngạc, tuy là biết vị này cũng không quá nổi tiếng, nhưng căn phòng này không phải là quá tồi tàn sao?
Nhưng Trình Tuyết Ý lại vô cùng thoải mái tự nhiên, nói liên tục giống như một bà chị ngáo ngơ: “Khiến cho mọi người chê cười rồi.”
Sau khi quay xong, đoàn người lên xe bảo mẫu đi thẳng tới sân bay...
Thời tiết của mùa đông cực kỳ khắc nghiệt, ngày hôm qua còn có một trận tuyết rơi lớn, khắp nơi bên ngoài đều đã phủ một lớp trắng xóa, Trình Tuyết Ý cũng mặc cả một bộ đồ màu trắng, áo khoác lông vũ màu trắng, khăn quàng cổ màu trắng, bao tay len màu trắng, tóc cột đuôi ngựa cao, dưới chân mang một đôi giày đi tuyết màu hồng nhạt.
Cả người cô trông rất mềm mại đáng yêu, giống như một tinh linh tuyết.
Tại sân bay Kim Hải của thành phố B.
Hoắc Tư Viễn đã tới từ trước, khi nhìn thấy Trình Tuyết Ý ở phía xa thì ngay lập tức vẫy tay hô to: “Trình lão sư ~”
Trình Tuyết Ý đóng máy đã được một thời gian, tính ra cả hai cũng khá lâu chưa gặp nhau. Trong lòng khi nhìn thấy người quen thì cảm thấy rất vui, nhưng cái tư thế phóng đại đó là sao vậy?
Người quay phim đi bên cạnh, đột nhiên nhìn thấy Trình Tuyết Ý dừng lại. Cách đó vài chục mét, Hoắc Tư Viễn vẫn còn cố chấp vươn tay vẫy chào.
Cảnh tượng này đúng là có chút buồn cười.
Trình Tuyết Ý tức giận tới mức bật cười, nhà nào đã sinh ra đứa con trai ngốc như vậy chứ?
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra gọi điện cho ‘ngốc bạch ngọt’, cuộc gọi vừa được kết nối thì cô hét to ngay lập tức: “Hoắc Tư Viễn, anh tỉnh táo lại một chút đi!”
“Anh không hề lo lắng cho hình tượng của bản thân sao?”
Trình Tuyết Ý có thể tưởng tượng ra được, sau khi show này phát sóng mọi người sẽ thắc mắc như thế nào.
Tại sao đội trưởng Lâm bình tĩnh thông minh của chúng tôi ở ngoài đời lại như vậy?
Một lúc sau, Liên Khê cũng tới nơi.
Lúc trước hai cô vì show này mà náo loạn tới mức gà bay chó sủa, nghe nói tổng tài còn gọi Liên Khê lên nói chuyện, nói những gì thì không ai biết được, nhưng có người nói cô ta khóc lóc chạy ra ngoài, không lâu sau thì hủy hợp đồng với Thịnh Gia.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra ở trung gian và cả hai vẫn chưa trực tiếp đối đầu với nhau, nhưng chắc chắn Liên Khê và Trình Tuyết Ý đã đứng ở hai phe đối lập nhau.
Cả hai người đều muốn tranh đấu với đối phương, hiện tại ngay cả giả vờ hòa đồng cũng không muốn.
Cho nên bầu không khí có hơi xấu hổ.
Hoắc Tư Viễn muốn nói chuyện để điều chỉnh lại bầu không khí một chút, nhưng hắn lại phát hiện ra bản thân hắn quá yếu ớt.
Thật may là Hứa Tự Nghi và Trình Nhiên đã tới cứu nguy.
Hứa Tự Nghi là một người phụ nữ cực kì thẳng thắn, Trình Nhiên là một ông anh mập mạp, khi cười rộ lên cực kỳ có thiện cảm, cả hai đều là những nghệ sĩ lão làng, sau khi giới thiệu tên xong, Trình Nhiên bắt đầu trêu chọc mọi người một vài câu, ngay cả Thi Nhất cũng không thoát được: “Chỉ sợ người tới cuối cùng còn ‘nặng’ hơn cả tôi.”
Phải biết là Trình Nhiên nặng đến tận 100kg.
