Chương 5

Trên bàn đầy món ăn, ngay cả một phần ba vẫn chưa ăn hết. Cố Xuyên bình tĩnh tính tiền rồi bảo người phục vụ đóng gói. Phần lớn người ở thời đại này đều khá tiết kiệm, chuyện đóng gói này mọi người cũng thấy nhiều nên không trách. Ngay cả trong những khách sạn có mức tiêu phí tương đối cao.

Cố Yến Thành gần như nằm liệt trên ghế. Đúng là đồ ăn rất ngon, thể xác và tinh thần được thả lỏng, thèm ăn cũng là một trong những nguyên nhân.

"Ba, chờ con thi xong, chúng ta cũng đến đây ăn một bữa nha!" Cố Yến Phong háo hức nhìn. Đây là lần đầu tiên cậu được đi ăn ở một khách sạn lớn như vậy.

Cố Xuyên ngược lại sảng khoái, lập tức đồng ý. Lại nói, điều kiện kinh tế của nhà bọn họ mặc dù tốt, nhưng trước đây nguyên thân đều bận rộn đến mức chân không chạm đất. Bản thân thường đến khách sạn ăn cơm và bàn chuyện làm ăn với người khác, nhưng căn bản không dẫn gia đình đến. Tính cách của Lâm Dung Dung tương đối bảo thủ, suốt ngày vây quanh phòng bếp, hằng ngày ăn diện rất đơn giản, chứ đừng nói đến việc dẫn hai đứa con ra ngoài ăn cơm.

Sau khi kết thúc cuộc thi vào cấp 3, Cố Yến Thành cảm thấy công việc của mình đã hoàn thành. Ngoại trừ việc ra ngoài học lái xe với chú Vương mỗi ngày, chính là cùng anh em và bạn bè ra ngoài dạo phố. Tất nhiên, bởi vì trong túi có nhiều tiền nên tiêu xài khá rỗng rãi, sống chuỗi ngày sung sướиɠ. Ngoại trừ buổi tối.

Có trời mới biết tại sao một kỳ thi cuối cấp 1 lại đưa ra những câu hỏi khó như vậy. Một số câu hắn thậm chí còn không làm được. Tất nhiên là phần lớn hắn vẫn có thể giải được chúng. Chẳng qua dạy người khác độc sách viết chữ là chuyện thử thách quá lớn về sự kiên nhẫn. Đặc biệt là trong trường hợp học sinh tương đối 'ngu'.

* * *

"Mấy thứ này cộng lại được bao nhiêu điểm?" Cố Yến Thành vội vàng hỏi. Dù sao thì một tháng trước cậu đã thực sự cố gắng. Đương nhiên hy vọng có được kết quả tốt.

Điểm của kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông có thể kiểm tra qua điện thoại. Nhưng người ta chỉ cho bạn biết điểm của từng môn và bạn phải tự tính tổng điểm.

Toán 70, tiếng Anh 85, ngữ văn 90, vật lý 83, hóa học 74.. Các câu hỏi khác ngoài ngữ văn và toán đều là 120 điểm. Ngoài ra bao gồm thể dục là điểm tối đa 100. Tổng là 1060 điểm, mà Cố Yến Thành thi được 758 điểm.

Nếu muốn vào một trường trung học tốt với điểm số này, chắc chắn phải đóng phí tài trợ. Nhưng so với trước đây thì vẫn là một tiến bộ. Phải biết rằng, một tháng trước Cố Yến Thành vẫn luôn xếp hạng ba từ dưới đếm lên trong lớp. Nhưng lần này hắn xếp hạng 23 từ dưới đếm lên và hạng 28 từ trên đếm xuống.

"Nếu như em có thể sớm chăm chỉ một chút, nhất định sẽ lọt vào tóp ba kỳ thi. Không phải em không có đầu óc, tại sao không cố gắng? Sau khi lên cấp 3 cần phải cố gắng học tập." Giáo viên chủ nhiệm vừa lấy bằng tốt nghiệp trung học cơ sở của Cố Yến Thành ra vừa dặn dò. Vốn dĩ một tháng trước có phụ huynh đến xin nghỉ, y còn tưởng rằng là muốn bất chấp tất cả. Không ngờ rằng trong kỳ thi lại tiến bộ lớn như vậy. Nếu làm sớm như vậy thì tốt rồi.

Cố Yến Thành khác hài lòng với kết quả thi lần này của mình, trong một tháng đã tiến bộ rất nhiều. Quả thực chính là thiên tài. Tất nhiên cấp 3 muốn cố gắng hay không, vậy thì vào cấp 3 rồi nói sau.

Thấy học sinh có vẻ không nghe lời, giáo viên chủ nhiệm thực sự là hận không thể rèn sắt thành thép, lại nói thêm mấy câu nữa học trò cũng không làm được, chỉ mong phụ huynh của học sinh có thể trong nom nhiều hơn.

