Chương 53

Ba con gà và một con thỏ tổng cộng là 7 đồng 3 hào, tương đương với một phần ba tháng lương. Số tiền này đến dễ dàng, không giống như gϊếŧ heo, Cố Xuyên vẫn luôn bận rộn từ bốn giờ rưỡi sáng đến mười hai giờ trưa. Đương nhiên giữa chừng cũng được nghỉ ngơi hơn một tiếng. Chẳng qua làm việc xong thật sự không còn sức lực nào, còn mệt hơn làm ruộng cả ngày rất nhiều.

Lúc này trong trong chợ nông sản đã giải tán. Con heo gϊếŧ hôm qua và con heo gϊếŧ trước chín giờ hôm nay đã bán trong hôm nay, mà con heo vừa mới gϊếŧ dùng để bán vào sáng mai. Dù sao một ngày phải gϊếŧ hai con, một con cùng ngày và con của hôm sau.

"Cuối cùng cũng xong việc rồi, cất thịt vào trong kho đi. Tôi cũng có thể tan làm." Người nói chuyện là bác Triệu cầm chìa khóa cửa lớn. Ông là người nhà liệt sĩ, là một ông già cô đơn. Chính phủ quan tâm ông nên cho ông một công việc ở chợ nông sản, phụ trách quét dọn vệ sinh ở chợ nông sản. Đồng thời cũng giữ chìa khóa cửa lớn của chợ nông sản. Thậm chí ở đây còn có một căn phòng nhỏ dành cho ông, ông có thể ở lại chợ nông sản.

"Làm phiền bác quá!" Cố Xuyên cũng không có cách nào, khoảng bốn giờ đã gọi người ta dậy mở cửa cho hắn. Lúc này ông cụ đã quét dọn vệ sinh xong nửa tiếng rồi nhưng hắn vẫn chưa làm xong việc, người ta cũng không có cách nào đóng cửa.

"Không sao, không sao. Dù sao công việc của tôi cũng chỉ có nửa ngày, buổi chiều sẽ rãnh rỗi. Nhưng còn cậu đó, đồng chí nhỏ, trở về ngủ một giấc thật ngon đi, đôi mắt đỏ hết rồi." Gϊếŧ heo mổ thịt này là nghề lưỡi dao, chịu đựng như vậy là không ổn.

"Cám ơn ngài, bác Triệu. Cháu trở về sẽ ngủ một giấc thật ngon." Không ngủ là không được, thật sự rất khó chịu, cũng may trước khi vào làm hắn đã ăn hai chén hoành thánh và hai quả trứng gà luộc. Nếu không thật sự không chịu đựng đến bây giờ.

Cố Xuyên cũng không biết mình đạp xe về nhà bằng cách nào. Dọc đường đi liên tục ngáp, cố gắng mở to mắt, mí mắt không chống đỡ được bao lâu lại rũ xuống. Cuối cùng mới về đến nhà.

"Không biết khi nào anh mới về, cơm đã chuẩn bị sẵn, hâm nóng là có thể ăn. Anh muốn ăn ngay bây giờ không?" Vương Lệ Lệ ở nhà rãnh rỗi không có việc gì nên tháo chăn mùa đông ra, rút bông bên trong làm một chăn bông nhỏ cho đứa trẻ.

"Không ăn, buồn ngủ quá. Tôi đi ngủ trước một giấc, khi nào tỉnh thì ăn cơm sau." Bây giờ Cố Xuyên chỉ muốn nằm trên giường ngủ một giấc thật ngon. Trong không gian có rất nhiều món ăn ngon nhưng hắn cũng không dừng lại ăn một bữa trên đường đi.

Vương Lệ Lệ thấy vậy rất vui. Trước đây người khác mệt mỏi như vậy, Cố Xuyên lại khác mọi người. Nhưng lần này thì ngược lại. Nhưng trong lòng hắn, con trai quan trọng như vậy sao? Nó thậm chí còn chưa ra đời, hắn đã chăm chỉ phấn đấu như vậy.

* * *

Cố Xuyên phải mất hơn nửa tháng mới có thể hoàn toàn thích nghi với công việc và nghỉ ngơi như vậy. Trên cơ bản có thể nói là ngày đêm đảo ngược, nhưng nửa tháng này hắn kiếm được rất nhiều tiền. Trên cơ bản mỗi ngày đều có thể bắt được năm sáu con mồi, nhưng con mồi lớn vẫn luôn không gặp được. Nhưng hiện tại trong túi của Cố Xuyên đã dành dụm được 200 đồng, đủ mua một chiếc xe đạp.

"Cái này là đơn vị phát. Lát nữa em lóc thịt ra, lấy xương nấu canh." Gϊếŧ heo có lợi ích của việc gϊếŧ heo, phúc lợi này khác với việc bán rau. Người ta là lấy rau xanh về, còn hắn là lấy hai khúc xương to về. Thịt trên đó vẫn chưa bị lóc sạch. Thịt còn lại trên đầu hai khúc xương cũng gần ba lạng. Đây là phúc lợi.

"Chúng ta để một khúc ở nhà, khúc còn lại mang qua cho ba mẹ đi." Vương Lệ Lệ nhắc nhở. Đây chính là thịt. Đừng nói là sau khi xuống nông thôn, cho dù khi cô ở trong thành phố cũng phải mấy tháng mới có thể ăn được một bữa. Mặc dù mỗi tháng trong nhà đều có phiếu thịt, nhưng căn bản không có tiền mua. Đến cuối cùng không phải hết hạn hoặc là tặng cho người khác.