Để lưu lượng xuất hiện xuất hiện cuối cùng là một việc rất chính xác.
Đợi thêm mười phút thì cuối cùng Thi Nhất cũng đã tới.
Hắn mặc một chiếc áo hoodie đen bên trong, bên ngoài mặc thêm một áo khoác mỏng, trên đầu đội một chiếc mũ ngư dân, làn da vẫn trắng tới mức khiến người ta ghen tị như cũ.
Đây là lần thứ hai Trình Tuyết Ý nhìn thấy Thi Nhất, lần trước cô vẫn không cảm thấy gì, nhưng lần này cô phát hiện hắn đúng thật là có hơi giống Từ Kỳ Ngôn.
Vậy mà Thi Nhất vẫn còn nhớ rõ cô.
Hắn chào hỏi với tất cả mọi người xong, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người cô: “Lại gặp mặt rồi.”
Giọng điệu của hắn có hơi lười biếng, nhưng âm cuối cùng lại hơi cao nên khi nghe có chút gợi cảm.
Nhưng Trình Tuyết Ý nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt với Thi Nhất, cũng thuận tiện nhớ lại những ký ức không mấy tốt đẹp kia, hơn nữa ở nơi nhiều người như thế này mà hắn lại nói ra những lời như vậy không cảm thấy rất kỳ cục sao!
Nụ cười trên mặt cô có chút méo mó.
Rất may thông báo của sân bay vang lên.
Auckland cách thành phố B hơn 12.000 km, khi máy bay đáp xuống thì đã là 12 tiếng sau.
Thời gian ở đây đang là 4 giờ rưỡi chiều.
Thời tiết hoàn toàn khác với mùa đông khắc nghiệt, ở bên này vẫn còn là mùa hè nắng nóng.
Vừa xuống máy bay thì hơi nóng phà thẳng vào mặt mọi người.
Trước khi tới Bội Ni đã tra thời tiết trước cho cô rồi, cho nên bên trong áo lông vũ, Trình Tuyết Ý chỉ mặc áo khoác ngắn tay mỏng, khi xuống máy bay cô đã cởϊ áσ lông vũ ra cầm lên tay, một chút nữa lấy được vali thì nhét vào là được.
Cốc lon với thiết kế kiểu dáng độc lạ, mẫu mã bắt mắt, dùng để uống nước, làm quà tặng bao xinh!
Bầu trời bên ngoài sân bay thoáng mát.
Dường như ở đây không hề xuất hiện cái gọi là ô nhiễm, bầu không khí giống như một mặt hồ trong trẻo không lẫn tạp chất, ngay cả trong không khí cũng mang theo một mùi hương ngọt ngào.
Sau khi lấy vali xong, cả nhóm lên xe buýt hạng thương gia do tổ chương trình sắp xếp, đi thẳng về chỗ ở.
Tổ tiết mục ra tay rất hào phóng, sắp xếp cho bọn họ ở trong một căn biệt thự hai tầng nguy nga, ở trước cửa còn có cả vườn hoa. Bầu không khí của New Zealand rất tốt, nên biệt thự ở ngoại ô này lại càng giống như một thiên đường.
Mọi người ngồi trên máy bay 12 tiếng, tất cả đều đã mệt mỏi, sau khi phối hợp với ekip chụp vài tấm hình xong thì ai nấy cũng quay về phòng nghỉ ngơi.
Đây là lần đầu tiên Trình Tuyết Ý ngồi máy bay lâu như vậy, tuy là tổ tiết mục sắp xếp vé máy bay hạng nhất nhưng ngồi tận 12 tiếng đồng hồ thật sự rất mệt mỏi, trên đường đi cô căn bản là không thể ngủ được.
Sau khi bước vào phòng cô nằm gục xuống giường, ngước mắt lên nhìn đống vali lộn xộn dưới đất, cô tính chỉ nghỉ ngơi một chút rồi dọn dẹp sau, nhưng không ngờ khi tỉnh lại một lần nữa thì đã là sáng hôm sau.
Bầu trời bên ngoài đã hửng sáng, tiếng ve và tiếng chim kêu bên ngoài cửa sổ vô cùng náo nhiệt. Trợ lý tổ tiết mục lịch sự gõ cửa phòng cô, nhắc cô đã tới giờ phải thức dậy.
