Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Là Chị Gái Bệnh Tật Của Nữ Chính

Chương 8: Quân Vô Ưu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Nguyệt cơ hồ là bị người ta bế đến ngốc. Cô nhớ rõ ràng phân cảnh này chính là Thần Hi chạy tới đây cứu cô khỏi nam sinh vừa rồi. Phó Gia Hành hình như có chút không liên quan tới tình tiết này thì phải

Cốt truyện bị hack sao?

Cô cố tìm trong trí nhớ thông tin nhưng càng nghĩ lại càng đau, hình như, thông tin về bugs này trong đầu cô dần dần biến mất. Tần Nguyệt có chút hoảng hốt, cốt truyện đang bị hiệu ứng cánh bướm sao?

- Sợ hãi?

Phó Gia Hành thấy cô mất tập trung, đoán rằng đã bị doạ sợ bèn an ủi. Tần Nguyệt nhìn cậu, lắc lắc đầu

- Tại sao bọn họ lại đánh nhau? Giáo viên không bắt sao?

- Đây là luật lệ trường. Chị đăng kí vào đây sao lại không biết?

Phó Gia Hành nhíu mày, kiên nhẫn giải thích, vừa tập trung mang cô chạy trốn

- Có một người giới thiệu, bảo đây là trường trọng điểm, tôi không biết sẽ có điều luật này

Thì ra là bị người ta lừa vào...

Ngốc như này, vẫn nên để cậu quản thì tốt hơn

- Đây là trường học tư nhân, thời gian nghỉ giải lao hoặc sau giờ học muốn làm gì cũng đều được. Bọn họ đánh nhau, thắng làm vua, thua làm giặc

- Nó tốt lắm sao?

Tần Nguyệt nghe cậu nói, mơ hồ tưởng tượng nếu mình biết đánh nhau sẽ tuyệt vời như thế nào

Cô muốn như Thần Hi, thật sự rất tuyệt vời, ghét bỏ thân thể bệnh tật của bản thân

Siêu ghét

- Không tốt, chỉ là một cái danh hiệu, giống như thùng rỗng kêu oai

Bây giờ cậu còn có được thứ tốt hơn nó vạn lần

Phó Gia Hành đi vào được địa bàn của mình liền thả chậm bước chân, không có ý định buông người trong lòng ra. Một tay giữ chặt cô, tay kia đẩy cửa phòng học. Đám nam sinh đang tụ tập chơi bài thấy cậu đột nhiên về lớp, còn mang theo học tỷ xinh đẹp vừa rồi liền ồn ào lên

- Wao, cậu cướp con gái nhà người ta về từ đâu đấy?

- Học tỷ em là bạn học của Gia Hành, hân hạnh làm quen

Tần Nguyệt nhìn họ, cũng gật đầu chào

- Đều tránh ra, nhìn con gái nhà người ta bị các cậu doạ sợ kìa

Một cô gái Tomboy cắt tóc ngắn mặc trang phục nam sinh tiến tới, đẩy đám con trai ra, lại gần Tần Nguyệt. Cô nàng còn thấp hơn cô một cái đầu, mỉm cười đùa giỡn

- Học tỷ, chị cao thật, nhìn rất giống búp bê

Tomboy hâm mộ nhìn đôi chân dài miên man phía sau cái váy đầm phục của cô. Thân sĩ đưa tay ra, giọng điệu dễ gần chào hỏi

- Em là Hồng Tiểu Mao, rất vui được gặp chị

Tần Nguyệt nhìn cô bé, ở cô gái này có sự gần gũi thân thuộc, rất giống khi ở bên Thần Hi. Cô cũng đặt tay mình lên tay đối phương, mỉm cười lại

- Chị là Kim Tần Nguyệt, cũng rất vui được làm quen

Phó Gia Hành không quen nhìn cô gái mình thích bị kẻ khác tán tỉnh, dù đối phương có là con gái, bước tới tách hai người ra, sau đó nhìn cô

- Ở ngoài kia bây giờ rất loạn, chị ở trong này đợi, lát nữa em đưa chị đến nhà ăn dùng cơm, được không?

- Tôi-

Cô đang định nói về Thần Hi cho hắn nghe thì điện thoại trong túi áo reo lên, cô nhìn hắn, chỉ vào điện thoại rồi bắt máy. Bên kia đầu dây truyền tới giọng nói đầy lo lắng của em gái

- Nguyệt Nguyệt, chị không sao chứ? Em qua lớp tìm nhưng không thấy chị đâu

- Bảo bối, chị không sao, chị đang ở phòng tự học

- Được được, chị đợi một chút, em sẽ sang ngay

Kim Thần Hi gấp gáp nói. Cúp điện thoại, quay sang trừng mắt cái tên bám đuôi đáng chết. Tên này là Quân Vô Ưu, ban nãy thấy có đánh nhau nên cô lao vào xem, tình cờ gặp hắn đang đánh một nam sinh, đánh người ta gần chết rồi mà vẫn không tha. Kim Thần Hi tuy đánh người nhưng không có vô tình đến thế, cô chạy tới ngăn cản, nam sinh kia không hiểu sao lại dừng tay, tươi cười ngỏ ý gia nhập nhóm với cô

Nhóm?

Kim Thần Hi xưa nay thích đơn độc, hồ bằng cẩu hữu xem như chỉ có tên Đường Thần Dương kia mà thôi. Đáng tiếc, hắn ban đầu cũng định chuyển trường, thế nhưng mẹ hắn nghe đây là trường của đám cá biệt liền một mực phản đối, bắt hắn phải theo học quý tộc Allen.

Thật là một tiểu đáng thương a...

- Nhìn cái gì mà nhìn, tin tôi móc mắt cậu ra không?

Kim Thần Hi giận dữ nhìn Quân Vô Ưu. Hắn lại đối lập, vẫn vui vẻ không mảy may nổi giận gì về lời vừa rồi của cô, lưu manh nói

- Cậu lớn lên thật xinh đẹp a...

- Hừ, bệnh thần kinh
« Chương TrướcChương Tiếp »