Chương 6
Bùi Minh từ trong hôn mê tỉnh lại, khi mở to mắt nhìn thì trước mắt là bốn bức tường trắng xóa cùng mùi thuốc sát trùng khiến cậu có chút mờ mịt. Đây là đâu? Chuyển mắt nhìn khắp nơi lại thấy trên tay mình mối kim tiêm, là đang tiếp nước biển. Trời đất, bệnh viện, mình đang yên đang rằng sao lại chạy tới đây nằm? Cửa mở, y tá áo trắng tươi cười khả ái vui vẻ tiến vào: “Anh tỉnh rồi! Có chỗ nào không thoải mái không?”
Bùi Minh mặt nhăn mày nhíu, đầu thì cứ u u, cả người cứ như bị người ta đánh gãy xương cốt, đau nhức khó chịu. Nhưng việc mà cậu muốn nhất là biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.
“Tôi bị sao thế?”
“Anh trúng độc gas, may mắn phát hiện đúng lúc, bằng không a, anh đã có thể lừng lẫy mà hy sinh rồi! Về sau nấu nước nên cẩn thận chút!”
Gas, nấu nước? Bùi Minh có chút nhận thức được vấn đề, đúng là cậu có nấu nước để chử bánh sủi cảo. Kết quả thì ngủ quên. Gas bị rò rỉ, cậu bị trúng độc. Vậy….
“Tiếu Thiên Vũ! Thiên Vũ đâu!” Bùi Minh đột nhiên hoảng sợ kêu la, cô y tá ngơ ngác hỏi: “Tiếu Thiên Vũ, đó là ai a?”
Như bị đã kích thật lớn đập vào người, Bùi Minh hoảng loạn đập tay xuống giường, la hét điên cuồng: “Cậu ấy vẫn còn ở trong phòng, tôi nhốt cậu ấy ở trong phòng! Thiên Vũ!”
Kim tiêm trên tay bị rơi ra, máu cũng theo đó mà rỉ ra ngoài. Y tá sợ hãi, cố giữa chặt lấy cậu: “Anh sao thế! Mau nằm xuống, anh hiện tại không thể đi đâu cả!”
Bùi Minh ôm đầu ngã quỵ trên mặt đất. Hơi độc vẫn còn chưa tiêu trừ hết đầu đau đến như muốn nổ tung, Bùi Minh nôn khan, thở một cách khó khăn. Y tá phải vất vả lắm mới có thể lôi kéo cậu quay về giường, vừa thở hổn hển vừa giáo huấn: “Anh không được kích động, anh vừa mới thoát ly nguy hiểm không thể lộn xộn như thế.”
“Cứu người! Thiên Vũ còn ở bên trong!” Bùi Minh cắn răng chịu đựng cơn đau đầu kịch liệt mà kêu lên.
“Anh muốn nói trong nhà anh còn có một người nữa? Không thể nào, bọn họ đã vào kiểm tra là không còn ai cả. Anh không phải bị xuất hiện ảo giác chứ?” Y tá một bên an ủi, một bên lo lắng lấy tay hươ hươ trước mặt Bùi Minh.
Bùi Minh bắt lấy tay cô, lo lắng nói: “Không phải, không phải người. Đó là..... con chó của tôi! Cô có thấy một con chó nhỏ không? Nó thế nào rồi, cô mau nói cho tôi biết!”
Y tá “A” một tiếng, cười rộ lên: “Con chó nhỏ a! Sao lại đặt cái tên lạ lùng thế? Còn có cả tên lẫn họ. Tôi nghe nói hàng xóm của anh khi đem anh ra còn khen anh nuôi được một con chó khôn ngoan lanh lợi nữa! Nếu không phải nó cứu anh, anh thật sự đã xong rồi.”
Bùi Minh chăm chú lắng nghe: “Cô nói, nó không có việc gì đúng không?”
Y tá khanh khách cười: “Nó đương nhiên không có việc gì, bằng không nó như thế nào cứu được anh!”
Bùi Minh thở một hơi nhẹ nhõm, ngã đầu xuống cái gối phía sau “Cám ơn trời đất, không có việc gì là tốt rồi.”
“Anh lạ thật, một chủ – một tớ nhà anh đúng là khác người, anh sao không lo bản thân mình bị gì mà lại cảm tạ trời đất khi con chó nhỏ không có gì. Bất quá lại nói tiếp, chó nhà anh thực rất giỏi, nghe nói nó liều mạng kéo anh ra bên ngoài, lại mở cửa gọi người, lúc anh được đưa lên xe cứu thương về sau nó còn không yên tâm, đuổi theo xe chạy đã rất xa! Khiến cả bác sĩ cũng phải mềm lòng mà rơi nước mắt.” Y tá vừa nói vừa thay một bình nước biển khác cho cậu “Anh vừa thoát ly nguy hiểm, thân thể cần được nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai buổi sáng bác sĩ sẽ đến khám cho anh, cứ ngủ một giấc đi, nếu có gì thì cứ nhấn chuông gọi tôi.”