Sau khi về đến nhà, Cố Yến Thành đã ném bằng tốt nghiệp cấp 2 vừa nhận được sang một bên. Đợi hắn lên cấp 3 và lấy được bằng cấp 3 thì thứ này đã vô dụng.

Lâm Dung Dung nhìn thấy không chịu được, nói: "Con mang nó đi cất sẽ mất nhiều thời gian sao?"

Bà mẹ thường ngày nói chuyện đều nhỏ nhẹ, nhưng ngược lại hay lải nhải. Vì để lỗ tai mình yên tĩnh, Cố Yến Thành lập tức lấy tấm bằng cất vào ngăn tủ, xòe hai tay ra: "Như vậy được rồi chứ?"

"Cũng đại khái thôi. Bữa trưa mẹ để sẵn trong rồi. Khi nào con muốn ăn thì hâm nóng lại, mẹ ra ngoài một lát."

"Giữa trưa trời nóng như vậy, mẹ định đi đâu? Chú Vương mới đi không bao lâu, con gọi điện thoại bảo chú ấy quay lại đưa mẹ đi." Học lâu như vậy hắn mới dám tự mình lái trên đường. Nhưng hắn không có bằng lái nên không dám lái xe trong thành phố.

"Không cần làm phiền Tiểu Vương, tự mẹ đi là được." Lâm Dung Dung xua tay, bà định đến tiệm làm tóc, thật ngại khi để người ta đợi ở bên ngoài.

Được rồi, mẹ hắn vẫn vất vả và giản dị như ngày nào.

* * *

Cố Xuyên bình thường đều tự mình lái xe về nhà. Hôm nay vừa lái xe vào khu dân cư, hắn đã nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc xoăn xù mì phía trước. Thực sự là mái tóc rất xoăn, không khoa trương chút nào, nhìn qua từ xa đã trông giống như cây lau nhà. Nhưng khi khoảng cách giữa người và xa ngày càng gần, Cố Xuyên cảm thấy người này không chỉ mặc quần áo giống vợ hắn, ngay cả chiều cao, hình dáng và tướng đi đều tương tự với vợ hắn.

Khi người và xe đi song song với nhau, Cố Xuyên bấm còi, hạ kính xe xuống: "Vợ ơi, lên xe đi!"

Lâm Dung Dung trong tiềm thức muốn che đi mái tóc của mình. Nếu biết rằng uốn có kết quả như vậy, bà chắc chắn sẽ không đi uống. Nhưng nó không đẹp và trông già, chủ yếu chính là quá bắt mắt. Trên đường từ tiệm tóc về nhà, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào mái tóc của bà.

"Nó không đẹp, đúng không?" Lâm Dung Dung lo lắng hỏi. Dáng vẻ hiện tại của bà trông giống như bà điên.

Nói thế nào nhỉ, kiểu tóc này quả thực không phù hợp với vợ hắn, tự nhiên cũng khó đẹp hơn trước. Nhưng nhìn dáng vẻ tủi thân của đối phương, Cố Xuyên vẫn cố gắng tìm ưu điểm: "Kiểu tóc này làm cho gương mặt có vẻ nhỏ hơn. Nhưng xõa như vậy có thể rất nóng hay không?"

Nóng hay không không quan trọng, chủ yếu là có đẹp hay không. Lúc uốn tóc xong, Lâm Dung Dung nhìn mình trong gương đã muốn cạo đầu.

"Không sao." Lâm Dung Dung ủ rũ nói, cạo đầu thì không có can đảm, duỗi thẳng thì nhân viên trong tiệm nói làm như vậy sẽ hư tóc, phải dưỡng ba bốn năm tóc mới khỏe lại. Cho nên chỉ có thể đội 'tổ chim' này về nhà.

Dù sao hắn cũng đã từng trải qua sóng to gió lớn, Cố Xuyên vội vàng khống chế nụ cười của mình: "Gội đầu mấy lần tóc sẽ không xù như vậy, sẽ đẹp hơn bây giờ nhiều."

"Thật sao?" Lâm Dung Dung tỏ vẻ nghi ngờ, đội kiểu tóc như vậy, sau này bà không muốn ra ngoài nữa.

"Thật sự, anh đã lừa em khi nào?"

Sợ bị hàng xóm láng giềng nhìn thấy, Lâm Dung Dung vẫn lên xe hơi của chồng ngồi mặc dù chỉ cách nhà mấy trăm mét. Thậm chí bà còn chạy về nhà với tốc độ một trăm mét khi xuống xe dưới lầu.

Cố Xuyên chậm rãi đậu xe trong bãi đậu xe. Lúc này Yến Phong vẫn đang đi học ở trường, còn Yến Thành nếu không ra ngoài chơi thì hẳn là ở nhà.