Trình Tuyết Ý rửa mặt xong mơ màng đi xuống lầu, Hoắc Tư Viễn và Hứa Tự Nghi đã thức dậy từ sớm, cả hai đang ngồi ăn sáng.
Trên chiếc bàn gỗ dài chỉ còn lại bốn phần ăn sáng, trong đó có hai chén cháo trắng cùng với đồ ăn kèm, và hai đĩa salad rau củ.
Tuy tất cả đều nhạt nhẽo nhưng nếu so sánh thì Trình Tuyết Ý vẫn chọn cháo trắng và đồ ăn kèm. Ngay sau đó Thi Nhất cũng bước xuống, hắn nhìn những thứ có trên bàn, cuối cùng cũng chọn giống như Trình Tuyết Ý.
Bốn người ngồi trên bàn cùng ăn cơm, Trình Tuyết Ý nhìn thấy hai người đối diện cô đều đang ăn sandwich kẹp thịt, vì vậy lên tiếng hỏi: “Tại sao hai người lại được ăn sandwich vậy?”
Hứa Tự Nghi: “Tiểu Trình Trình à, em có biết vì sao con sâu lại dậy sớm…”
Hứa Tự Nghi nói được một nửa thì phát hiện có chỗ nào đó không được ổn.
Hoắc Tư Viễn không kìm lòng được nói: “Mẹ nó, con sâu dậy sớm chết tiệt!”
Hứa Tự Nghi là nghệ sĩ lão làng, chị ấy rất bình tĩnh đáp lại: “Hoắc Tư Viễn, cậu có biết ‘mẹ nó’ không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội không, đến lúc đó chúng ta đều sẽ bị cắt hình hết đấy, hiểu không?”
Đạo diễn không nhịn được cũng chen vào nói: “Hiện tại tôi có thể cắt hết hình của hai người đấy, đã biết không được nói lại còn nói.”
Thi Nhất bình tĩnh ngồi bên cạnh húp cháo.
Trình Tuyết Ý liếc mắt nhìn đĩa salad nhạt nhẽo gần đó, ngáp một cái nói: “Vậy tới muộn thì cũng chỉ có thể ăn cỏ.”
Vừa dứt lời, hai người chỉ có thể ăn cỏ xuống tới nơi.
Hứa Tự Nghi quay đầu lại nhìn chằm chằm Trình Nhiên và Liên Khê, lại nhớ tới câu nói của Trình Tuyết Ý ‘tới muộn thì cũng chỉ có thể ăn cỏ’, chị ấy không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Vẻ mặt của Trình Nhiên giống như là ông da đen và dấu chấm hỏi.
Mọi người đều là người trong giới giải trí nên khi nói chuyện cũng thoải mái hơn, bầu không khí buổi sáng rất là nhẹ nhàng và vui vẻ.
Nhưng lúc này đạo diễn bắt đầu online, ông mỉm cười nhìn sáu người trước mặt, sau đó bắt đầu thông báo với bọn họ: “Những ai chọn thức ăn giống nhau thì sẽ chung một đội.”
Đột nhiên mất cảnh giác.
Mọi người:???
Hoắc Tư Viễn: “Sao đã bắt đầu rồi? Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý đâu đấy!”
Đạo diễn: “Trong cuộc sống luôn có những điều bất ngờ mà.”
Hứa Tự Nghi: “Đạo diễn, chúng tôi không bất ngờ mà là sợ hãi.”
Nếu chia theo bữa sáng thì…
Trình Tuyết Ý và Thi Nhất, Hoắc Tư Viễn và Hứa Tự Nghi, Trình Nhiên và Liên Khê.
Đạo diễn nói: “Hôm qua khi mọi người ngủ, tổ tiết mục đã giấu thẻ nhiệm vụ, cả ba nhóm đều khác nhau, ai tìm được cái nào thì làm cái đó.”
“Còn có chút nữa mọi người nhớ mang theo nhu yếu phẩm, bởi vì tối nay mọi người sẽ không ngủ ở đây.”
Mọi người một lần nữa:???
Trình Nhiên hỏi: “Không ở đây thì chúng tôi ở đâu?”
Đạo diễn nở nụ cười bí hiểm: “Tùy duyên thôi.”