Y tá đi ra ngoài. Bùi Minh quay đầu, một giọt nước mắt rơi xuống. Vừa rồi phải cố lắm mới không để nước mắt chảy ra trước mặt cô y tá. Khi nghe thấy Tiếu Thiên Vũ một đường đuổi theo cậu, lòng cứ đau đớn khó chịu. Hắn hiện tại ở đâu? Không ai chăm lo cho hắn, hắn sẽ phải chịu khổ cho coi! Vạn nhất đừng có mà hồ đồ để người khác phát hiện hắn biết nói, nếu không họ sẽ coi hắn như quái vật. Thiên Vũ, cậu bây giờ thế nào?
Càng nghĩ càng lo lắng, không được, mình phải về nhà! Bùi Minh xốc chăn muốn đứng dậy nhưng thân thể này dường như không còn là của cậu nữa rồi, đầu choáng váng chỉ muốn bức ra cho xong, toàn thân trên dưới thì không có chút sức lực. Không ngờ trúng độc gas lại lợi hại đến cỡ này! Cố nén sự khó chịu, Bùi Minh gian nan đứng dậy khỏi giường.
Cửa lặng lẽ được mở ra, một con chó nhỏ lông trắng muốt không chút tiếng động tiến vào. Bùi Minh kinh ngạc nhìn, sau đó kinh hỉ mở ra hai tay: “Thiên Vũ!”
Tiếu Thiên Vũ nhanh nhẹn nhảy vọt vào vòng tay Bùi Minh. Bùi Minh ôm cổ hắn, muốn khóc lại muốn cười, cuối cùng lại nén chặt vào trong bụng.
Tiếu Thiên Vũ gối đầu lên bả vai Bùi Minh, giọng nói có chút khàn khàn: “Bùi Bùi, cậu không có việc gì. Thật tốt quá! Cậu làm tôi sợ muốn chết.”
Bùi Minh ôm hắn, vuốt ve sống lưng hắn, thanh âm nghẹn ngào: “Cậu có khỏe không? Sao cậu lại tìm được đường đến đây?”
Tiếu Thiên Vũ híp mắt suy nghĩ, vô lực trả lời: “Tôi đuổi không kịp xe cứu thương, lại tìm không thấy xe nào có thể đưa tôi đến đây, tôi đành chạy bộ đến. Nhưng sau khi tới được rồi thì lại chỉ thấy toàn người với người, tôi thử vài lần đều bị người ta đá ra. Cũng may mà tôi lén chờ ở bên ngoài, đi tới đi lui tìm cơ hội lẻn vào. Thật vất vả mới chờ được thời cơ mà nhảy vào.”
“Nói vậy là cậu chạy đường trường đến đây! Cậu bị điên hay đầu cậu bị hư hả! Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi không được sao?” Gắt gao ôm hắn, nước mắt Bùi Minh cứ từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Tôi muốn gặp cậu, tôi lo mà.”
Bùi Minh hấp hấp cái mũi, thấp giọng mắng: “Ngu chết được.”
“Bùi Bùi, ôm tôi một cái đi, tôi mệt muốn chết luôn.” Tiếu Thiên Vũ nhắm mắt lại tựa vào vòm ngực Bùi Minh. Bùi Minh đem hắn ôm thật chặt vào lòng, cọ vào mớ lông xù trên ót. Trước kia có rất nhiều lúc bị hắn làm tức giận đến sôi gan, hận không thể bóp chết hắn. Hiện tại, vẫn là lần đầu tiên vì hắn cảm thấy đau lòng. “Ngủ một lát đi, cậu đã mệt lắm rồi.” Nhẹ nhàng thì thầm vào tai hắn. Tiếu Thiên Vũ nghe lời nhắm mắt lại, thực mệt a!
Trong lòng ngực, con chó nhỏ đang ngủ rất yên ổn, hơi thở khò khè khò khè nghe thật ngọt ngào. Vuốt ve sống lưng hắn, Bùi Minh tựa mặt vào đầu hắn, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc nồng nàn chưa bao giờ biết đến. Bỗng cảm thấy chú chó mình đang ôm hôm nay có chút khác lạ, ôm có chút không thuận tay, Bùi Minh đang muốn thay đổi tư thế, chợt phát hiện chó nhỏ đang phình to ra! Một mảng lông đã hoàn toàn biến mất, biến thành làn da trơn bóng, Bùi Minh kinh ngạc mở to hai mắt, cậu đang ôm sâu vào ngực một Tiếu Thiên Vũ – người mệt đến mức chẳng còn biết trời trăng gì.
“Thiên Vũ!” Bùi Minh vừa mừng vừa sợ, vuốt mặt Tiếu Thiên Vũ, nhằm đánh thức hắn. Tuy nói là biết rõ hắn thường bị biến tới biến lui, nhưng lần đầu tiên tận mắt chứng kiến! Thật sự là thần kỳ a!
Tiếu Thiên Vũ từ trong cơn mơ ngủ tỉnh lại, cũng phát hiện bản thân đã biến hình, cúi đầu nhìn toàn thân rồi lại nhìn Bùi Minh, ngạc nhiên nói: “Trời ạ, tại sao có thể như vậy a? Tự nhiên lại biến thành người đúng lúc này!”
Bùi Minh vừa vui lại vừa vỗ đầu hắn: “Lúc cần thì lại không biến thân, lúc không cần thì lại biến lung tung! Nhìn cái bộ dạng cậu thế này, tôi biết tìm quần áo ở đâu cho cậu thay?”
