Chương 8
“Cậu thấy không khỏe ở đâu? Sao lại bị biến tới biến lui, trước kia đâu có như vậy?” Bùi Minh nhẹ nhàng ôm chó con vào người, đau lòng vuốt ve. Tiếu Thiên Vũ híp mắt hừ hừ, vừa rồi bị như thế quả là rất mệt nhưng bây giờ được Bùi Minh ôm như thế cũng đỡ hơn nhiều rồi. Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Bùi Minh sửng sốt một chút, đặt Tiếu Thiên Vũ xuống sô pha, xoay người đi mở cửa. Cửa mở, Phương Phương tươi cười khả ái đứng sẵn: “Sao vậy, gặp em không vui à? Thật là, em vất vả chăm sóc anh ở bệnh viện, nay anh lại qua sông đoạn cầu!”
“Làm gì có chuyện đó chứ!” Bùi Minh cười khổ, lấy thân ngăn lối vào, cân nhắc nên như thế nào đuổi vị đại tiểu thư này đi.
“Còn nói không phải, không muốn mời em vô nhà sao?” Phương Phương hờn dỗi liếc cậu, cố chen chân vào nhà. Đặt một bao thức ăn lên bàn, nhẹ gióng nói: “Em mang chút thức ăn qua cho anh lót dạ, anh mới ra viện phải bồi dưỡng thật tốt.”
Liếc mắt nhìn đến Tiếu Thiên Vũ trên sô-pha, nhanh đi tới ôm lấy chó con: “Chó ngoan, sao em chảy mồ hôi nhiều vậy? Ủa, em nhớ chó thường lấy lưỡi liếʍ lông mình lắm mà.” Nói xong, Bùi Minh cùng Tiếu Thiên Vũ nhất thời sửng sốt.
Tiếu Thiên Vũ lập tức liền thè lưỡi ra liếʍ mình, vừa liếʍ vừa thở hồng hộc.
Bùi Minh trợn mắt nhìn rồi nhanh nhảu nói “Đó không phải mồ hôi mà là nước dơ, cô đừng bế nó, tôi đang chuẩn bị đem nó đi tắm!” Nói xong vội nhanh tay giành lấy Tiếu Thiên Vũ.
Phương Phương cười: “Anh mau ăn mấy thứ em mang qua đi, để em tắm cho nó cũng được.” Nói xong lập tức hướng đến phòng tắm. Không thể được! Bị cô ta xoa nắn, đồ tồi Tiếu Thiên Vũ kia sẽ lập tức hiện hình cho coi!
“Không cần không cần ~~”
“Ai nha, đừng khách sáo mà ~~”
“Không phải khách sáo ~~”
Bùi Minh tâm hoảng ý loạn giằng lấy, Phương Phương cũng bướng bỉnh không buông tay. Tiếu Thiên Vũ thì trợn mắt trắng dã. Đột nhiên, Tiếu Thiên Vũ dùng sức trừng mắt nhìn Bùi Minh, hai chân trước liều mạng giãy dụa, cả người đều run lên. Không tốt! Hắn muốn biến thân! Bùi Minh bị dọa đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nhưng cái khó ló cái khôn, một phen đoạt được Tiếu Thiên Vũ ném lên sô pha, xoay tay ôm lấy Phương Phương còn đang sững sờ.
Phương Phương vừa mừng vừa lo lắng: “Bùi Minh, anh sao vậy?”
“Đừng cử động! Để tôi ôm cô một lúc.” Bùi Minh lắp bắp nói, mắt lại dán chặt vào Tiếu Thiên Vũ đã biến thành người, trần trụi nằm trên sô-pha. Liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Tiếu Thiên Vũ trốn mau, Tiếu Thiên Vũ lặng lẽ đứng lên đi vào phòng ngủ. Nếu để vị tiểu thư này nhìn thấy thì chả biết phải thế nào?
“Bùi Minh, em cảm động quá! Người ta vẫn luôn thích anh, anh thật sự cũng thích người ta sao?” Phương Phương vòng hai tay qua cổ Bùi Minh làm nũng. Bùi Minh cứng họng đáp không được.
Đã đi được đến cửa phòng ngủ, nghe thấy mấy lời này, Tiếu Thiên Vũ nhịn không được quay đầu nhìn. Bùi Minh nghiến răng nghiến lợi hướng về phía hắn quát mấy câu không thành tiếng: còn không mau cút vào trỏng, nếu không phải vì cậu thì tôi đâu lâm vào hoàn cảnh này!
Tiếu Thiên Vũ hình như hiểu được, khoa tay múa chân, há mồm đáp trả: bởi vì tôi mà cậu ôm cô ta chặt như vậy sao? Cậu ôm đủ chưa hả?
Phương Phương cảm thấy có điểm không đúng, Bùi Minh dường như đang làm gì đó sau lưng mình. “Anh sao vậy?”