Vì vậy sáu người bắt đầu chạy nhảy lung tung đi tìm thẻ nhiệm vụ, khu biệt thự hai tầng và cộng thêm vườn hoa bên ngoài thì rộng khoảng 1000 mét vuông, nhưng chỉ giấu có 3 thẻ nhiệm vụ nhỏ xíu.
Thậm chí Trình Tuyết Ý còn lật cả nắp bồn cầu lên tìm.
Người quay phim không nhịn được cười nói: “Sao có thể ở đó được chứ!”
Trình Tuyết Ý cảm thấy anh ta nói khá có lý, nên chạy tới chỗ khác tiếp tục tìm.
Thi Nhất thông minh hơn nhiều, hắn thong thả đi một vòng quanh nhà, sau đó tìm thấy một thẻ nhiệm vụ trong vớ Noel ở sảnh trước.
Một phát đã ăn ngay.
Trình Tuyết Ý tò mò hỏi hắn: “Sao anh biết là ở chỗ này vậy?”
“Góc độ của chiếc vớ này khác với ngày hôm qua.”
???
Trình Tuyết Ý hoàn toàn không thể nhìn ra được nó khác nhau ở chỗ nào.
“Thật sao?”
Thi Nhất nhìn cô với vẻ mặt, sao bạn lại có thể dễ bị lừa gạt như vậy: “Là giả đấy.”
Trình Tuyết Ý: “…”
Cô cần gì phải biết tại sao hắn tìm được chứ.
“Mau mở ra xem đi!”
Thi Nhất mở phong bì lấy thẻ nhiệm vụ ra, đọc chữ viết trên đó: “Hãy đi đến vườn cây ăn quả ở thị trấn X, hoàn thành nhiệm vụ hái trái cây, để kiếm thêm phí sinh hoạt.”
Trong phong bì còn kèm theo 100 đô la New Zealand, là do tổ tiết mục cung cấp để làm phí đi đường.
Hai nhóm còn lại, Hoắc Tư Viễn và Hứa Tự Nghi đi đến vườn bách thú, để chăn nuôi động vật trong một ngày, Trình Nhiên và Liên Khê thì thảm hơn một chút, phải làm nhân viên đóng giả ma cho công viên giải trí.
Khi mọi người cùng nhau ra ngoài chuẩn bị đi tới nơi làm nhiệm vụ, nhưng Liên Khê vẫn không nói gì, khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch.
Trình Tuyết Ý nghĩ có lẽ Liên Khê đã sợ ma mà còn phải giả làm ma, đến lúc đó không biết là ai sẽ dọa ai nữa, nói thẳng ra, Liên Khê không phải là loại người có tính cách cởi mở mà còn hay bướng bỉnh, tính cách này thật sự không phù hợp với các show giải trí.
Nếu so sánh thì tâm trạng Trình Tuyết Ý thoải mái hơn rất nhiều.
Nhiệm vụ của cô và Thi Nhất hôm nay là đi vườn trái cây hái anh đào.
Nhiệm vụ này cũng chẳng nhẹ nhàng hơn nhà ma được bao nhiêu. Vào mùa này bên ngoài trời nắng gắt, nhiệt độ cao, nếu không che chắn thật kĩ chỉ sợ sẽ bị lột mất một lớp da.
Tổ tiết mục còn đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ quần áo lao động, áo sơ mi kẻ sọc vuông và tạp dề kaki màu sẫm, còn có cả mũ rơm nhọn, nhưng kinh dị nhất chính là bao tay màu hồng phấn.
Đây là thể loại phối màu kinh khủng gì vậy!
Mục đích của tổ tiết mục rất rõ ràng, bọn họ muốn phá hủy đi hình thần tiên của khách mời. Trên thực tế, hiệu quả của bộ quần áo này mang tới…rất khó để nói thành lời.
Trình Tuyết Ý không soi gương nhưng khi Thi Nhất bước ra thì cô cũng đã hình dung ra được bản thân trông ra sao.
Ha ha ha ha ha, tuy là khuôn mặt vẫn đẹp trai như cũ nhưng cả người tỏa ra một mùi đất kỳ lạ.
