Edit: Cháo
Đến tháng thứ tư của thai kỳ bụng Quý Thời Dương bắt đầu lộ rõ. Nhưng nói đến cũng lạ, lúc O mang thai toàn bị nôn nghén chán ăn, mà cậu thì ngược lại chẳng sao cả thậm chí khẩu vị ngày càng tốt hơn, không biết có phải nhờ thể chất của B hay không nữa.
Về chuyện này Hoắc An cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Quý Thời Dương ngày càng thèm khát món bưởi, mà thể chất cậu lại dễ nóng, người ta nói bưởi giúp giải nhiệt nhưng với cậu thì lại trái ngược.
Hoắc An nhìn Quý Thời Dương đang ăn vụng trong phòng bếp, thở dài đi tới: “Lại ăn vụng rồi, tuần trước đau răng đến độ mất ngủ mà em vẫn chưa chừa à?”
Quý Thời Dương bị bắt tại trận giấu đĩa ra đằng sau, cười hê hê không ngừng với Hoắc An: “Tuần trước là do ăn quýt, món này giúp giải nhiệt mà.” Cậu cảm thấy độ tín nhiệm chưa đủ, bổ sung thêm một câu: “Thật sự giúp giải nhiệt đấy.”
Hoắc An bó tay, giơ tay ra nói: “Cầm tới đây.”
Cậu lắc đầu, mím môi muốn làm nũng.
Hoắc An sao có thể khuất phục trước mánh nhỏ này của Quý Thời Dương được, kiên định lặp lại: “Cầm tới đây.”
Quý Thời Dương thấy vậy chỉ đành ngoan ngoãn giao đĩa bưởi ra. Mắt thấy cái đĩa bị nhét vào tủ lạnh, cậu lại bị cơn thèm làm gục ngã: “Thêm một múi nữa thôi được không?”
Hoắc An đỡ eo cậu đi ra ngoài, “Cho em ngửi mùi cho thỏa nhé.” Nói rồi, anh thả pheromone của mình ra.
Mùi bưởi thơm mang theo sự cường thế của A, đối với ông bầu trong thời kì mang thai là cách trấn an tốt nhất.
Quý Thời Dương cũng xem như một kỳ nhân, mong ngóng nhìn Hoắc An: “Em muốn liếʍ một cái.”
Hoắc An bị làm cho tức cười, mắt trầm xuống: “Em chắc là muốn liếʍ ch