Chương 1: Tôi tập yêu thương người.
Tôi là Cám, không phải Tấm!
Xin hãy nhớ kĩ!
Tôi đanh đá chua ngoa thì sao?
Tôi đã bằng chị Tấm chưa?
Chị ấy gϊếŧ chết tôi.
Chị ấy chặt tôi ra làm mắm.
Chị ấy cho mẹ tôi ăn.
Chị ấy sống trong vinh hoa phú quý.
Chị được người đời ca tụng.
Tính tình hiền lành, ngoan ngoãn.
Công dung ngôn hạnh có đủ.
Chị được mọi người yêu thương.
Chiếm được tình cảm của người tôi yêu.
Chàng mặc kệ tôi.
Chàng không thèm liếc nhìn tôi.
Chàng đuổi tôi đi.
Chàng xem tôi là người thay thế Tấm.
Chàng nói tôi là đồ ác độc.
Đúng, tôi ác độc.
Bởi vì tôi, là vai phản diện.
Tôi không có quyền được sống.
Tôi bị khinh rẻ.
Tôi tự lực gắng sinh.
Tôi chạy trên đôi chân trần.
Tôi tự kiếm tiền chứ không như chị.
Nịnh nọt vài câu thì kim cương có đủ.
Tôi mặc đồ rách rưới, nhưng do tôi kiếm được tiền mà mua.
Chị mặc đồ nhung lụa, áo cẩn hoa sắc sảo.
Là do người ấy ban.
Chị được người nâng niu.
Tôi thì bị chà đạp.
Tôi tập yêu thương người.
Lại bị người xóa bỏ.
Chị giả vờ ngọt ngào.
Người sủng tận trời cao.