Cô đoán bản thân cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng dù sao đây cũng là show giải trí, nếu quá chú ý hình tượng thì chẳng còn gì thú vị nữa. Sắc mặt Thi Nhất có hơi đen, sau khi bước ra khỏi phòng thay đồ thì đi rất nhanh.
Trình Tuyết Ý chạy về phía trước đuổi theo hắn: “Thi Nhất!”
Thi Nhất quay đầu lại nhìn cô.
Trình Tuyết Ý nghẹn cười nói: “Anh xem chúng ta có giống như đang đóng phim thần tượng nông thôn không?”
Thi Nhất:???
“Phim «Nhóm công nhân của ông chủ vườn trái cây»”
…..
Thi Nhất ngạo kiều bất đắc dĩ nói: “Cô đúng là…”
Bây giờ đang là mùa anh đào chín, người đến hái có rất nhiều, ngoại trừ Trình Tuyết Ý và Thi Nhất là người ngoài, thì còn có cả 8 bạn trẻ đến từ các nước khác.
Mọi người đứng bên nhau, nghe ông chủ vườn trái cây giải thích về quy trình hái anh đào.
Tiếng Anh của Trình Tuyết Ý thật sự rất gà mờ, thật ra năm đó đi học thành tích tiếng Anh của cô cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ có thể làm được những bài kiểm tra trong trường mà thôi, còn về giao tiếp này nọ thật sự rất kém.
Hơn nữa ông chủ vườn trái cây nói rất nhanh, lại còn dùng rất nhiều từ đặc biệt, ông ấy nói liên tục một lúc, nhưng một câu Trình Tuyết Ý cũng không hiểu.
Nhưng nếu cô nói nghe không hiểu gì hết thì thật sự rất mất mặt. Vì vậy cô im lặng nhìn sang Thi Nhất, cô sẽ xem hắn hái như thế nào rồi làm theo là được.
Thi Nhất cười lười biếng, hỏi cô: “Vừa rồi cô nghe hiểu không?”
“Đương nhiên là hiểu!”
Thi Nhất dừng lại: “Tôi nghe không hiểu, nên cô hướng dẫn lại cho tôi đi.”
Tại sao hắn lại không làm theo như kịch bản bình thường vậy?
Hai người vừa bắt đầu hái.
Trình Tuyết Ý cảm thấy hơi chột dạ, lặng lẽ hỏi Thi Nhất: “Buổi tối khi phát lương, không biết ông chủ có phát cho chúng ta không nhỉ?”
Thi Nhất không hề lo lắng chút nào: “Không phải chúng ta vẫn còn 50 đô sao?”
Trình Tuyết Ý cảm thấy Thi Nhất đúng là thiếu gia mà, lúc nào nơi nào đều cũng có thể bình tĩnh như vậy.
Cầm 50 đô đó và ngủ ngoài đường sao?
Hai người mặc quần áo lao động nông thôn, trên lưng đeo hai giỏ tre, nhìn thấy ông chủ vườn trái cây cau mày bước tới.
Sau khi làm mẫu cho Trình Tuyết Ý và Thi Nhất thì cuối cùng cả hai mới hái được một quả cho ra hồn. Bởi vì ông chủ hái xuống đã ăn thử một quả, nên Trình Tuyết Ý cũng bắt chước theo ăn thử một quả.
Nhưng! Tại sao lại chua như vậy!!!
Chua tới mức cả mặt cô đều nhăn lại.
Vốn dĩ khuôn mặt ngây thơ trong sáng, bây giờ lại biến mất không còn chút dấu vết, xinh đẹp không còn nữa mà chỉ còn thấy tấu hài.
Hình ảnh như vậy thì sao tổ tiết mục có thể bỏ qua được, ngay lập tức bọn họ chạy tới quay cận mặt. Lăn lộn hơn nửa ngày, cuối cùng bọn họ cũng có thể nắm được kỹ năng cơ bản để hái anh đào.
Nhưng trong lòng Trình Tuyết Ý mỗi khi nghĩ tới muốn đánh bại Liên Khê, thì cô sẽ giống như được tiêm máu gà không biết mệt là gì. Một vài người nước ngoài cao to mạnh mẽ đều đã thấm mệt, nhưng tinh thần của cô vẫn còn rất phấn chấn.