Chương 31

Cố Xuyên đeo tay nải* chủ quán cho bước vào nhà, muốn không thu hút sự chú ý của mọi người cũng khó. Mặc dù tay nải được làm bằng vải thô màu xanh, nhưng trên đó không có miếng vá nào. Bên trong căng phồng không biết đựng thứ gì.

(*Tay nải là túi vải có quai đeo, trông như một cái bọc, dùng đựng đồ mang đi đường)

"Thằng hai, con đeo cái gì trên lưng vậy?" Lý thị nhìn chằm chằm tay nải hỏi, thứ gì có thể gói trong mảnh vải tốt như vậy? Nhà nào lại chịu lấy ra mảnh vải như vậy làm tay nải?

Lý thị vừa lên tiếng thì con dâu cả đang nấu ăn trong bếp lập tức đi ra: "Chú hai đã về rồi à? Em mang về đồ tốt gì vậy?" Hiện tại vẫn chưa tách ra ở riêng, đồ vật mang về tự nhiên phải nộp vào quỹ công, nhà bọn họ cũng có phần.

Trong nhà chỉ có hai người lớn, những người khác không phải ra đồng làm việc thì lên núi đốn củi, chỉ có trẻ con thì chơi đùa ngoài sân.

"Con vào thị trấn tìm được việc cắt rau, rửa rau. Người ta chê con mặc dơ bẩn, nên cho một bộ quần áo cũ." Cố Xuyên hơi xấu hổ giải thích.

Trước đây khi nguyên thân đi làm công ngắn hạn có vào bếp phụ giúp người ta, chuyện này trong nhà cũng biết. Dù sao một người đàn ông trưởng thành vào bếp khó tránh khỏi sẽ bị những người làm chung trêu ghẹo. Cho dù về trong thôn cũng vậy. Mặc dù người nhà không nói gì, nhưng họ cũng không quá đồng ý, nên nguyên thân mới không kiên trì làm tiếp.

"Đây không phải là công việc của phụ nữ sao? Chú hai, nếu em đi làm nhất định sẽ bị người ta chê cười. Không bằng để mẹ đi. Mẹ cả đời nấu cơm, cắt rau, rửa rau, làm thành thạo hơn chú hai nhiều. Hơn nữa, công việc này nhẹ nhàng hơn trồng trọt, nên để mẹ đi mới đúng." Con dâu cả nói liên tục.

Ả đương nhiên cũng muốn có công việc tốt như vậy, nhưng chú hai nhất định sẽ không cho. Cho dù chú hai không thể đi cũng có thể nhường cho em dâu, căn bản không đến lượt ả. Nhưng nếu đưa mẹ ra thì khác, ả cũng không tin chú hai sẽ lướt qua mẹ mà nhường công việc cho em dâu.

Đợi sau khi ra ở riêng, mẹ chắc chắn là đi theo vợ chồng bọn họ. Công việc này mặc kệ mẹ làm hay ả làm cũng không có khác biệt.

"Con nói cái gì vậy? Mẹ đã lớn tuổi rồi, người ta cũng không thuê một bà già vô dụng." Lý thị mắng. Đây là công việc do thằng hai tự tìm. Bà làm mẹ, còn không đến mức cướp đi như vậy.

"Vậy cũng không thể để một người đàn ông như chú hai đi làm việc trong bếp được." Con dâu cả tức giận phản bác. Trước đây ả còn cảm thấy chú hai ngu ngốc, như bây giờ nghĩ lại người ta cũng không ngu ngốc chút nào, còn không biết khi nào đã kết nối với ai đó. Bây giờ gia đình sắp tách ra ở riêng mới đi qua làm công việc này.

"Con làm phụ bếp cho người ta trong quán rượu, không nhận phụ nữ, chỉ tuyển đàn ông. Hơn nữa, người ta chỉ nói cho con làm thử trong một tháng." Cố Xuyên giải thích.

"Chỉ làm một tháng mà người ta đã cho em một bộ quần áo. Vậy tiền công trả bao nhiêu?" Con dâu cả hỏi sát, một bộ quần áo này bao nhiêu tiền.

"Bộ quần áo này là người ta mặc cũ, không cần nữa nên mới đưa cho em. Một tháng ba trăm đồng. Nhưng đến cuối tháng mới phát tiền." Dù sao cũng không ai đi xác minh. Cho dù có thì người ở quán rượu cũng nghiêng về hắn. Cho nên hắn không hề sợ hãi khi nói dối.

"Ba trăm đồng?" Dù là Lý thị hay con dâu cả, bọn họ vốn tưởng rằng công việc nhẹ nhàng như vậy một tháng trả một trăm đồng đã cao rồi. Nhưng không ngờ rằng lại có nhiều như vậy.

Con dâu cả nhìn Lý thị với ánh mắt trông mong, tiền công một tháng của chú hai nhiều như vậy, tiền tổ chức tiệc cưới cũng không thể chia đều cho bốn nhà.

Lý thị không thể quyết định được chuyện lớn trong nhà, còn phải hỏi ý kiến của ông nhà mới được. Nhưng dù thế nào đi nữa, công việc này chắc chắn là của thằng hai, ai cũng không thể cướp được.