Vừa định xoay người lại nhìn…Bùi Minh cuống cuồng giữ lấy mặt cô, hôn xuống “Tôi thích cô”
Tiếu Thiên Vũ nhất thời giống như cá mắc câu, há mồm trợn mắt ngó cậu, không thể động đậy. Phương Phương kích động, ôm cổ Bùi Minh chặt hơn, phấn khích hôn lại.
Bất đắc dĩ mới phải dùng hạ sách này, không biết trước được hậu quả nó sẽ thế nào, nhưng có một chuyện hết sức rõ ràng chính là gương mặt trơ như cột cờ giữa trời của kẻ gây họa: tôi xã thân hi sinh như vậy là vì ai hả? Bùi Minh tủi thân đến mức nước mắt cũng ứa ra rồi lại nhanh chóng lau đi, mẹ nó, sao mình lại phải làm cái chuyện mất mặt vầy hả trời? Kéo cả người đã mềm nhũn ra của Phương Phương đến bậu cửa, trong giây phút hôn nồng nhiệt, Phương Phương cố nói vài lời tạm biệt: “Nhưng...... Ô ~~ em hơi bị kích động một chút..... Cho nên chúng ta...... Ô ô ~~ ngày mai gặp.”
Tống được Phương Phương đi, nhanh chóng đóng cửa lại, Bùi Minh tựa vào cửa há mồm thở dốc. Ngoài cửa, Phương Phương vẫn đang kích động thét chói tai.
Vuốt đôi môi đã sưng vù của mình, Bùi Minh xấu hổ nhìn kẻ đã đứng như trời tròng kia. Tên kia chẳng những không cảm kích, còn trưng ra bộ mặt bi thương cho cậu xem. Gì chứ! Cậu có lương tâm không hả?
Tôi là vì che giấu cho cậu mới làm vậy, nếu không vì thế thì đừng có mơ tôi làm thế! Tôi căn bản không hề tự nguyện! Bùi Minh thầm biện giải lý lẽ cho hành động của mình, tự nhủ rằng bản thân hoàn toàn làm đúng nhưng khi nhìn vào đôi mắt ươn ướt của ai kia thì cậu lại thấy xót xa, gãi đầu, Bùi Minh ném bộ đồ ngủ gần đó cho hắn: “Mặc vào đi, xấu chết được.”
“Cậu chưa bao giờ nói thích tôi, cũng chưa khi nào hôn tôi.” Từ cao nhìn xuống Bùi Minh, trên mặt Tiếu Thiên Vũ viết hai chữ to đùng: GHEN TỴ .
Bùi Minh oán hận đá hắn một cước: “Đồ khốn! Cậu nghĩ rằng tôi và cậu cái kia là tình nguyện sao! Nếu không phải vì cậu cái kia ~~ cậu còn muốn tôi thế nào?”
“Tôi muốn cậu lấy lại hết thảy mấy hành động lúc nãy trả về cho tôi!”
Người cậu bị giật mạnh, được vòm ngực rộng lớn vây lấy, nụ hôn dữ dội cũng trút xuống như cuồng phong, môi bị cắи ʍút̼ đến đau rát, đầu lưỡi như chẳng còn cảm thấy gì được, đôi tay trên lưng kia cũng siết lấy đầy chiếm hữu.
Đồ khốn, cậu định đem tôi ăn sạch sẽ luôn sao? Quên đi. Nhưng nhìn hắn phát điên như thế cũng có chút thỏa dạ.
Đôi môi nóng rực hôn dọc từ môi xuống cổ, một tay của hắn đã vói vào quần Bùi Minh, tay còn lại mạnh mẽ vuốt ve lưng cậu, chiếc áo ngủ cậu vừa ném sang cho hắn đã bị hắn vứt xuống đất, toàn thân trên dưới người hắn nóng đến dọa người. Bùi Minh ra sức lấy hơi thở ra, ôm lấy thắt lưng hắn, chợt người bị nhấc bổng lên, cậu hoảng hốt bám lấy bả vai Tiếu Thiên Vũ, giây tiếp theo thì cậu đã được đặt lên giường, quần áo cũng bị ai đó xé rách. “Tiếu Thiên Vũ! Cậu dừng lại cho tôi! Cậu còn làm càn thì đừng trách tôi chém cậu thành tám khúc quăng vô chảo chiên giòn! Chuyện lần trước...... Ô ~~tôi đã bỏ qua.....A! Buông ra......đau~~” Bùi Minh tức giận la hét, hai điểm đỏ trên ngực bị hắn dùng răng cắи ʍút̼, cậu lại kiên trì nắm kéo tóc hắn lôi ra, nhưng hắn vẫn lì lợm tiếp tục, thậm chí còn càn quấy hơn với việc lột luôn cả qυầи ɭóŧ của cậu, đẩy nó xuống đất. Thứ giữa hai chân hắn đã cương cứng, nhất thời cảm nhận được rõ ràng và trần trụi đến thế khiến cậu thấy sợ hãi. Lần trước, cũng là thứ kɧoáı ©ảʍ điên cuồng này tập kích cậu lên bờ xuống ruộng, lần này cậu cố cắn chặt răng, quyết không hé môi ra tiếng. Tham lam cắи ʍút̼ xoa nắn, Tiếu Thiên Vũ cũng có chút lo lắng. Khát vọng ẩn sâu trong thân thể nay bị bức đến mức điên cuồng phát ra, nếu đã không thể chờ được nữa vậy thì trước cứ mang cậu ra mà ăn cho hết, cho sạch rồi hẵng tính tiếp, đồng thời cũng ngăn chặn được một số việc ngoài ý muốn.