Tiếu Thiên Vũ cũng ý thức được vấn đề này, nhưng cũng không có biện pháp nào khác.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân sàn sạt, Bùi Minh nhanh tay lẹ mắt lập tức lấy chăn trùm Tiếu Thiên Vũ lại. Vô duyên vô cớ, trong phòng bệnh có người thì không có gì đáng bàn nhưng nếu có một tên đàn ông thân cao thước tám, trần như nhộng nằm trên giường, Bùi Minh dù có mười cái miệng cũng không thể giải thích.
Y tá mở cửa bước vào, thấy Bùi Minh nửa nằm nửa ngồi, hai chân đùn chăn lên cao.
“Có người tới sao? Tôi vừa rồi giống như nghe thấy có người nói chuyện.” Y tá nhìn quét qua phòng bệnh không lớn cho lắm, sau đó lại quay về nhìn Bùi Minh.
Bùi Minh ấp úng đáp: “Không, không có ai cả! Có lẽ cô nghe lầm rồi?” Tim cứ đập ầm ầm trong ***g ngực, Bùi Minh siết chặt chăn lại, sợ lộ ra dấu vết của Tiếu Thiên Vũ đang được dấu trong ấy. Y tá nhìn Bùi Minh đã đỏ bừng mặt mày, mỉm cười tha thiết hỏi: “Có phải hay không không thoải mái? Ngủ không được sao không? Muốn hay không tôi giúp anh lấy một ly nước?” Khó mà gặp được một bệnh nhân nào ưa nhìn như thế, ngay cả trong bộ dáng có chút lôi thôi cũng khiến người ta cảm thấy được hưng phấn a!
Vẻ mặt tủm tỉm cười của y tá khiến Bùi Minh ra một thân mồ hôi, nhanh chóng lắc đầu: “Không cần, không cần, cám ơn cô.” Trời ạ, mau buông tha tôi đi! Đây là tình huống gì vậy!
Trong chăn, Tiếu Thiên Vũ ôm sát Bùi Mình, thở cũng chẳng dám thở. Nếu như bị bắt gặp ngay tại hiện trường, bản thân hắn chẳng có biện pháp đâu mà giải thích, trực tiếp nhảy lầu coi như còn dễ dàng hơn. Khoan đã, lấy đâu ra một y tá chu đáo thế nhỉ, còn đòi đút người ta uống nước? Còn dám đến gần? Bùi Bùi, tôi đang có mặt ở đây đó! Đừng quên chúng ta đã......đã …cái kia! Đừng có đùa nha! Tôi sẽ không nhảy lầu đâu đó! Mà sẽ gϊếŧ người diệt khẩu đó!
Tiếu Thiên Vũ căng lỗ tai ra mà nghe động tĩnh bên ngoài. Trong chăn rất tốt, hai má dán vào bụng Bùi Minh, nơi đó mềm mại bằng phẳng, mang theo hương vị thân thể của người trẻ tuổi. Tuy rằng cách một tầng vải hơi mỏng, Tiếu Thiên Vũ vẫn nóng đến mức máu cũng muốn bốc hơi. Tay không tự chủ được mà vuốt ve cặp đùi thon dài cùng thắt lưng rất gầy của ai kia. Bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình rất nhanh và cũng vô cùng dễ dàng được vén lên, làn da mềm mại liền hiện ra.
Cảm giác được thân mình phía dưới rục rịch, Bùi Minh sợ tới mức mồ hôi lạnh mồ hôi nóng cùng nhau xông ra, đừng cần lộn xộn a! “Thực xin lỗi, tôi muốn ngủ.” Dưới tình thế cấp bách, Bùi Minh hướng về phía y tá, ai oán thốt ra.
Y tá có chút ngại ngùng: “Vậy anh nghỉ ngơi đi!”
Cửa cuối cùng cũng đóng lại, chung quanh khôi phục im lặng. Bùi Minh kinh hồn chẳng nói ra lời, tên trời đánh này, làm bậy mà cũng không biết lựa thời điểm, lộ ra dấu vết nên như thế nào giải thích a!
Đôi tay đặt trên lưng vẫn giữ nguyên, sức nặng ở phần bụng biểu hiện cho việc đầu Tiếu Thiên Vũ đang đè lên. Bùi Minh không hề động, trong chăn Tiếu Thiên Vũ cũng không động. Hai người cứ duy trì cái ôm này lâu rất lâu. Bùi Minh nhịn không được cong khóe miệng, cùng người kia nhận thức từ đó đến giờ, chưa khi nào mà bình yên cùng nhau trải qua. Cho đến bây giờ đều là cãi nhau quyền cước vung tán loạn, mỗi lần cậu còn chưa đánh đập hắn hả dạ thì chưa bỏ qua. Cho dù hắn có trưng ra cái bản mặt cười tươi rói thì chỉ càng khiến cậu điên tiết. Tính đến thời điểm này, cả hai chưa từng lặng im mà ngồi ôm nhau thế này, sự dịu dàng và ngọt ngào của thời khắc này cứ vây lấy thể xác và tâm hồn.