"Nếu ngày mai con đi làm phụ bếp ở quán rượu, hôm nay phải tắm rửa cho sạch sẽ. Tóc cũng phải gội, đừng làm cho người ta đuổi về." Lý thị dặn dò: "Con dâu cả, ra đồng gọi vợ thằng hai về, để nó nấu nước tắm gội cho thằng hai."

Mặc dù con dâu cả hơi ghen tị, nhưng vẫn phải nghe lời mẹ chồng. Huống chi, nếu chú hai thực sự có thể nhận được công việc phụ bếp này, thì sau này gia đình chú hai sẽ không thể thiếu giúp đỡ gia đình bọn họ, không thể xé rách mặt.

"Mẹ, con dẫn Thiết Đản về phòng trước. Ông chủ quán yêu cầu phải ở lại nơi đó, mỗi tháng chỉ được về nhà một lần."

Lý thị xua tay, thằng hai là người thành thật, không biết giấu bí mật với gia đình. Mấy năm nay trong bốn anh em bọn nó không có ai làm được nhiều việc như thằng hai, cũng không có ai chịu nhiều cực khổ như thằng hai. Bây giờ xem như người ngốc có phúc của người ngốc.

Thiết Đản mới ba tuổi, căn bản không có cách nào hiểu được những lời của mọi người vừa nói. Nhưng cậu bé cũng hơi hiểu được, tay nải cha cậu đeo trên người có đựng một bộ quần áo.

"Cha, mau mở ra." Nhóc con vươn tay chỉ vào tay nải.

Cố Xuyên bất lực, đành phải đặt tay nải lên giường. Bên trong là một bộ quần áo màu xanh xám, nhưng không phải làm bằng vải thô, mà là vải bông. Cho dù trông đã rất cũ, những ít nhất không có miếng vá nào. Hơn nữa cũng không giống bộ hắn đang mặc trên người, dơ bẩn đến mức không thể giặt được.

"Cha, mặc." Thiết Đản chỉ vào cha cậu, lại chỉ vào quần áo, ý là nhanh chóng mặc vào.

Cố Xuyên cảm thấy thú vị, khó trách có thể thi đậu Trạng nguyên. Nhóc con quả thực rất thông minh: "Cha phải tắm rửa mới có thể mặc quần áo sạch sẽ. Thiết Đản ở nhà phải nghe lời mẹ, chờ cha kiếm được tiền sẽ mua cho Thiết Đản một bộ quần áo mới."

* * *

Trên đường Tôn thị trở về đã nghe chị dâu kể toàn bộ câu chuyện, tự nhiên vui mừng khôn xiết, suốt chặng đường đi cười không khép miệng. Vốn tưởng rằng chuyến đi này sẽ vô ích, nhưng không ngờ rằng thực sự tìm được việc làm. Hơn nữa một tháng được ba trăm đồng. Đương nhiên, nó chắc chắn không nhiều bằng khi làm công ngắn hạn, nhưng đây là một công việc nhẹ nhàng hơn. Hơn nữa còn có thể tiếp tục làm việc ở đó mà không cần đổi địa điểm.

"Bộ quần áo này đẹp quá! Cha nó, chàng phải tắm rửa sạch sẽ mới mặc được." Tôn thị còn không dám chạm tay vào, chất vải trông khác hẳn với những gì bọn họ thường mặc. Tay cô dính đầy bùn và mồ hôi, không thể chạm vào làm dơ quần áo.

"Vậy nấu nhiều nước một chút, tắm một lần không sạch thì tắm hai lần." Sáng sớm sau khi rời khỏi nhà, hắn đã bôi thuốc diệt chấy rận lên đầu. Bây giờ chắc là sắp chết rồi. Nhưng thứ này có thể gϊếŧ được những con sống chứ không gϊếŧ được trứng, phải bôi thuốc thêm mấy lần và gội đầu nhiều mới hết được.

"Được, được, được." Tôn thị tốt tính nói. Đừng nói là nấu nhiều nước, hiện tại kêu cô lên núi đốn củi cũng được.

Trong không gian có xà phòng, sữa tắm và dầu gội đều không thể dùng. Cố Xuyên chỉ có thể dùng nước sạch tắm. Thực ra còn tốt hơn hắn tưởng tượng. Thau nước đầu tiên mặc dù rất dơ bẩn, nhưng phần lớn đều là bùn đất. Thau nước thứ hai đã trong hơn nhiều, nhưng cũng do là mùa hè vừa qua xuống sông tắm rửa thuận tiện hơn. Nếu là mùa đông thì hai ba tháng cũng không tắm.

"Cha nó, vậy sau này một tháng chàng chỉ có thể về nhà một lần à?" Tôn thị vừa chà lưng cho chồng mình vừa hỏi. Hai ba tháng thì được, nhưng lâu ngày cũng không được. Làm gì có cặp vợ chồng nào mỗi tháng chỉ gặp nhau một lần? Còn có Thiết Đản, nếu hai cha con một tháng chỉ có thể gặp nhau một lần, vậy chắc chắn sẽ không thân thiết với cha nó.