Bùi Minh ngưỡng mặt nằm, siết lấy drap giường, nức nở khóc, chỗ phía dưới kia được đầu lưỡi ấm áp bao bọc, nâng niu, thoải mái muốn khóc. Oa ~~ cái gì vậy! Bị cơn đau phía sau dọa cho sợ, Bùi Minh lại giãy giụa, như có thứ gì nho nhỏ đang khuấy động lối vào bên dưới, nó không ngừng chuyển động, làm cậu vừa đau vừa nhột!
“Buông tay, buông tay, không được! A ~~” lối vào đã được thêm vào một ngón tay, hắn còn vô sĩ xoay tròn tay mà xoa nắm vách thành nữa chứ, lại còn thoa nước bọt lên đó. Thứ cảm giác vừa đau đớn vừa tê dại này đúng là gϊếŧ người mà, cậu sắp chịu không nổi nữa rồi. Đột nhiên, bàn tay đang xoa nắn thứ phía trước được buông ra, ngón tay trong lối vào cũng đã li khai. Tất cả kí©h thí©ɧ mãnh liệt đột nhiên đều dừng lại, Bùi Minh lập tức thích ứng không kịp, không tự giác nâng thắt lưng lên, hừ một tiếng.
Cơ thể nóng rực đang nằm trong lòng mình, mắt Tiếu Thiên Vũ tràn đầy khát vọng. “Bùi Bùi, tôi muốn cậu!”
“A a a ~~”
Không nghĩ đến sẽ phải đau như vậy, móng tay Bùi Minh cắm sâu vào lưng Tiếu Thiên Vũ. Chân bị nâng cao sang hai bên, lối vào nhỏ bé phía sau không thể chịu được vật xâm lấn thô to kia. Cố nén không di chuyển, Tiếu Thiên Vũ không ngừng hôn lên gương mặt đầy lệ của Bùi Minh.
“Tôi muốn gϊếŧ cậu ~~ ô ô ~~ đau ~~”
“Cục cưng...... Kiên nhẫn một chút......cục cưng......”
Tay hắn không ngừng xoa nắn mát xa, miệng cũng liên tục âu yếm khắp người cậu, thử thăm dò một chút. Cả người Bùi Minh đều là mồ hôi, ra sức đẩy hắn ra. Sớm biết sẽ đau như thế thì đã xích hắn lại để khỏi động dục lung tung! Mẹ kiếp, nhẹ một chút!
Tiếu Thiên Vũ cũng không chịu đựng nổi nữa, nơi đó của hắn vốn thô dài, vừa mới đi vào một nửa lại bị kẹp chặt. Người cũng ra đầy mồ hôi, Tiếu Thiên Vũ thở mạnh, cố di chuyển thử. Lối vào sưng đỏ được mát xa một lúc đã dần thích ứng hơn, chắc đã có thể đi vào được rồi. Cậu bị hắn ôm siết như thế, từng tấc da thịt trên cơ thể đều cảm nhận được kí©h thí©ɧ mãnh liệt như sóng đánh vỡ bờ, máu trong người như cũng sôi lên.
Từ từ, tiếng thét vì đau của Bùi Minh đã chuyển thành tiếng rêи ɾỉ vì thỏa mãn. Tiếu Thiên Vũ ngậm mυ"ŧ vành tai Bùi Minh, thì thầm vào tai cậu: “Cực cưng à, chỗ đó...... Vù vù ~~ rất nóng, rất mềm.....”
“Đồ khốn...... Hừ ~~ a a a a a a ~~” đột nhiên toàn thân lại bị đánh bật! Tựa như nơi nào đó đang bị thứ gì đó cắm càng sâu vào, mỗi tế bào thần kinh đều cảm nhận một cách mãnh liệt dòng điện đang đi qua. Bùi Minh hoàn toàn bị chôn sâu vào cõi mịt mờ đầy du͙© vọиɠ, trừ bỏ cảm giác trôi nổi, bập bềnh thì không còn cảm nhận được gì nữa, cậu ôm chặt lấy Tiếu Thiên Vũ, mặc kệ việc hắn đang bền bỉ ra vào cơ thể cậu, tùy ý để hắn phun trào dòng thác lũ nóng như nham thạch kia vào sâu tận bên trong. Hai cơ thể đẫm mồ hôi quấn lấy nhau, Tiếu Thiên Vũ chưa mãn nguyện, tiếp tục trút những nụ hôn của hắn xuống má, môi cậu. Thứ vừa mới được giải phóng vẫn bừng bừng khí thế, nằm ở giữa nơi tiếp xúc phía dưới của cả hai mà thập thò vào ra, hoàn toàn trái ngược với bộ dáng uể oải của hắn.
