“Thiên Du, có phải là tao… gây ra họa lớn rồi không?” Hổ Tử bây giờ mới hiểu, mới cảm thấy bản thân mình đã gây họa rồi, có hơi lo lắng hỏi: “Chắc sẽ không xảy ra chuyện nữa chứ?”
Tôi trả lời: “Không chắc được.”
Chồn vàng thù dai nhất, chỉ là một chuyện nhỏ vặt vãnh, nó cũng sẽ luôn dày vò bạn, huống chi là tôi và Hổ Tử đã phá hoại việc lớn như đòi ban tước của Chồn đại tiên đó.
“Vậy phải làm sao?” Hổ Tử mặt đầy gấp gáp nói: “Tao thì không sợ chết rồi đó, nhưng mà nếu tao chết rồi, thì bà nội của tao phải làm sao đây.”
“Yên tâm đi, không đến mức đó đâu.” Tôi vỗ vai của Hổ Tử, nói: “Qua hai ngày nữa là sư phụ tao trở về rồi, chỉ cần vượt qua hai ngày này đợi sư phụ ta quay về là không sao rồi.”
“Ừm.” Hổ Tử gật đầu, mặt trầm lại nói: “Vậy tao về trước đây, Thiên Du, mày cũng quay về đi, nhà của quả phụ Vương tuy là rất tốt, nhưng mà… chúng ta cũng đều là những chàng trai trẻ, ở lại nơi này, khó tránh khỏi sẽ bị người ta lời ra tiếng vào, đến lúc đó không chỉ danh tiếng của chúng ta không hay, mà ngay cả quả phụ Vương cũng bị chúng ta liên lụy, khó tránh khỏi bị người ta nói xấu sau lưng.”
Sau khi nghe xong tôi ngạc nhiên nhìn Hổ Tử một cái.
Bình thường Hổ Tử rất thèm thuồng quả phụ Vương, thường ngày mơ tưởng sẽ xảy ra cái gì đó với quả phụ Vương, cái khiến tôi tuyệt đối không thể ngờ chính là, Hổ Tử ngày thường không mấy nghiêm túc này, trước những chuyện thị phi, tam quan lại đặc biệt ngay thằng.
Chỉ là, vừa mới xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu như bây giờ để Hổ Tử quay về tôi thật sự không yên tâm, mà nếu như tôi và Hổ Tử cùng đến nhà cậu ta, vậy nếu như đám chồn vàng đó lại đến báo thù, có thể sẽ ảnh hưởng đến bà nội của Hổ Tử.
Vừa nghĩ tới đây tôi liền nói: “Đi, đi nhà tao.”
Mục tiêu báo thù hàng đầu của chồn vàng là tôi và Hổ Tử, bình thường mà nói, ở cùng với chúng tôi, ngược lại không an toàn, cho nên tôi mới đề nghị Hổ Tử đến nhà tôi, mà không phải để cho cậu ta về nhà.
“Cũng được.” Hổ Tử gật đầu, nhưng mà ngay lúc chúng tôi định rời khỏi, quả phụ Vương lại đi ra, trước tiên nhìn chúng tôi một cái, sau đó nói với tôi: “Thiên Du, hay là tối nay… hai người các cậu ngủ lại ở chỗ tôi đi?”
“Cái này…”
Tôi và Hổ Tử ngây ngẩn cả người, vừa nãy Hổ Tử còn nói, nếu như ở lại đây sợ người ta sẽ lời ra tiếng vào, nhưng bây giờ, quả phụ Vương vậy mà lại chủ động mời ở lại?
Hổ Tử quay lại nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ, tôi biết, Hổ Tử có lẽ đã hiểu làm cái gì đó, vội nói: “Dì Vương, Hổ Tử đã không sao rồi, hơn nữa đám chồn vàng đó là nhắm vào hai chúng cháu, hai chúng cháu đi rồi, dì ở đây sẽ an toàn.”
“Nhưng mà…” Quả phụ Vương xoa xoa tay, nói: “Bộ da người của ông Lưu khờ vẫn còn ở trong phòng.”