Bùi Minh nhẹ nhàng xốc chăn lên, kẻ đang tựa vào cậu đã ngủ say rồi.
Dưới ánh đèn yếu ớt, Bùi Minh cẩn trọng nhìn Tiếu Thiên Vũ đã say giấc. vết tím xanh trên tấm lưng trần đập vào mắt, trên đùi, trên cánh tay đều bầm xanh. Đây có thể là do bị người ta đá, bọn khốn chết tiệt! Cho dù là một con chó thì cũng biết đau a! Nhẹ nhàng vuốt ve, tim vừa xót vừa đau. Tinh tế xê dịch lại tấm chăn, Bùi Minh nằm xuống bên cạnh hắn. Ngắm nhìn gương mặt quen đến mức không thể quen hơn được nữa, tim đập thình thịch. Chậm rãi vuốt ve … môi nhẹ nhàng dừng trên hai gò má của Tiếu Thiên Vũ rồi lại chần chừ trên môi hắn.
Ánh mặt trời bên cửa sổ cùng tiếng bước chân ngoài cửa phòng nhanh chóng đánh thức hai kẻ đang say giấc nồng, Bùi Minh chớp chớp mắt cho quen với ánh sáng rồi lập tức trợn mắt há mồm hoảng sợ phát hiện tình huống không ổn tí nào. Tiếu Thiên Vũ còn người trần trụi nằm bên cạnh cậu, mà cửa phòng có thể tùy thời được mở ra! Trời ạ, đây không phải là muốn dọa người chết khϊếp sao!
Tiếu Thiên Vũ cũng tỉnh, thấy cơ thể vẫn còn đầy đủ tay chân, vừa cao hứng được một chút rồi lại bừng tỉnh phát hiện bản thân đang ở trong tình trạng thập phần khó xử a “Tôi sẽ mặc quần áo của cậu rồi chuồn ra khỏi đây, sau đó tôi lại trở vào!”
Không biện pháp khác, cũng chỉ có cách này thôi, may mà Bùi Minh còn có bộ đồng phục bệnh nhân này. Bùi Minh nhanh chạy đến tủ quần áo đặt ở góc phòng, cánh cửa tủ vừa mới mở ra thì cánh cừa phòng bệnh cũng đồng thời được đẩy ra. Một cô y tá khác mang thuốc bước vào: “Giường mười bảy, chích thuốc.”
Bùi Minh bối rối nhảy vào trong tủ đồ, ngồi im bên trong, Tiếu Thiên Vũ cũng không kịp né, sợ tới mức dùng chăn trùm kín người mình. Y tá mặt không chút thay đổi mang khay thuốc đặt bên cạnh, kiểm tra kim tiêm, sau khi chuẩn bị xong lại quay sang bệnh nhân, ra lệnh: “Cởϊ qυầи ra.”
Chôn người nằm ở trong chăn, Tiếu Thiên Vũ kêu khổ không ngừng, không có biện pháp, đành phải ngoan ngoãn nhấc chăn lên cho người ta ngó nó chút thôi, thật cẩn thận hé một mảng mông ra ngoài. Bông thuốc tẩm dịch lạnh gì đó vừa chà chà trên mông nhỏ xong thì cây kim nhọn dài liền đâm vào. Tiếu Thiên Vũ há răng cắn chặt gối, má ơi!
Cô y tá lạnh lùng sau khi tiêm thuốc xong liền quay ra, Bùi Minh nơm nớp lo sợ bước ra khỏi tủ, xốc chăn lên, khẩn trương nhìn Tiếu Thiên Vũ đang vùi mặt vào gối: “Thiên Vũ, không có việc gì chứ?”
Mặt mày Tiếu Thiên Vũ đã nhăn không ra dạng gì, chậm rãi hé răng nói: “Bùi Bùi a, chúng ta về nhà đi! Không ở cái lò sát sinh này nữa đâu U__U!”
Bùi Minh ngậm ngùi, thực bi thương trả lời: “Thiên Vũ, nói cho cậu nghe tin không được tốt cho lắm này. Quần áo của tôi, không có trong tủ.”
Tiếu Thiên Vũ trợn to mắt nhìn Bùi Minh, không thể nào!
Vậy phải làm sao bây giờ? Đồ bệnh nhân thì chỉ có một bộ, hai thằng đàn ông lại không thể ban ngày ban mặt cùng nằm trên một cái giường! Người lui người tới, biết thế nào mà giải bày? Tiếu Thiên Vũ hoảng loạn đến độ lăn lộn bấy nhầy trên giường, thế này thì chẳng thà đừng có biến về thành người! Làm chó thì có thể quang minh chính đại mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, còn làm người thì phải che che dấu dấu, bằng không thì chính là người không được bình thường, bị người ta nhìn thấy thì coi như cả đời này cũng đừng mong ngóc mặt lên nhìn đời!
“Cô y tá ơi, Bùi Minh đã tỉnh lại chưa? Tôi đến thăm anh ấy, còn mang theo rất nhiều thức ăn nữa.” Ngoài cửa truyền đến tiếng cười nói đầy nũng nịu, là Phương Phương! Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tiếu Thiên Vũ giống như kẻ đang trốn nợ, nhanh chóng vọt vào trong tủ, Bùi Minh đợi hắn đã hoàn toàn trốn kĩ thì mới nằm lại vào giường, nhắm mắt vờ làm người vẫn còn ngủ say.
Cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, người lúc nào cũng ngụy trang thành cô gái tỉ mỉ dịu dàng ôm gói to gói nhỏ bước vào. Thấy Bùi Minh còn đang ngủ, cười tủm tỉm đứng ở trước giường, hạ thắt lưng, cúi người ngắm nhìn gương mặt tinh tế đoan trang đang ngủ của Bùi Minh. Bộ dáng thanh tú khi ngủ của nam nhân thực làm cho người ta động tâm, mà đã động tâm rồi thì lại muốn hôn nhẹ vào hai gò má kia một chút. Phương Phương quay đầu lại nhìn cửa phòng đã khép chặt, bạo dạn cúi xuống.
Qua khe hở cửa tủ, Tiếu Thiên Vũ vô cùng lo lắng, đồ chết bầm kia, cậu còn làm bộ cái gì! Chẳng lẽ mong con nhỏ đó nó hôn cậu lắm à? Hay là nói, căn bản đây không phải lần đầu tiên? Bùi Minh a Bùi Minh, hôm nay cậu mà không giải thích rõ ràng thì không yên với tôi đâu! Còn kém một chút, ai nha ~~
“Khụ hừ!” Một tiếng ho nhẹ vang lên. Quảng cáo đúng là không có xạo a, có đôi khi ho khan là một loại phương thức vô cùng tốt đẹp để phá hỏng cái gì đó!? Dù sao thì một tiếng ho này cũng khiến Tiếu Thiên Vũ yên lòng, Phương Phương sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hoang mang rối loạn nhìn xung quanh, ai? Ai thấy?
Trên giường, Bùi Minh cố không cười đến bụng cũng thấy đau, không tiếp tục giả vờ nữa, dụi mắt ngồi dậy: “Ủa? Phương Phương, sao cô lại tới đây?”
Phương Phương cười làm nũng: “Sao em lại không thể đến đây? Em đã sớm đến đây! Vừa nghe nói anh bị đưa đến bệnh viện, em sợ tới mức còn chưa hoàn hồn lại được. Ngày hôm qua khi anh còn chưa tỉnh em đều ở đây trông chừng anh, biết anh đã qua cơn nguy hiểm rồi em mới yên tâm được chút. Nếu không phải quay về chuẩn bị chút thức ăn cho anh thì em đã ở đây luôn với anh rồi.”
Bùi Minh ngượng ngùng gãi đầu: “Phiền cô rồi.”
“Nói gì vậy, nghe xa lạ quá!” Phương Phương hờn dỗi liếc cậu một cái, bắt đầu lôi mấy thứ gì đó ra “Em đặc biệt hầm canh gà cho anh, còn có điểm tâm, anh ăn tạm mấy thứ này trước đi. Còn nhà cửa thì anh cứ yên tâm, em đã khóa lại kỹ càng rồi. Đúng rồi, quần áo của anh, hôm qua em đã thay anh giặt sạch rồi, còn đây là em mang từ nhà anh vào, quần áo, giày, còn có vận dụng hàng ngày, bác sĩ nói anh còn phải ở lại đây vài ngày nữa.” Nói xong liền quay người hướng đến tủ quần áo.
Bùi Minh sợ tới mức mặt trắng bệch, nhanh gọi lại: “Phương Phương, cô làm gì vậy?”
Phương Phương kỳ quái quay đầu lại: “Treo quần áo lên, sao vậy?”
“A, không không không ~~ không cần. Cô cứ để đây được rồi. Phương phương a, cô lại đây ngồi đi! Hắc hắc ~~ chúng ta trò chuyện.” Bùi Minh như súng tiểu liên, phụt một cái đã nhảy xuống, đứng chắn trước mặt Phương Phương, lo lắng mỉm cười.
Phương Phương cười nhẹ: “Anh nhìn anh kìa, gấp cái gì? Để em treo quần áo lên trước không được sao? Thật là.” Nói xong tay đã đặt trên cửa tủ. Bùi Minh lo sợ rớt mồ hôi, nếu cô ta mở cửa, nhìn thấy Tiếu Thiên Vũ đang *** thì phải làm sao? Cậu nhanh nhảu chèn người chắn trước tủ quần áo “Đừng! Hắc hắc ~~ tôi tự mình làm được rồi! Cô sang bên kia ngồi đi, tôi có lời muốn nói với cô. Thật sự, tôi cảm thấy tôi có thật nhiều chuyện muốn nói!”
“Thật không?” Phương Phương e thẹn nhìn mũi chân mình.
“Thật sự, thật sự! Kỳ thật tôi đã sớm muốn nói ra rồi nhưng mãi vẫn không có cơ hội thích hợp.”
“Ghét quá đi ~~”
Mảnh “thâm tình chân thành” kia làm Bùi Minh nhịn không được run run vài cái, da gà nổi đầy người. Bất quá có run cũng phải gắng mà chịu đựng, “Đến đến đến, chúng ta sang kia ngồi xuống nói a!” Bùi Minh vừa nói vừa đưa tay giành lại mớ quần áo từ tay Phương Phương.