“Bùi Bùi, hôn tôi.”
“Tôi cắn chết cậu......” Bùi Minh mở mắt, liếc nhìn Tiếu Thiên Vũ đang cười thỏa mãn.
“Cái miệng phía trên này thôi thì không đủ, hãy dùng luôn cả cái phía dưới mà cắn chết tôi!”
“Tôi ~~” Bùi Minh xấu hổ, nói không lại tên mặt dày vô liêm vĩ này. Đúng là vô lại!
Bóng đêm qua đi, vầng trăng biếng lười nằm ườn phía chân trời cũng sắp hết việc, chuẩn bị đi nghỉ thì lại có một đôi mắt sáng rực như sao trời đang nhìn mà đánh giá cửa sổ nhà Bùi Minh, ánh sáng của phù li tiên thảo đã hé lộ ra ở đúng ngôi nhà này, nhất định là đang ở đây! Ta nhất định sẽ tìm ra!
Không một tiếng động, thân ảnh nhỏ nhẹ kia phi thân bay lên cửa sổ, ngón tay thon dài dễ dàng mở được khóa cửa.
Trong phòng loáng thoáng truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ. Cẩn thận nghe, lại giống như tiếng rêи ɾỉ nức nở. Thiếu niên ngây ngô gãi đầu, mấy người bên trong đang làm gì? Đã trễ thế này còn không ngủ?
Nhẹ vén bức rèm lên, hé ra một khe nhỏ, trên chiếc giường hỗn độn trong phòng là cảnh xuân vô hạn. Bùi Minh thân đầy mồ hôi quỳ gối trên giường, tựa lưng vào ngực Tiếu Thiên Vũ, người phía sau liên tục đẩy tới, ra ra vào vào, tiếng rêи ɾỉ kèm theo tiếng khóc thoát ra từ cánh môi hồng xinh đẹp, thỉnh thoảng lại bị một đôi môi khác rút cạn lấy mọi tiếng kêu. Thân thể bóng loáng phía trước không ngừng được vuốt ve, hai điểm trên ngực đã sưng đỏ, một chân nâng lên cao, nơi bên dưới đang bị người ngồi sau ra vào mãnh liệt, thỉnh thoảng nơi đó còn chảy ra thứ chất lỏng màu trắng đυ.c. Bức màn phía sau bị thiếu niên kéo ra càng lúc càng rộng, mắt y nhìn như sắp rớt ra đến nơi. Đây là đây là đây là...... Làm cái gì vậy? Người đó hôn miệng người kia, người đó sờ ngực người kia, lại còn ư ư a a...... Oa nha! Đây không phải chuyện tốt để nhìn, không được ngó nữa, phải nhanh nhắm mắt lại chạy đi! Tuy đầu thì gào thét như thế nhưng hành động thì ngược lại, thân thể y cứng đơ, muốn động cũng chẳng động nỗi. Vì vậy cứ thế mà nhìn hết mọi thảy đang diễn ra trên giường, tiếng thân thể ma xát ngày lúc càng lớn. Tiếu Thiên Vũ nhẹ nhàng cắn tai Bùi Minh, thấp giọng nói: “Bùi Bùi, tôi biết cậu đang rất khao khát tôi. Kiên nhẫn một chút, để tôi đến thêm vài lần nữa.”
Bùi Minh khóc không ra nước mắt, cậu còn muốn làm thế nào nữa thì mới hết cơn đói khát đây! “Đừng ~~ a!” Đôi tay đang ôm lấy cậu bỗng buông ra, di chuyển đến nắm chặt thắt lưng cậu, mạnh mẽ kéo đẩy về phía sau, thứ chôn trong lối vào càng tiến sâu hơn. Bùi Minh gào thét, cuối cùng mất luôn cả giọng khi va chạm ngày một mãnh liệt.
Hô ~~ làm hai lần, bây giờ mới hoàn toàn có thể tiến sâu thật sâu vào thân thể cậu, Tiếu Thiên Vũ thỏa mãn khẽ thở ra. Thật hạnh phúc! Vì sợ cậu chịu không nỗi nên lần đầu chỉ dám đi vào một nửa lại còn phải cố kìm chế, chậm rãi ma sát, lúc này, nơi tiếp nhận hắn đã mở ra hoàn toàn, lại được sự hỗ trợ của dịch trơn của hắn lần đầu mà ra vào càng thuận tiện. Bùi Bùi a, không phải tôi không xót xa, chỉ là cơ thể cậu khiến người khác điên cuồng!