"Chờ bọn họ tan làm anh sẽ mang qua." Cố Xuyên không có gì không thích khi hiếu thảo với ba mẹ. Chỉ tiếc hiện tại không thể quá phô trương. Nếu không dựa vào mấy ngọn núi lớn như vậy, mỗi bữa ăn thịt cũng có thể ăn được.

Nhưng vì miếng ăn, Cố Xuyên thực sự đã bỏ ra rất nhiều công sức. Khi nhận được tháng lương đầu tiên, Cố Xuyên đi chợ đen mua hai con gà mái già, nghe chủ quán nói chúng vẫn có thể đẻ trứng. Hắn cũng không nhìn ra là thật hay giả. Mặc kệ nó, mua về nhà trước rồi nói sau, không thể đẻ trứng thì ăn thịt gà.

Dù khi mua đã có ý tưởng như vậy, nhưng hắn vẫn hy vọng hai con gà mái này có thể đẻ trứng. Cuộc sống mỗi ngày ăn một quả trứng gà là cuộc sống thoải mái. Nhưng hai con gà mái này ở nhà cho ăn hơn nửa tháng, một quả trứng cũng chưa đẻ. Ngược lại chúng lại ăn rất nhiều thứ.

"Lát nữa anh sẽ gϊếŧ gà. Em bỏ vào trong nồi hầm cho chín, hầm mềm một chút. Răng của ba yếu, quá dai ông không nhai nổi." Hắn chắc chắn hai con gà mái đến hôm nay vẫn không đẻ trứng, cũng không muốn nuôi chúng nó để lãng phí lương thực thêm. Nếu là gà trống còn có thể gáy báo sáng, gà mái không đẻ trứng còn nuôi làm gì, ăn nhiều cũng không tăng thêm bao nhiêu thịt.

Lần này Vương Lệ Lệ cùng quan điểm với Cố Xuyên, chỉ ăn không chịu đẻ trứng, vẫn nên trực tiếp làm thịt ăn mới có lời.

"Trong nhà vẫn còn khoai tây, cắt thành miếng nhỏ hầm mới thịt gà, thêm mấy trái ớt vào." Vương Lệ Lệ vừa nói vừa cảm thấy nước miếng sắp chảy ra, cũng không biết gần đây mình bị làm sao. Trước đây rõ ràng cô không thèm ăn như vậy. Hiện tại mỗi ngày ăn một quả trứng gà, nghĩ đến thịt còn có thể chảy nước miếng như vậy.

Cố Xuyên ngược lại không thèm như thế. Dù sao hắn vẫn luôn lén ăn mảnh, nhưng ăn cơm ở rừng núi hoang vắng vẫn khác với ăn cơm công khai trong nhà mình. Ít nhất không cần phải lo lắng đề phòng, có thể thả chậm tốc độ từ từ ăn.

Có lẽ là từ gϊếŧ heo luyện ra nên Cố Xuyên gϊếŧ gà rất nhanh chóng, tốc độ mổ bụng cũng cực nhanh. Hắn bên này chuẩn bị chặt thịt gà, Vương Lệ Lệ mới cắt khoai tây thành miếng.

Món gà hầm ngon như vậy, nếu kết hợp với bánh bột bắp thì thật đáng tiếc. Vương Lệ Lệ dứt khoát dùng bột bắp chiên mấy cái bánh. Cuộc sống nhỏ này trôi qua thật đơn giản.

"Có tiền cũng không có thể tiêu sài như vậy. Con không phải mới mua gà sao? Tại sao lại gϊếŧ ăn nhanh như vậy?" Nhà con trai út có cái gì bà đều biết. Dù sao vợ thằng út đang mang thai, mỗi ngày bà đều đi qua xem. Cho nên cũng biết cuộc sống của vợ chồng đứa con này không đáng tin cậy đến mức nào. Mỗi ngày ăn một quả trứng gà thì thôi, bây giờ còn gϊếŧ gà ăn thịt.

"Hai con gà này lại không đẻ trứng, giữ lại cũng chỉ lãng phí lương thực, còn không bằng gϊếŧ ăn." Cố Xuyên giải thích với vẻ nghiêm túc.

Mẹ Cố cũng thực sự không có cách nào với đứa con trai này. Trước kia nó lêu lỏng đã không kiểm soát được, bây giờ biết tiến tới vẫn không kiểm soát được. Nhưng điều nên nói bà vẫn phải nói: "Sau này con không thể mua đồ tùy tiện như vậy. Hiện tại con đi làm ở chợ nông sản, chỉ tính phúc lợi mà đơn vị phát đã đủ có thịt ăn. Con không cần phải mua thịt khác ăn, có tiền thì dành dụm. Con không phải muốn xây một ngôi nhà ngói khang trang cho cháu trai của mẹ sao?"

Tim mệt là tim mệt, nhưng ăn thịt con trai đưa tới trong lòng vẫn khoái chí.

Ba Cố không lo lắng nhiều bằng bạn già. Đứa con trai út không phải vẫn luôn như vậy sao? Trong tay căn bản không giữ được tiền. Người xưa vẫn nói, không thể để ổ chó dưới thịt khô. Trước đây bởi vì trong túi không có nhiều tiền nên không biểu hiện ra. Nhưng hiện tại trong túi có nhiều tiền hơn, cũng tiêu sài nhiều hơn. Thực ra tính cách vẫn như vậy, không hề thay đổi chút nào, cũng không nghe lời khuyên của người khác một chút nào.

Ba Cố cảm thấy trong túi con trai út không để dành được tiền. Nhưng sau vụ thu hoạch không bao lâu thì Cố Xuyên tuyên bố muốn xây nhà.