Mặc dù có người chà lưng, nhưng tay Cố Xuyên cũng không rãnh rỗi. Dù sao trời cũng đã lạnh, cũng không thể tắm rửa lâu được.

"Bây giờ chỉ là tạm thời, anh đi làm trước mấy tháng, trong tay có chút tiền vốn mới có thể thực hiện kế hoạch khác." Cố Xuyên bình tĩnh nói. Chẳng qua lỗ tai vẫn luôn hồng, để vợ chà lưng cho hắn trong hoàn cảnh này thực sự là quá xấu hổ.

"Cũng đúng." Không có tiền, sau khi ở riêng không có tiền mua đồ đạc, lương thực cũng không đủ ăn.

Hắn không ngừng đẩy nhanh tốc độ, nhưng tắm gội sạch sẽ cũng hơn một tiếng. Lúc này Cố Xuyên mới cảm thấy cả người nhẹ nhàng thoải mái. Hắn mặc vào bộ quần áo mới mang về, cắt một mảnh vải nhỏ trên tay nải buộc tóc lại.

"Thằng hai ăn mặc như vậy, thoạt nhìn có vẻ khá năng động." Ông Cố khen ngợi một câu. Nhà họ Cố bọn họ coi như có một số người có bản lĩnh. Ông hy vọng nó có thể làm được công việc này lâu dài, đừng để làm xong một tháng đã bị người ta đuổi về. Nhưng thằng hai dù kiệm lời, nhưng làm việc lại rất đáng tin cậy và chu đáo. Chỉ cần chịu khó làm việc thì tuyệt đối sẽ không bị người ta đuổi về.

Cố Xuyên cười ngốc nghếch. Thậm chí còn xấu hổ gãi đầu, trông rất ngượng ngùng.

"Được rồi, nhanh đến đây ăn cơm đi. Cả nhà đang chờ vợ chồng con đó."

Theo lý mà nói, không có đạo lý nào để trưởng bối chờ vãn bối. Nhưng chẳng phải thằng hai đã tìm được một công việc tốt sao? Hơn nữa người của mấy nhà khác cũng có suy tính riêng, lúc ăn cơm không tránh khỏi phải nói cho kỹ.

"Cha nghe mẹ con nói, một tháng có thể lấy được ba trăm đồng tiền công hả? Quán rượu đó có bao cơm không?"

"Dạ bao, bao ăn bao ở. Sau đó một tháng mới về nhà một lần." Cố Xuyên thành thật nói.

"Tiền công tháng đầu tiên này con tính thế nào?" Trước giờ ông Cố nói chuyện vẫn luôn là có thể nói thẳng thì nói thẳng, nên trực tiếp hỏi ý kiến của thằng hai. Mặc kệ làm thế nào cũng không thể làm thằng hai chán ghét mấy anh em khác. Cuộc sống sau này còn dài, không thể vì ba trăm đồng mà mối quan hệ giữa anh em căng thẳng.

"Đợi làm xong một tháng này, con vẫn không biết chủ quán có thể cho con làm tiếp hay không. Cho nên lúc này con cũng không dám nói mạnh miệng gì. Tiệc cưới của em út cần bốn trăm đồng, con góp ba trăm đồng. Mặc kệ có thể tiếp tục làm công việc phụ bếp hay không, con cũng sẽ góp số tiền này."

Những gì hắn nói đều là sự thật, cũng không giấu giếm trong nhà. Ít nhất ba nhà khác cũng không cần ra ngoài mượn một trăm đồng để góp làm tiệc cưới, nên không ai có thể nói gì khác.

Chẳng qua, một trăm đồng còn lại rốt cuộc ai gánh, cũng không thể vẫn chia đều cho ba anh em chứ?

"Một trăm đồng còn lại lấy từ quỹ công ra. Đương nhiên, hiện tại lấy tiền từ quỹ công, đợi đến lúc chia gia tài thì phần chia sẽ ít đi." Ông Cố nói. Thực ra làm như vậy thằng hai là đứa chịu thiệt thòi nhất, không những bỏ ra ba trăm đồng. Lúc tách ra ở riêng, nó cũng được chia ít hơn giống những đứa khác.

Nhưng thằng hai đã quen chịu thiệt thòi, sẽ không nói gì. Hơn nữa đã có một công việc như vậy thì chịu thiệt một chút. Dù sao sau khi tách ra ở riêng, mỗi nhà ai giữ tiền nấy.

Ông Cố giải quyết dứt khoát. Cố Xuyên tự nhiên sẽ không từ chối, chỉ cần ngoài mặt có thể xử lý mọi việc công bằng là được. Mười ngón tay có ngón ngắn ngón dài, đời này hắn bất hạnh làm ngón ngắn kia, cũng không thể vì việc này mà cãi nhau với cha mẹ. Nhưng tình cảm của con người là lẫn nhau. Người ta đối xử tốt với hắn một phần thì hắn cũng sẽ đối xử tốt với người đó như vậy, và ngược lại.