Chương 39: Sét tới (2)

“Trước giờ luôn nghe nói, người tu luyện thuật pháp của phái Tẩu Âm rất là bá đạo, nhưng thật không ngờ quyền cước của phái cũng sắc bén như vậy, nhóc con, mày được đấy.” Người áo đen mặt mày âm trầm lạnh lẽo nhìn tôi, nói: “Tiếc là đến thế hệ của mày, phái Tẩu Âm e là phải thất truyền rồi, không đúng, hình như là mày còn có một sư tỷ? Khà khà, không sao cả, đợi sau khi tao gϊếŧ mày, rồi đi tìm sư tỷ mày, tiền gian hậu sát.”

Anh ta vừa nói lời dơ bẩn, vừa liên tục cười lạnh, sau đó bước từng bước, từ từ tiến đến chỗ tôi.

“Mày đánh tao một quyền, ông đây đánh mày mười quyền, mày đánh tao mười quyền, ông đây diệt cả môn phái của mày!”

Sau khi lời được nói ra, anh ta bèn gia tăng tốc độ, tức tốc xông về phía tôi.

Đây vốn nên là thời khắc sống chết, nhưng tôi lại bình tĩnh một cách kỳ lạ, hít sâu một hơi nói thầm trong lòng rằng: “Xem ra, chỉ có thể dùng chiêu đó thôi, hy vọng lần này sẽ cho chút mặt mũi, hy vọng đừng có xảy ra chuyện giống như lúc tu luyện trước đây.”

Tôi từ từ nhắm mắt lại, sau đó đọc thầm trong lòng: “Tối tăm mịt mờ, đất trời u ám. Thái Thượng đài tinh, biến đổi không ngừng. Xua tà trói yêu, bảo mệnh hộ than. Thiên Lôi Điện Mẫu, điều binh khiển tướng.”

Nhẩm tới đây, tôi đột nhiên mở mắt ra. Ngay giây phút đó, trong mắt tôi phát ra ánh sáng như tia chớp, sau đó, tôi đột nhiên đứng dậy, mở miệng gào lớn: “Cửu thiên huyền sát, nghe theo lệnh ta, Thiên uy huy hoàng, nhập ta ngũ tạng.”

Gào đến chỗ này, tôi hung hăng đạp một cái, tiếp đó là một tiếng thật lớn: “Sét tới!”

“Bùng…”

Một tiếng sấm vang dội, nhưng mà âm thanh đó lại không phải vang lên ở trên trời, mà là, vang lên ở trong… lục phủ ngũ tạng của tôi!

Bây giờ đã hơn ba giờ sáng, đây là khoảng thời gian âm dương giao nhau, thế nên âm khí rất nặng, dễ dàng đυ.ng phải tà ma.

Đây cũng là thời điểm ngày đêm giao nhau, mặt trời và mặt trăng đổi chỗ, mà khoảnh khắc tối tăm nhất của một ngày là vào trước khi mặt trời mọc.

Thế nhưng ngay vào thời khắc chí âm tăm tối này, tôi lại đứng trong gió đêm với thân trên trần trụi và cơ thể chồng chất những vết thương.

Gió đêm lướt qua người khiến tôi cảm thấy hơi lạnh, thế nhưng giờ phút này ánh mắt của tôi còn lạnh lùng hơn cả gió đêm.

“Đùng đoàng…”

Có tiếng sấm sét vang lên từ trong lục phủ ngũ tạng tôi, mà gần như ngay lúc tiếng sấm rền vang, đôi mắt vốn ánh lên vẻ lạnh lẽo với đồng tử rõ ràng của tôi bỗng chốc trở nên rối loạn và xám xịt, dường như còn có thể nhìn thấy sấm sét dữ dội trong mắt.

Đồng thời, một nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ cũng sinh ra trong cơ thể của tôi, nó tựa như một con ngựa hoang đứt cương, tung hoành ngang dọc trong lục phủ ngũ tạng tôi.

Chính pháp Ngũ Lôi Thiên Tâm Cửu Chuyển!

Khi sư phụ truyền lại cho tôi thuật pháp này đã từng nói, chỉ những người có trái tim thuần khiết như đứa trẻ mới có thể tu luyện thuật pháp này. Kẻ gian ác không thể luyện, tiểu nhân lắm mưu nhiều kế không thể luyện, kẻ phàm tục có tâm tư phức tạp không thể luyện, người nương nhờ cửa Phật vô dục vô cầu cũng không thể luyện. Tóm lại, Chính pháp Ngũ Lôi Thiên Tâm Cửu Chuyển có yêu cầu tu luyện vô cùng khắt khe, nếu cố chấp tu luyện không màng đến những điều kiện kể trên, có thể sẽ bị trời phạt.

Ngoài ra, sư phụ cũng dặn tôi rằng, thể thuật của tôi vẫn chưa tới nơi tới chốn, cơ thể vẫn chưa đạt đến trình độ điêu luyện, đặc biệt là nội tạng rất yếu ớt, thế nên tôi không thể thi triển thuật pháp này, trừ khi thật sự cần thiết.

Chiêu thức này quá dữ dội và ngang ngược, tuy rằng có thể đả thương đối thủ, nhưng cũng tự hại mình, đặc biệt là đạo hạnh của tôi không đủ, đã vậy tôi còn trọng thương như thế, cơ thể đang suy yếu, rất khó để khống chế nguồn năng lượng mạnh mẽ kia.

Thế nhưng bây giờ, tôi chẳng có thời gian đâu mà lo nghĩ nhiều như vậy, chiêu này đã là thứ cuối cùng tôi có thể dựa vào, cho dù ra sao, tôi cũng muốn đánh cược một phen.

Nếu như lúc này không cược, vậy thì đêm nay có lẽ tôi và Hổ Tử đều chết trong tay người áo đen.

“Đoàng đoàng đoàng…”

Tiếng sấm và gió rít gào vẫn không ngừng phát ra từ lục phủ ngũ tạng của tôi, cơ thể tôi run lên, ngay sau đó, một sợi máu tràn ra từ khóe miệng.

Tôi cắn răng, cố chịu đựng cơn đau trong người, sau đó dẫn dắt nguồn năng lượng kia, từ từ tiến vào trái tim mình.

Tâm khí thuần dương, chủ hỏa.

“Bùm” một tiếng, trong nguồn sức mạnh khủng khϊếp kia lập tức có thêm một luồng tâm hỏa khí chí dương chí cương.

Sau đó, nguồn sức mạnh kia lại bất ngờ xộc vào phổi tôi.

Phế khí thiếu âm, chủ kim.

“Bùm” một tiếng, trong nguồn năng lượng mạnh mẽ kia lại có thêm một luồng phế kim khí.

Tiếp đó, nó lần lượt tiến vào gan, thận và lá lách của tôi.

Can khí thiếu âm, chủ mộc, thận khí thuần âm, chủ thủy, tỳ khí điều hòa âm dương, chủ thổ.

Sau khi tất cả can mộc khí, thận thủy khí và tỳ thổ khí bị nguồn năng lượng mạnh mẽ kia nuốt chửng, một tiếng nổ nữa lại vang lên ngay tức thì.

Âm thanh vào giờ phút này quả thực vang vọng trời đất, lục phủ ngũ tạng tôi run lên dữ dội, máu tươi bỏng rát không ngừng phun ra từ mũi và miệng tôi.

Tôi trợn tròn hai mắt, cắn răng, cố nén đau đớn để chế ngự nguồn năng lượng kia, từ từ dẫn dắt nó quay về trái tim theo quỹ đạo như lúc đến một lần nữa thì mới được xem là xong một vòng.