Quả nhiên khi mở cửa đi vào, thứ hắn nhìn thấy chính là gương mặt thất thần của con trai cả.

Người mẹ vất vả và giản dị của mình đó à?

"Ba, mẹ đang ở trong phòng ngủ của hai người. Ba có muốn vào xem không? Hôm nay mẹ đổi kiểu tóc mới." Chắc chắn sẽ làm ba bất ngờ.

"Con cảm thấy thế nào? Đẹp không?" Cố Xuyên cười nói.

Con trai trả lời vẫn tương đối đúng trọng tâm: "Không thích hợp với mẹ. Nhưng cũng có thể là do mẹ mới đổi kiểu tóc, tạm thời nhìn chưa quen."

Người chịu trách nhiệm trong chuyện này nhất định là ba hắn. Nếu không phải hai vợ chồng này ngày càng mùi mẫn, dựa theo nếp sống và thói quen thường ngày của mẹ, trời có sập xuống cũng sẽ không uốn tóc lần nữa.

"Nói có lý." Cố Xuyên gật đầu: "Chủ yếu vẫn là nhìn mặt, mặt đẹp, mặc kệ để kiểu tóc gì cũng đẹp. Mẹ con chính là như vậy."

Những lời này không phải nói cho con trai cả nghe, mà là nói cho vợ nghe. Tất nhiên những lời này vừa ra khỏi miệng, vợ nhất định rất thích thú. Nhưng bóng đèn là con trai cả nội tâm phức tạp.

Ba ngày càng mùi mẫn, còn mẹ.. không đề cập đến cũng không sao. Dù sao hai người đều có thể mọi lúc mọi nơi chặn người xung quanh, mùi mẫn không coi ai ra gì. Trong đó còn bao gồm hắn và em trai hắn.

* * *

Lâm Dung Dung không giỏi giao tiếp, trước khi lấy chồng là một cô gái ngoan ngoãn trong nhà, người ta nói ra đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn, có thể là bởi vì quá ngoan. Mặc dù Lâm Dung Dung là em út, nhưng không có cảm giác tồn tại cao trong nhà. Đương nhiên, cũng không phả ba mẹ Lâm không thương con gái út, mà là đông con, luôn có đứa chăm sóc không đủ. Đứa trẻ quá ngoan ngược lại rất dễ bị bỏ quên.

Việc kết hôn với Cố Xuyên cũng là do bà mối giới thiệu, xem mắt quen nhau. Sau đó vẫn luôn ở nhà làm nội trợ. Ngày thường ra ngoài, ngoại trừ mua đồ ăn chính là đi thăm người thân; cơ bản rất ít khi ra ngoài chơi, hoặc là đi dạo phố với bạn bè, hàng xóm.

Điều này cũng dẫn đến việc sau khi giao nhiệm vụ mua đồ ăn cho con trai cả, Lâm Dung Dung trên cơ bản chỉ ở trong nhà, thực sự là 'cổng ngoài không ra, cửa trong không bước tới'.

Nhưng, sau khi thư thông báo nhập học cấp 3 gửi xuống, Lâm Dung Dung không muốn ra cửa cũng không được. Lâm Duệ nhà anh hai được nhận trường trung học số 1, hơn nữa là loại không đóng một đồng nào. So với Yến Thành phải đóng 2000 tệ để vào trường trung học số 3, không nói đến những thứ khác, điểm số của hắn không chỉ kém hơn một chút.

Một sự kiện vui vẻ như vậy chắc chắn cần phải ăn mừng. Gần như một ngày sau khi nhận được thư thông báo nhập học, anh hai của bà đã gọi điện thoại mời bọn họ thứ năm qua cùng ăn một bữa cơm gia đình để chúc mừng Lâm Duệ.

Với mối quan hệ thân thiết, nếu như không có chuyện gì lớn, sao có thể không đi tham gia tiệc chúc mừng cháu trai. Cho dù đội tổ chim trên đầu mình cũng không được.

"Lại nói đến, Duệ Duệ còn nhỏ hơn Yến Thành một tuổi, việc học thua hơn Yến Thành rất nhiều." Lâm Dung Dung hơi oán hận nói, thành tích của con trai tốt, bà tất nhiên vui vẻ. Nhưng nghĩ đến con trai, bà lại lo lắng.

Nếu như Cố Xuyên nhớ không lầm, ở kiếp trước trong trí nhớ của nguyên thân. Lâm Duệ không chỉ là học sinh giỏi ở cấp 2, cấp 3 cũng vậy. Thậm chí còn xuất sắc hơn. Trong kỳ thi thử đạt được hạng ba toàn thành phố, trong kỳ thi tuyển sinh đại học càng trúng tuyển vào trường đại học hạng nhất cả nước – Đại học Bắc Kinh. Quả thực giống như nhân vật thần đồng, so điểm với thần đồng không phải tự tìm ngược đãi sao?