Thắt lưng bị siết chặt, nơi phía sau lại có thứ đang tiến lùi như vũ bảo, ra dứt khoát mà vào cũng thật mạnh mẽ, hắn như đã chạm đến nơi sâu nhất trong cơ thể cậu, dòng điện kia lần nữa lại tung hoành khắp người cậu. Chuyện đó tạm thời để sang một bên đi, chuyện quan trọng trước mắt chính là cậu sắp chịu không nỗi nữa rồi.
“A ~~ Thiên...... Thiên Vũ! Không được...... Trời ạ ~~” gào thét loạn xạ, Bùi Minh đã không còn rõ bản thân đang muốn gì. Tiếp tục để hắn làm càng thì chịu không nỗi mà bắt hắn dừng lại thì cũng không xong. “A ~~” Bùi Minh mạnh mẽ giải phóng du͙© vọиɠ ra ngoài, dòng chất lỏng trắng ngà chảy tràn xuống giường. Nhưng sự tiến công cuồng nhiệt từ phía sau vẫn không ngừng, ngược lại càng hung mãnh, khiến Bùi Minh chỉ muốn ngất đi, phía trước cứ chảy tràn mà phía sau cũng ra vào không ngừng, đến khi cảm nhận lần nữa dòng nham thạch nóng bỏng, thứ thô dài được lấy ra, dịch ngà chậm rãi rơi xuống, cậu mới yên tâm khép mắt.
Trên mặt đất, thiếu niên đáng thương một tay bịt mũi, một bàn tay xoa mông. Một khắc trước, mũi chẳng rõ vì sao lại chảy máu, lỡ buông tay mà té nhào ra, đập mông xuống đất! Thật vô dụng a! Thiếu niên mắng chính mình. Từ lúc theo sư tổ tu hành, người đã dặn dò không thể đến bản thân bị thương chảy máu nếu không quá trình tu luyện sẽ gặp rắc rối, nhưng cảnh tượng vừa rồi......
Không tốt, mũi lại chảy máu nữa kìa! Sư tổ ~~ chuyện này người không dạy qua con!
***
Trong công ty, Trần Sóc mệt mỏi khi cứ hết lần này đến lần khác nhấn số gọi cho Tiếu Thiên Vũ. Điện thoại tên kia đột nhiên ngoài vùng phủ sóng, cứ tưởng hắn có chuyện gì, đi hai ngày là về nhưng tới nay đã mười ngày vẫn không thấy tâm hơi. Nhà cha mẹ, bà con dòng họ gần xa gì anh cũng đã tìm hết ráo nhưng vẫn không chút tin tức. Bất an cùng lo lắng, tâm tình Trần Sóc không được tốt cho lắm. Tiếu Thiên Vũ tuy tính tình tùy tiện nhưng không phải người vô trách nhiệm, hay là lần này dính phải phiền phức gì rồi? Đi tới đi lui trong văn phòng, dù có nắm tóc bứt tai kiểu gì thì Trần Sóc vẫn nghĩ không ra nguyên do, mấy hôm trước anh còn đăng cả quảng cáo tìm người, chẳng màn là nó hữu ích hay vô dụng. “Trần tổng, Trần tổng! Anh mau đến coi nè!” Cửa phòng bị đẩy ra, thư kí khẩn trương chạy vào. Trần Sóc hoảng sợ, chạy nhanh đến: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Có người đưa quần áo của trưởng phòng Tiếu đến!”
Trên sô-pha trong phòng khách, một phụ nữ quần áo lam lũ đang ngồi, thấy Trần Sóc đến liền đứng dậy nhưng anh không để tâm đến, chỉ nhìn chăm chăm vào bao gói đặt trên bàn. Vội xé mở ra, bên trong là một bộ vest đen thanh lịch, kèm theo cả thắt lưng, giày da và….qυầи ɭóŧ, bên cạnh còn có cả chiếc cặp da.
Trần Sóc liếc mắt một cái liền nhận ra đây là quần áo của Tiếu Thiên Vũ, nhất thời hoảng hốt đến đổ mồ hôi lạnh. Tay lại lần xét mớ áo quần, mọi thứ đều sạch sẽ, không dính máu hay vết bẩn, trong cặp da không có tiền nhưng lại có giấy tờ linh tinh.
Người phụ nữa kia cẩn thận giải thích: “Khi tôi nhặt được cái cặp này thì bên trong đã không có gì rồi, tiền bạc gì đấy trong đó không phải do tôi lấy.”
Trần Sóc cũng không quan trọng mấy chuyện đó chỉ lo lắng đến vấn đề trọng yếu khác “Chị đã nhặt được mấy thứ này khi nào, ở đâu? Chị còn thấy cái gì bất thường nữa không?”
Người kia nhỏ giọng trả lời: “Vài ngày trước, ngay bên cạnh công viên khu chung cư Hạnh phúc, lúc tôi nhặt được nó thì trời đã tốt mịt. Sau lại nhìn thấy thông báo tìm người của mấy người nên tôi mới đem nó đến. Vậy không biết khoảng tiền trả công kia.....”