Sau khi nghe xong tôi mới phản ứng lại, vỗ đầu một cái, trong lòng nghĩ sao có thể quên mất chuyện này chứ.
“Tấm da người của ông Lưu khờ?”
Hổ Tử mặt đầy ngạc nhiên, hỏi tôi đây là tình hình gì.
Tôi đem mọi việc kể lại cho Hổ Tử nghe, Hổ Tử nghe mà vừa phấn khích vừa khẩn trương, khi cậu ta nghe được sau khi cái xác của ông Lưu khờ bị chồn vàng gặm hết, lập tức bị giật mình.
“Cũng may cũng may, nếu như tụi mày quay về trễ hơn một chút, có lẽ là nhìn thấy, chỉ còn lại một tấm da của ông đây.” Hổ Tử nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.
Tôi không có tiếp lời, mà là bước vào căn phòng trước.
Bởi vì không có điện, cho nên trong phòng tối đen, tôi và Hổ Tử trước tìm đi kiểm tra công tắc nguồn điện, phát hiện vậy mà hệ thống an toàn bị nổ rồi, cũng may Hổ Tử từ nhỏ việc gì cũng biết làm, chỉ cần dùng mấy phút đồng hồ, bèn có thể đổi một hệ thống an toàn mới.
Nhìn thấy căn phòng vô cùng sáng sủa, cho dù là tôi hay Hổ Tử, hoặc là quả phụ Vương cũng thở phào một hơi.
Con người sợ nhất, là những thứ chưa biết, mà trong bóng tối, có thể nói là khởi nguồn của mọi sự sợ hãi.
Bởi vì ở trong bóng tối, thị lực của con người bị hạn chế, bạn mãi mãi cũng không biết được trong bóng tối rốt cuộc che giấu sự khủng bố như thế nào.
“Thiên Du, tấm da người này mày chuẩn bị xử lí như thế nào?” Không thể không nói, lá gan của Hổ Tử quả thật không nhỏ, về điểm này vào lúc mà cậu ta dám nói chuyện với chồn vàng là có thể nhìn ra được, nói trắng ra thì đứa nhỏ này quả thật rất là hổ báo.
Lúc này, cậu ta rõ ràng biết được đây là tấm da của lão Lưu khờ, nhưng lại vươn tay ra sờ, sau đó lắc đầu, nói: “Thật đáng tiếc, nếu như đây là một tấm da hồ ly, với cái màu sắc này phải bán ra tiền đếm không hết, còn kém hơn nữa, da của con hoẵng cũng được.”
Tôi không quan tâm cậu ta, mà quay đầu hỏi quả phụ Vương: “Dì Vương, trong nhà dì có củ sen không?”
“Củ sen? Thiên Du, em muốn lấy củ sen để làm gì? Đói rồi sao?” Quả phụ Vương mặt đầy hồ nghi, Hổ Tử cũng mặt đầy nghi ngờ.
Tôi lắc đầu, nói: “Không phải ăn, thi thể của lão Lưu khờ đã bị gặm rồi, chỉ còn lại một tấm da, mà bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, cũng chính là nói, hôm nay chính là ngày thứ bảy ông ta mất, sau khi ông ta chết ngay cả thi thể cũng không giữ lại, trong lòng nhất định sẽ có oán khí rất lớn, chỉ sợ tối nay, trong nhà lão Lưu khờ sẽ gặp chuyện ma quỷ.”
“Vậy phải làm sao?” Quả phụ Vương ngạc nhiên, ngược lại Hổ Tử ở bên cạnh lại hừ lạnh một tiếng, sau đó lòng đầy căm hận nói: “Gặp chuyện ma quỷ cũng đáng, ai kêu ba anh em nhà họ Lưu làm nhiều chuyện thất đức như vậy, nhất là Miêu Thúy Thúy, còn có chú ba Lưu đó, ông ta chết không đàng hoàng.”