Cửa mở, bác sĩ tiến vào: “Người bệnh đâu? Này, cậu vẫn còn chưa khỏe hẳn đâu, đừng có đi lung tung! Mau lại đây ngồi để tôi kiểm tra.” Bùi Minh đau khổ thu hai tay trống trơn lại, bác sĩ ơi, anh đến chậm một chút không được sao?
“Nhanh lên, nhanh lên, nghe lời ngồi xuống đi mà!” Phương Phương giúp Bùi Minh trở lại giường, bác sĩ lấy ống nghe ra chuẩn bị kiểm tra. Bùi Minh trơ mắt nhìn Phương Phương đang bước gần đến tủ.
“Đừng mở!”
Lời còn chưa dứt, Phương Phương đã thành công đại phá cánh cửa. Bùi Minh tuyệt vọng ôm mặt, xong rồi. Thế là hết! Phương Phương kinh ngạc sửng sốt trong chốc lát, nhanh chóng khép hờ lại ngăn tủ. Xoay người lại nhìn hai người đang kinh ngạc nhìn mình, xấu hổ cười. Bác sĩ khó hiểu nhìn đôi trai gái: “Sao vậy? Sao lại đừng mở, trong ngăn tủ có gì à?”
“Không không. Không có gì a! Chỉ là tôi tính treo quần áo lên thôi!” Phương Phương hắc hắc cười bắt tay vào việc treo quần áo nhanh như điện giật. Bùi Minh ngược lại mơ hồ, khó hiểu nhìn cô.
Bác sĩ kiểm tra xong thì lại quay đi, Phương Phương nhanh chóng chạy đến đóng chặt cửa phòng rồi lại chạy đến tủ cây mở cửa ra: “Xuất hiện đi, bé con! Em cứ tự hỏi sao anh lại cứ thần thần bí bí, nguyên lai là anh đem nó giấu ở bên trong!”
Nhìn Phương Phương ôm trong tay con chó nhỏ giống Bắc Kinh, Bùi Minh không biết là may mắn hay là uể oải, thở dài. Phương Phương ôm tiếu Thiên Vũ yêu thích đến không buông tay, ngồi bên cạnh Bùi Minh mà xoa xoa mớ lông xù trắng bông ấy: “Con chó nhỏ của anh bây giờ rất nổi tiếng trong khu nhà của chúng ta đấy! Tất cả mọi người đều nói con chó nhỏ mới là người cứu anh một mạng, dũng cảm, thông minh lại trung thành, ngay cả chó nghiệp vụ so ra cũng không bằng nó! Bùi Minh a, có con chó nhỏ này là phần phước của anh đấy! Đúng hay không a, bé ngoan?” Phương Phương dùng tay nâng Tiếu Thiên Vũ đứng trên chân mình.
Bé ngoan ~~ trên mặt Bùi Minh cùng tiếu Thiên Vũ đều là một mảnh tối đen.
Bùi Minh ngồi ở trên giường ăn điểm tâm, Phương Phương đặt Tiếu Thiên trên đùi đút hắn ăn thịt bò, nói: “Ăn ngoan nha, đây là thưởng cho em đó. Ngày mai chị sẽ mua xương thịt đến cho em!”
Tiếu Thiên Vũ thực đói bụng, cũng bất chấp cái gì hình tượng hay không hình tượng, ăn vô cùng hoành tráng. Bùi Minh giương mắt ngó hắn, rủa thầm trong miệng: “Ăn ngon ghê nhỉ, coi chừng nghẹn chết bây giờ!”
Phương Phương cười nhìn cậu: “Anh nhìn anh xem, ghen với cả con chó nhỏ!”
Bùi Minh không nói gì nhìn bầu trời, Tiếu Thiên Vũ hự hự cười.
“Đúng rồi, anh không phải nói có thật nhiều chuyện muốn nói với em sao? Anh nói đi......” Xấu hổ cúi đầu, Phương Phương cật lực vuốt ve cổ Tiếu Thiên Vũ. Tiếu Thiên Vũ trừng mắt nhìn Bùi Minh, đúng vậy, nói đi! Tôi xem cậu sẽ nói cái gì! Bùi Minh cứng họng, tôi nói cái gì? Tôi nào biết nói cái gì a?
“Kỳ thật...... Cái kia...... Chính là...... Tôi là nói......Cô có mua bảo hiểm không?”
Yên tĩnh. Ngoài cửa sổ, quạ đen bay qua hai ba con.
***
Rốt cuộc cũng về nhà! Bùi Minh bước chân vào ngôi nhà thân yêu của mình, được bầu không khí hạnh phúc vây quanh khiến hốc mắt rất nhanh đã ướŧ áŧ. Ở bệnh viện mấy ngày nay thật không phải là những ngày dành cho con người mà, mỗi ngày bị Phương Phương tràn ngập tình yêu mà hầm canh nấu cháo, cái này tạm thời không bàn tới đi, điểm chết người chính là Tiếu Thiên Vũ đúng giờ mỗi ngày canh giữ ở cửa nhà Phương Phương, cùng nàng đến bệnh viện.
Mỗi ngày đều bị Tiếu Thiên Vũ phùng man trợn mắt canh chừng rồi còn bị ánh mắt quan tâm nồng nàn của Phương Phương chiếu tướng, tư vị này khổ còn hơn cả chết a!