Trần Sóc nhanh thay đổi sắc mặt, phất phất tay: “Nói phòng tài vụ đưa tiền cho chị ấy.” Thư kí nhanh nhẹn kéo người phụ nữa ra ngoài. Mệt mỏi thả người xuống so-pha, Trần Sóc lặng nhìn đống quần áo trước mặt, lòng đột nhiên dâng lên một trận sợ hãi. Thiên Vũ nhất định đã xảy ra chuyện, nếu không sao lại chỉ còn mỗi bộ đồ này? Bắt cóc? Xã hội đen trả thù?
Trong tâm trí đang hỗn loạn của Trần Sóc bỗng hiện ra hình ảnh máu me đầm đìa vô cùng đáng sợ,… không được mình phải báo nguy!
***
Từ cục cảnh sát trở về, Trần Sóc vô cùng mỏi mệt thả người lên sô pha, đến báo án còn phải trả lời khẩu cung, anh đã cẩn thận thuật lại toàn bộ câu chuyện, không dám bỏ sót một chi tiết. Vốn Trần Sóc cũng không chắc chắn Tiếu Thiên dính phải đám xã hội đen, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt ơ thờ của cảnh sát viên lấy bản khai của anh thì liền không kìm chế được mà dặm mắm thêm muối cho câu chuyện thêm li kì. Cái gì mà không có bằng chứng xác thực, không có thư đe dọa tống tiền thì không thể cho rằng là bị bắt cóc? Quy định mất dạy gì hả? Tuy Tiếu Thiên Vũ không có kẻ thù cũng không giàu có nhưng cũng đâu đại biểu hắn sẽ không bị bắt cóc? Lại còn nói cái gì mà nên đến đài phát thanh quảng cáo tìm người lạc nữa chớ! Thậm chí phút cuối còn bồi thêm một câu “chờ đến khi nào có bằng chứng xác thực sẽ điều tra”. Mặc cho Trần Sóc kêu gào, chỉ thiếu mỗi việc đánh gãy cái bàn, viên cảnh sát vẫn cứ ơ hờ vứt cho hai chữ “Không được”. Và chuyện đáng nổi giận nhất là khi anh sắp ra về tay cảnh sát chiết tiệt kia còn tiếp theo một câu “Cái người tên Tiếu Thiên Vũ kia có bệnh án tâm thần không? Nếu có thì anh thử đến viện tâm thầm mà tìm thử xem!”
Mẹ kiếp! Đúng là thói quan liêu bét nhè của bọn nhà nước không ra gì, mẹ nó, ông đây đi tố các người không làm tròn trách nhiệm! Trần Sóc nhanh rót cho mình một chén trá, uống một hơi cạn vẫn không vơi được cơn giận.
Cửa nhẹ nhàng đẩy ra, cô thư kí cẩn thận ló đầu vào báo cáo “Giám đốc, có một vị cảnh viên đến tìm anh.”
“Không gặp! Đừng có nhắc trước mặt tôi về mấy tay cảnh sát bố láo ấy nữa!” Đang sẵn cơn giận, Trần Sóc không kiêng dè, quát to. Tiếng gầm gừ vọng đế từ phía sau cánh cửa khiến một vị cảnh viên lo lắng, khẩn trương sửa lại mũ áo. Thư kí nhíu mày, giám đốc mắc chứng gì vậy? Người ta đứng ngay đây mà nghe thấy thì không tốt chút nào! Quay đầu lại cười duyên với vị cảnh viên “Anh đừng để ý, giám đốc chúng tôi vì lo lắng chuyện của trưởng phòng Tiếu nên gần đây hay bực bội vô cớ lắm......”
“Tôi biết, cấp trên không cho tôi nhận án này. Tôi vì lo lắng nên mới đến đây tìm giám đốc của cô bàn bạc” Cảnh viên cười khá ái, cho thấy không buồn lòng vì sự thất lễ kia.
Cửa đột ngột bị đẩy ra, Trần Sóc chạy nhanh ra ngoài. Nhìn chăm chăm vị cảnh viên kia, sắc mặt tối sầm của anh đỡ hơn đôi phần. Ngài cảnh sát đây trông trẻ quá, nhìn thế nào vẫn cũng chỉ là một thiếu niên, nhiều nhất mười lăm, mười sáu tuổi. Chẳng lẽ cũng có cảnh sát vị thành niên sao?
“Cái kia...... Tôi chính là Trần Sóc. Xin hỏi cậu tên gì?” Trần Sóc miễn cưỡng mở miệng hỏi.
Nghe thấy anh hỏi, cảnh viên vui vẻ trả lời: “Xin chào, tôi là Khai Dương!”
“Khai Dương, có người mang họ Khai sao?” Trần Sóc thì thào.
“Hắc hắc ~~ có chứ, có chứ, nhưng ít, rất ít ~~” cảnh viên cười lấp liếʍ cho qua. Trần Sóc lại miễn cưỡng mời y vào văn phòng mình. Khai Dương đi đằng trước, Trần Sóc dò xét phía sau, bộ đồng phục này có vẻ rộng, sao đồn cảnh sát không phát cho người của mình trang phục vừa người?