Miêu Thúy Thúy tuy là lớn hơn tôi và Hổ Tử vài tuổi, nhưng trong cùng một thôn thì cho dù lớn hay nhỏ hơn mấy tuổi, về cơ bản cũng là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.
Mà bắt đầu từ lúc nhỏ, Hổ Tử đã có một loại hảo cảm đặc biệt với Miêu Thúy Thúy, sau khi lớn lên, đã yêu thầm Miêu Thúy Thúy vài năm, vào cái đêm chú ba Lưu cưới Miêu Thúy Thúy, Hổ Tử rất tức giận, còn lấy bình rượu lén lút đập vào thủy tinh của nhà chú ba Lưu.
Nhưng mà cũng không thể nói như vậy, tuy ba anh em nhà họ Lưu quả thật đã làm nhiều chuyện thất đức, nhưng nếu như ông Lưu khờ thật sự làm chuyện ma quỷ, vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến thôn của chúng tôi, đến lúc đó nếu như thật sự xảy ra chuyện, thì không dễ thu dọn rồi.
Hơn nữa, cho dù ba anh em nhà họ Lưu làm chuyện ác quá nhiều, đó cũng không phải là việc mà chúng tôi có quyền lợi để xử lí, cái gọi là người xấu sẽ bị trời phạt, báo ứng của nhà lão Lưu, chỉ sợ là không còn xa nữa.
Hơn nữa, lão Lưu biến thành dáng vẻ như bây giờ, ít nhiều thì cũng có liên quan đến tôi và Hổ Tử, cho nên tôi không thể để ông ấy sau khi chết mà không được toàn thây.
Qua một lúc, quả phụ Vương lấy ra một chậu củ sen từ trong tủ lạnh ra, tôi cầm lên xem thử, sau đó lắc đầu, nói: “Cái này không được.”
“Trong nhà chị chỉ có những cái này thôi, cái này là của bà nội Hổ Tử cho chị.” Quả phụ Vương nói.
Hổ Tử làm một cái ao nuôi cá, năm ngoái đã gieo rất nhiều hạt giống hoa sen, vào mùa hè, trên mặt ao nở rất nhiều hoa sen, không chỉ đẹp, đến mùa thu hoa sen rơi rồi, còn có thể đào củ sen lên bán lấy tiền.
Chỗ chúng tôi là phương Bắc, thực ra căn bản là ăn không quen cái này, nhưng người trong thôn thấy nhà của Hổ Tử thực sự khó khăn, ít nhiều cũng mua một ít về ăn.
“Thiên Du, nhà kho nhà tao có rất nhiều, mày nói đi mày muốn củ sen như thế nào?” Hổ Tử hỏi tôi, tôi vươn tay đến tấm da của ông Lưu khờ ước lượng một phen, rồi nói: “Trước tiên nhất định phải là củ sen có chín lỗ, sau đó chính là càng lớn càng tốt.”
“Được thôi.” Hổ Tử nghe xong đứng dậy đi ra khỏi cửa, sau khi trôi qua mười mấy phút, Hổ Tử vậy mà lại vác một bao tải củ sen đi vào, bao tải đó còn đang ướt nhem, hiển nhiên là những củ sen này vừa mới được đào lên không bao lâu.
“Hôm nay mới đào, tuyệt đối tươi mới.” Hổ Tử đem bao tải đặt xuống đất, sau đó mở ra, cầm lấy mấy cái củ sen vừa thô vừa to đưa cho tôi.
“Mày coi cái này có được không?” Tôi nhận lấy rồi xem, lập tức gật đầu, nói câu được, sau đó lại kêu quả phụ Vương lấy cho tôi con dao thái rau.
“Thiên Du, rốt cuộc là mày muốn làm gì, này nào là củ sen nào là dao thái rau, làm rau trộn?” Hổ Tử cuối cùng nhịn không nổi, nhìn tôi mà hỏi với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Tôi nghe xong cười một cách thần bí, sau đó nói một câu nhạt nhẽo: “Tao muốn dùng củ sen, làm ra một cái thế thân cho lão Lưu khờ.”