Cuối cùng cũng được giải thoát a! Bùi Minh nằm trên sô pha, thoải mái thở ra. Tiếu Thiên Vũ lủi thủi ngã đầu lên ngực Bùi Minh: “Lúc này có thể dễ chịu rồi phải không? Mấy ngày nay bị cô vợ nhỏ kia chăm sóc tận tình như thế. Hắc hắc! Nghĩ mà phát ham chứ gì? Bùi Bùi, không phải cậu định để người ta cầu hôn xong rồi rước đi luôn chứ?”
Bùi Minh gối hai tay sau đầu, cười nhẹ mà nhìn trần nhà: “Cậu nghĩ sao? Tôi ngay cả hồn còn bị lấy đi nữa là. Tôi nghĩ không biết lấy vợ thì có tốn nhiều tiền không? Bất quá, tính thế nào cũng có lợi, nuôi vợ so ra nuôi một con cún vẫn tốt hơn nhiều. Có người khi tôi khát thì rót nước, đói bụng thì nấu cơm, không chọc tôi giận cũng không gây phiền toái cho tôi. Tới buổi tối......”
“Bùi Minh!”
Bị một tiếng quát này làm giật mình, Bùi Minh ngẩng đầu nhìn Tiếu Thiên Vũ. Đứng trên ***g ngực cậu, Tiếu Thiên Vũ đứng thẳng bốn chân, cái đuôi nhỏ cũng dựng thẳng, lông quanh thân cũng xù cả lên. Đôi mắt đen to bắn ra tia nhìn tức giận nhìn chằm chằm vào cậu, răng nghiến răng rắc. Bùi Minh không tự giác rụt lui về phía sau: “Cậu, cậu bị sao vậy?” Chỉ đùa một chút thôi, cậu không đến mức cắn tôi chứ? Nghe nói gần đây vắc-xin phòng bệnh của chó có chút thoái hóa!
Chậm rãi rũ bộ lông xuống, cái đuôi cũng buông thõng, đầu cũng dần dần gục xuống. Tiếu Thiên Vũ ủ rũ nhìn ngực Bùi Minh: “Bùi Bùi, tôi thích cậu.”
A? Bùi Minh bị chấn động mạnh mẽ, lập tức ngồi dậy, Tiếu Thiên Vũ thiếu chút nữa bị hất ngã xuống đất. Bùi Minh nắm lấy hắn, lắp bắp hỏi lại: “Cậu nói cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem!”
Tiếu Thiên Vũ cúi đầu, như kẻ thất thủ, muốn gϊếŧ để làm thịt chó thì cứ tự nhiên mà ra tay! Hôm nay ông đây không sợ gì sất.
“Tôi biết tôi nói lời này cậu có thể không tiếp thu được, bộ dạng hiện tại của tôi không cách nào có thể khiến cậu tin tưởng cả. Cậu nếu cảm thấy buồn cười, coi như tôi đang kể chuyện cười cho cậu giải khuây đi! Tôi tự biết tôi không có tư cách mà...... Ô ô ô ~~” Tiếu Thiên Vũ bị những xúc cảm trong lòng chi phối, khiến đầu óc rối cả lên.
“Hãy bớt nói nhảm đi! Tôi hỏi cậu lúc nãy cậu nói cái gì?” Bùi Minh trừng mắt nhìn, tiện tay bóp luôn cổ hắn. Hai chân trước của Tiếu Thiên Vũ liều mạng quào tay Bùi Minh, nhẹ chút a, đừng nổi điên mà!
“Tôi, tôi nói cái gì?”
“Cậu nói cậu không có nói?”
“Tôi nói, tôi nói...... Chúng ta có phải hay không nên nấu cơm?”
“Tiếu Thiên Vũ!”
Bị chọc đến tức giận, Bùi Minh không kiêng nể gì, đem Tiếu Thiên Vũ đè lên bàn, phẫn nộ mà nhổ lông hắn, Tiếu Thiên Vũ gào khóc thảm thiết: “Bùi Bùi! Bùi Bùi, tôi thật sự! Ô ô ô ~~~ tôi thật sự thích cậu.”
Bùi Minh thở hắt ra, nhìn Tiếu Thiên Vũ đáng thương nằm dài trên bàn, hít hít mũi, chậm rãi phủi đi mớ lông dính trên tay. Thích thì thích đi! Đồ tồi, nói ra khó đến như vậy sao?
***
Toilet, trong bồn tắm lớn, hơi nước nghi ngút, ở bệnh viện chưa bao giờ có thể thoải mái mà tắm rửa, hiện tại Bùi Minh thư thư thả thả ngâm mình trong làn nước ấm, khói nóng nhẹ bay ra từ trong nước, đốt nóng mặt Bùi Minh, cậu lại lấy tay xoa xoa gương mặt đã đỏ bừng của mình.
Bùi Bùi, tôi thích cậu.