Đi vào văn phòng, Khai Dương tròn mắt ngó trái ngắm phải, thấy cái gì cũng đều mới mẻ, thú vị, nhất là dàn máy tính trên bàn làm việc của Trần Sóc, không hiểu sao mấy bông hoa trong đó lại cứ biến hóa liên tục. “Uhm...... Cậu cảnh sát ơi ” Trần Sóc có chút xấu hổ, cậu cảnh viên này không có tí uy nghiêm đứng đắn gì cả, nhìn như đứa trẻ mới ra đường trông cái gì cũng thấy lạ. Chẳng lẽ đồn cảnh sát cũng không có cả máy vi tính sao? Trần Sóc khẽ siết lại cravat, ho khan một tiếng: “Mời ngồi.”
Khai Dương hoảng sợ, ừ hử một tiếng rồi lai lưu luyến chia tay dàn máy vi tính, lên ngồi trên sô-pha. “Xin hỏi......”
“Anh cứ gọi tôi là Khai Dương.”
“Uhm, Khai Dương. Anh tìm tôi có chuyện gì không?” Trần Sóc nhìn y, một bụng đầy dấu chấm hỏi.
Khai Dương cũng nhìn lại anh, khẽ thẳng lưng, thấp giọng nói: “Có a! Tôi biết Tiếu Thiên Vũ là cấp dưới của anh, cũng là người anh em tốt nhất của anh, đúng không? Người anh em của anh đột nhiên mất tích trong khi anh đến báo án thì lại không được tiếp thụ.”
“Sao?” Trần Sóc vừa nghe thì đã vực dậy tinh thần, vỗ đùi: “Nói rất đúng! Cũng vì chuyện này mà tôi đã rất giận, ai nha, may còn có cậu biết lý lẽ! Vậy, cậu có gọi đồng nghiệp của mình đến hỗ trợ phá án không?”
Khai Dương có điểm xấu hổ lắc đầu: “…. không có. Nhưng tôi có linh cảm người anh em của anh..... Cũng chính là Tiếu Thiên Vũ, hiện tại nhất định rất nguy hiểm. Phải, đang rất nguy hiểm!”
Trần Sóc khẩn trương nhìn y: “Cậu cũng nghĩ cậu ta đang gặp nguy hiểm?”
Khai Dương lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc “Tuyệt đối có nguy hiểm! Nhưng cũng lại có phiền toái rất lớn đợi cậu ta. Hiện tại, biện pháp duy nhất chính là nhanh tìm được cậu ta!”
Trần Sóc lo lắng nhảy dựng lên: “Cục cảnh sát mấy người không chịu lập án điều tra thì tôi biết phải tìm thế nào?” Biển người rộng lớn, chờ đến khi tôi tìm thấy cậu ta thì không biết cậu ta đã biến thành dạng vật chất gì rồi. Khai Dương vỗ vỗ ngực: “Tôi sẽ giúp anh! Nếu không tôi đến đây làm gì?”
Trần Sóc ngẩn người, miệng méo xệch.
Khai Dương chu môi hờn dỗi: “Anh không tin tôi? Tôi chính là tinh hoa của tinh hoa trong cục cảnh sát, anh đừng xem thường tôi thế chứ!”
Trần Sóc buồn cười nhìn gương mặt trái xoan đỏ bừng của người đối diện, mặt vẫn còn phúng ra sữa thế kia mà!
“Cảnh sát Khai, ngại quá, cậu đã tốt nghiệp chưa? Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?” Nghẹn nửa ngày, Trần Sóc cuối cùng cũng hỏi ra miệng.
Khai Dương mặt đỏ bừng, ngóng cổ nói: “Tôi mới vừa tốt nghiệp, còn đang thực tập. Tôi...... Mười chín! Hỏi chi vậy?”
“Không có việc gì, tùy tiện hỏi thôi.” Trần Sóc phẩy tay, hắc hắc cười. Cho dù là cảnh sát đang thực tập nhưng nhìn cũng mạnh mẽ, cậu ấy nói cũng đúng, nhìn người thì không nên nhìn tướng mạo!
Trần Sóc cung kính rót cho Khai Dương một tách trà, nhìn y nói “Vậy theo cậu, Thiên Vũ đã xảy ra chuyện gì? Hắn sẽ dính vô phiền phức gì?”
Khai Dương tới gần một chút, phi thường nghiêm túc thấp giọng nói: “Theo phân tích của tôi, Tiếu Thiên Vũ hiện tại hẳn là bị người ta bắt cóc.”
Tách trà trong tay Trần Sóc khẽ rung. Vốn anh cũng không dám nghĩ Tiếu Thiên Vũ thật sự có bất hạnh gì, chính là tìm không thấy người thì lại sốt ruột lo lắng. Nhưng nghe thấy đáp án này, lòng chợt hoảng loạn.
