Chương 1

Chu Tiêu Yến và Hứa Như Ngọc đang ngồi ăn cơm trong nhà hàng.

Một bên nhà hàng có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, ánh nắng chói chang chiếu vào khiến bộ đồ ăn trở nên khiêm tốn và sang trọng, bữa trưa trên bàn gồm ba món và một món canh, chính giữa là món cá chua ngọt.

Chu Tiêu Yến phải tốn rất nhiều công sức mới làm được con cá này, bà ta gọi cháu gái ở đối diện: "Thử đi, con cá này được vận chuyển bằng đường hàng không đấy.”

"Ăn rất ngon ạ." Hứa Như Ngọc gắp một miếng cá cười khen ngợi.

Khi họ đang nói chuyện, khóe mắt thấy được một chú bé con không quá cao đang đi vào nhà hàng.

Bé con tuy gầy, nhưng da thịt mềm mãi trắng nõn, giống như một nắm cơm nếp biết đi. Nó có một đôi mắt hạnh màu xanh lam, tựa như ngọc bích dưới bầu trời đầy sao.

Trong tóc của bé con là hai chiếc tai mèo máu xám viền bạc, đằng sau mông còn kéo theo một cái đuôi lông xù mềm mại.

Mỗi người đều có tinh thần thể, nhưng tinh thần thể của bé con này lại bị khiếm khuyết..

Sau khi tinh thần thể của người khác được hình thành, họ sẽ trở thành những cá thể độc lập, nhưng bé con còn có tai và đuôi mèo.

Chu Tiêu Yến và Hứa Như Ngọc cười nói như không hề nhìn thấy bé con xuất hiện.

Giải Vân Quyện ngửi thấy mùi đồ ăn, cái mũi nhỏ hơi giật giật. Cậu nhìn ra bàn ăn rồi vội vàng quay lại.

Mùi thơm thật đấy, nhưng không thể ăn được.

Đó không phải là thức ăn mà cậu có thể ăn.

Bởi vì cậu là một chú mèo còn có tinh thần lực cấp F, cho nên khả năng ghi nhớ của cậu kém hơn các thú non khác nhiều, rất thích ngủ, thân thể cũng rất yếu.

Theo lời của Chu Tiêu Yến nói: Cậu chính là một phế vật.

Mấy người cha từ lâu đã sớm vứt bỏ cậu, sẽ không lãng phí tài nguyên vì cậu. Những gì mà nhà họ Cố cho cậu đều là thứ rẻ tiền nhất.

Vì thế đồ ăn mà cậu ăn cũng là rẻ nhất.

Giải Vân Quyện trèo lên ghế giành cho trẻ em ngồi xuống, nói với Chu Tiêu Yến ở bàn ăn: "Dì Chu, cháu ngồi ổn rồi ạ."

Bên cạnh bàn ăn, một người phụ nữ trung niên với mái tóc xoăn và thân hình mập mạp mỉm cười nói chuyện với cháu gái ở đối diện, không quay đầu cũng không hề dừng lại, như thể Giải Vân Quyện chưa hề nói gì.

Chu Tiêu Yến là bảo mẫu của nhà họ Cố, được nhà họ Cố thuê để chăm sóc Giải Vân Quyện.

Cha lớn của Giải Vân Quyện, Giải Thời Miễn là ở rể, anh trai Cố Thanh và cha nhỏ Cố Triều Mặc cùng một họ, còn Giải Vân Quyện và cha Giải Thời Miễn của cậu thì cùng một họ.

Theo lý, đáng lẽ Chu Tiêu Yến phải đứng dậy lấy cơm cho cậu nhưng ai bảo người nhà họ Cố không quan tâm tới cậu chủ nhỏ này. Tổng giám đốc Cố Triều Mặc cả năm không tới biệt thự một lần, còn ngài Giản Thời Miễn và cậu cả Cố Thanh Dã thì lại càng không thích cậu út, chưa bao giờ hỏi thăm qua.

Mỗi tháng bà ta chỉ cần gửi tin nhắn cho Cố Triều Mặc báo cáo tình hình gần đây của Giải Vân Quyện là được rồi.

Chu Tiêu Yến cảm thấy, một đứa nhỏ bị tất cả mọi người trong nhà họ Cố lãng quên thì không đáng cho bà ta hao tâm tổn trí nịnh nọt chăm sóc.

Chu Tiêu Yến ăn cơm canh thơm phức, ung dung thoải mái ngồi trên ghế, còn lâu bà ta mới đi lấy cơm, Giải Vân Quyện cũng chẳng phải con trai của bà ta.

Chu Tiêu Yến nhớ tới con trai bà ta,, không khỏi cảm thấy kiêu ngạo lên. Con trai bà ta được bà ta nuôi nấng trắng trẻo mập mạp vô cùng.