Bùi Minh nhịn không được, khóe miệng cong lên, mặt con chó nhỏ nhìn không ra biểu tình gì, nếu là gương mặt của Tiếu Thiên Vũ...... Bùi Minh bỗng nhiên thấy có chút mất mác, nghe từ miệng một con con chó mấy lời này, một chút cũng không lãng mạn, lại còn phải dùng vũ lực mà bắt ép nữa chứ, Tiếu Thiên Vũ, cậu có biết hay không tôi muốn thiến cậu! Bùi Minh hung tợn lấy tay làm ra tư thế cắt cắt thứ gì đó, khiến Tiếu Thiên Vũ vừa mới ló đầu vào sợ tới mức lại lùi đầu về.
“Cậu vô đây làm gì? Không thấy tôi đang tắm sao?” Bùi Minh tức giận thu tay về. Tiếu Thiên Vũ nấp ở phía sau cửa, hé ra một con mắt nhìn Bùi Minh: “Thấy, cho nên mới nghĩ muốn giúp cậu chà lưng.”
Hô! Trên mặt đỏ như quả cà chua, Bùi Minh bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí chung quanh trở nên nóng lên, hô hấp cũng thực khó khăn.”Chà, chà chà lưng gì chứ! Dùng móng vuốt chó của cậu à?”
Tiếu Thiên Vũ chậm rãi tiến vào: “Ai nói tôi không làm được, cậu thử xem sẽ biết.”
Nhìn thấy Tiếu Thiên Vũ thật cẩn thận đặt chân lên thành bồn tắm, như người diễn xiếc đi trên dây, rồi lại dựa vào người Bùi Minh. Làn nước trong suốt một chút cũng không che dấu được thân thể của Bùi Minh, thân mình trắng như tuyết, đôi chân thon dài, vì chiết xạ của bề mặt nước lại càng khiến chúng xinh đẹp động lòng người hơn. Tiếu Thiên Vũ lảo đảo đứng, mắt ngó đăm đăm. Đột nhiên, cổ bị Bùi Minh nhéo, Tiếu Thiên Vũ quát to một tiếng, bị ấn vào trong nước.
Nhất thời bọt nước văng khắp nơi, Tiếu Thiên Vũ giãy dụa trồi lên, Bùi Minh vui vẻ cười lại ấn hắn xuống. Một người một cẩu ở bồn tắm lớn nghịch nước, vui cười ầm ĩ. Tiếu Thiên Vũ lấy hai chân trước hất nước lên cao, bọt nước bắn vào mặt Bùi Minh. Bùi Minh kêu to, dùng hai tay che đi tầm mắt để nước không vào khóe mắt. Trong nước, Tiếu Thiên Vũ lau bọt nước, nhìn thấy hai tay mình.
“Bùi Bùi......” âm thanh Tiếu Thiên Vũ có chút run rẩy.
“Sao vậy?” Bùi Minh tức giận dùng sức phun ra mấy ngụm nước do vô ý đã tràn vào miệng. Đột nhiên, thân mình bị một đôi cánh tay mạnh ôm vào trong lòng, Bùi Minh kinh ngạc trừng mắt nhìn: “Thiên Vũ ~~” một đôi môi nóng rực hôn xuống. “Ô ~” mạnh mẽ mυ"ŧ vào, răng cũng bị liếʍ qua, đầu lưỡi xông vào không kiêng nể gì mà càn quét trong khoang miệng. Lưỡi của bản thân bị quấn lấy, được dẫn đắt vào vòm miệng của đối phương, cắи ʍút̼, giống như đó là mỹ vị có một không hai trên đời.
Đầu có chút choáng váng, thân mình cũng có chút mềm oặt đi. Cũng không phải lần đầu tiên hôn môi, chỉ là lúc này, cảm giác này rất lạ. Tim đập càng mạnh, máu càng nóng, còn có sự ngọt ngào ấm áp gì đó rót vào. Bùi Minh vòng đôi tay nãy giờ vẫn rãnh rỗi của mình sang cổ Tiếu Thiên Vũ, cả người hoàn toàn dựa vào vòm ngực của hắn.
Dùng sức vuốt ve làn da mềm mại của người trong lòng, Tiếu Thiên Vũ bị cảm giác sung sướиɠ làm đầu óc choáng váng. Môi Bùi Bùi mềm mại ngọt ngào, mυ"ŧ càng chặt trong lòng càng nhộn nhạo. Dùng sức mà mυ"ŧ, đầu lưỡi vói vào thật sâu, hận không thể đem cậu tươi sống ăn vào trong bụng mới đỡ cơn khát thèm.
Môi chuyển dần xuống ngực, Tiếu Thiên Vũ không quan tâm hết thảy, nhiệt liệt hôn và hôn. Bùi Minh dù đầu óc choáng váng đến mức thở dốc, hai tay vẫn cố chống lên thành bồn tắm mới miễn cưỡng trụ lấy thân thể, không để cả hai cùng ngã vào trong nước. Làn nước trong suốt lần nữa phơi bày mọi thứ, đem phản ứng vô cùng tự nhiên của ai đấy khoe ra, phần thân dưới của Bùi Minh bị một thứ vừa to vừa nóng nào đó quấy nhiễu.
Rầm một tiếng, Bùi Minh thất kinh chạy ra khỏi bồn tắm lớn. Chỉ còn lại Tiếu Thiên Vũ vẫn đắm chìm trong xúc động, sau một lát mới có thể thoát ra rồi ngây ngô cười.