Một tuần sau khi kết hôn, Hoắc An dẫn Quý Thời Dương về nhà họ Hoắc ăn cơm.
“Con chào hai bác.” Quý Thời Dương ngọt ngào gọi tên Mạnh Bình và Hoắc Xuyên, lại thấy Mạnh Bình cười nói, “Sao còn gọi bác thế, đổi cách gọi thôi.”
Mặt Quý Thời Dương đỏ lên, nói: “Ba, mẹ ạ.”
Mạnh Bình nghe vậy rất thỏa mãn, Hoắc Xuyên cũng hài lòng gật đầu một cái.
Đúng lúc ấy, một giọng nữ nũng nịu vang lên: “Cô ơi, đây là vợ của anh An ạ?”
Quý Thời Dương nhìn cô gái ước chừng hai mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa đi tới, dáng người thon nhỏ đáng yêu khá động lòng người.
Cô không thu lại mùi phermone của Omega trên người, mùi sầu riêng gay mũi mà Quý Thời Dương ghét nhất ập vào mặt cậu.
Ở bên ngoài sẽ chẳng mấy ai lại đi thả pheromone ra như thế cả, đó là biểu hiện không tôn trọng người khác. Mà cô gái này rõ ràng là nhằm về phía Quý Thời Dương.
“Tôi nghe cô nói anh là Beta?”
Hỏi như vậy, là khıêυ khí©h nhau rồi.
Quý Thời Dương cau mày tránh sau người Hoắc An, nghe thấy anh lạnh lùng nói: “Ngạn Nhu, thu lại pheromone đi. Thời Dương thấy không thoải mái.”