Cưỡng chế cơn hốt hoảng, Trần Sóc lo lắng nhìn Khai Dương: “Cậu thật sự nghĩ vậy?”
Khai Dương kiên định gật đầu. Trần Sóc vỗ bôm bốp vào đùi “Tôi nói rồi mà! Nhưng tôi nghĩ mãi không biết ai lại đi bắt cóc cậu ta. Cậu ta không có tiền cũng chẳng có quyền thế, bắt cóc cậu ta còn phải nuôi cậu ta ăn, như vậy thì lợi lộc gì chứ?”
“trả ~~ trả thù a!” Khai Dương khẽ đảo mắt.
“Trả thù? Nhưng thằng ranh này tốt số lắm, được người người yêu thích, hắn sao có thể đắc tội với người khác được?” Trần Sóc vẻ mặt đăm chiêu.
“Cậu ta không phải có người bạn rất tốt sao, bọn họ thường xuyên ở chung?” Khai Dương nhìn Trần Sóc.
Trần Sóc nghi hoặc gật gật đầu: “Phải, cậu ta luôn bám dính Bùi Minh. Nhưng như vậy thì sao?”
Khai Dương thấp giọng nói: “Theo tin tức đáng tin, người bắt cóc cậu ta có thể chính là người này!”
“Không có khả năng!” Trần Sóc phất tay phản đối “Hai người họ đã thân nhau từ lúc học đại học đến giờ! Cậu dựa vào cái gì mà nói vậy?”
Khai Dương vỗ tay anh “Anh hãy nghe tôi nói, có một số việc không thể suy luận dựa theo đạo lý bình thường. Thế giới rộng lớn này có đủ dạng người a! Anh có bao giờ nghe đến vụ án ghê rợn ở Anh chưa? Một người đàn ông đã giam giữ bạn của mình, ngày thì đem người đó ra tra tấn, đêm thì nhốt lại, mãi một tháng sau mới bị hàng xóm phát hiện, nguyên nhân của hành động đó chẳng qua chỉ vì người bạn đó đã từng mượn ông ta 5 bảng Anh mà không trả.”
Trần Sóc có chút khẩn trương, chuyện này thật đã từng nghe qua. Lúc ấy anh còn nói với Tiếu Thiên Vũ rằng người đàn ông đó thật biếи ŧɦái.
“Vậy ý của cậu là Bùi Minh bắt cóc Tiếu Thiên Vũ vì cậu ta mượn Bùi Minh tiền mà không thèm trả?”
“Tôi không có nói như vậy nhưng nguyên nhân cũng tương tự như thế!” Khai Dương giải thích: “Ví dụ như bạn anh làm chuyện gì đó sai trái khiến Bùi Minh ôm hận trong lòng......”
Trần Sóc hoảng sợ ôm miệng, khoát tay ra hiệu Khai Dương đừng nói thêm gì nữa. Nếu nói tên ranh kia làm gì khiến người khác ôm hận thì đúng là rất có khả năng! Ở Anh, người bạn kia chỉ mới mượn có 5 bảng Anh không trả mà còn bị như thế, trong khi Tiếu Thiên Vũ cứ rượu vào là chạy đến nhà Bùi Minh ăn vạ, nói không chừng bây giờ Bùi Minh đã chặt cậu ta ra làm 8 khúc, nhét vô nồi hầm canh rồi. Thiên Vũ a! Đã sớm nói cậu không nên không biết điều như thế, rốt cuộc cậu vẫn lì lợm mà không nghe tôi!
“Người anh em khốn khổ của tôi a ~~~” Trần Sóc bi ai khóc than. Khai Dương nhìn mà cũng hoảng loạn theo, từ trước đến giờ y chưa bao giờ nhìn thấy người khác khóc, huống chi lại còn là một người đàn ông nữa chứ!
“Anh, anh đừng khóc a! Tôi cái gì cũng chưa có làm mà!” Luống cuống tay chân lôi khăn trải bàn lau mặt cho anh, Trần Sóc bị lau đến đau mặt thì mới phát hiện cái đang lau mặt mình là khăn trải bàn, liền trừng mắt nhìn Khai Dương rồi ném cái khăn sang một bên khiến y ngượng ngùng nhặt lại cái khăn, trả nó về chỗ cũ. “Anh đừng lo lắng quá, tôi đâu có nói cậu ta đã chết. Tôi tin chắc rằng cậu ta còn sống nhưng chúng ta phải nghĩ ra biện pháp mà tìm được cậu ta!” Khai Dương ngồi vào bên cạnh Trần Sóc, ra sức khuyên bảo.
Trần Sóc lau mặt, gật gật đầu: “Vậy cậu định làm thế nào? Tất cả tôi đều nghe cậu.”
Khai Dương ghé vào tai anh thì thào, nói nhỏ nói thầm suốt nửa ngày, Trần Sóc vừa nghe vừa gật đầu không ngừng.