Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 20: Lấy củ sen làm thế thân (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Yêu đan?”

Sau khi nghe thấy lời của Hổ Tử tôi cực kì hoảng sợ.

Sư phụ từng nói với tôi, yêu đan đối với một con yêu quái, đó là thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Đó là sức mạnh kết tinh được ngưng tụ bởi tất cả đạo hạnh của một con yêu quái, tất cả đạo hạnh của nó, đều tích tụ ở trong viên yêu đan này.

Không hề quá đáng khi nói rằng, nếu một con yêu quái tu được yêu đan, nó thà bị gϊếŧ chết, cũng tuyệt đối không để cho yêu đan bị cướp đi.

Bởi vì một khi mất đi yêu đan, vậy thì tất cả đạo hạnh của con yêu quái đó sẽ bị mất hết, không chỉ đạo hạnh mất hết, sự thông minh lanh lợi được khai hóa cũng sẽ bị suy giảm theo thời gian, lâu dần, thì sẽ biến thành một con động vật hoặc dã thú không thể bình thường hơn.

Mà con chồn vàng muốn đánh chết Hổ Tử kia, không chỉ có thể nói tiếng người mà thậm chí còn luyện ra được yêu đan?

“Có khi nào chồn vàng muốn đánh chết Hổ Tử chính là con hôm qua đã đòi chúng ta phong tước ? Chỉ là… tại sao nó lại muốn tìm Hổ Tử để lấy yêu đan chứ? Không lẽ yêu đan của nó đã bị trộm mất rồi? Nhưng mà chuyện này không thể xảy ra được!” Mặt tôi có vẻ khó mà tưởng tượng được.

Sư phụ từng nói với tôi, yêu đan nằm ở đan điền của yêu quái, cũng chính là ở trong bụng.

Một thứ để ở trong cơ thể, sao có thể bị người ta trộm đi mất mà không hề hay biết gì chứ?

Trong lúc tôi đang rơi vào trầm tư, Hổ Tử ở bên cạnh đột nhiên mặt đầy ngạc nhiên nói: “Ôi mẹ ơi, Thiên Du, đây là đâu, tao mới phát hiện, trong căn phòng này… thật sự rất thơm. Ủa, quả phụ… dì Vương?”

Hổ Tử trừng lớn mắt, mặt đầy ngạc nhiên và hiếu kì nhìn về phía quả phụ Vương đang nấp ở của nhìn vào bên trong phòng, sau đó mới phản ứng lại, lập tức che lại bộ phận quan trọng trên cơ thể, sau đó lắp ba lắp bắp nói: “Thiên Du, chỗ, chỗ này chắc không phải là… nhà của dì Vương chứ?”

“Đúng, chính là nhà của dì Vương.” Tôi gật đầu, tiếp đó cười rồi chọc vào eo Hổ Tử một cái, nháy mắt với cậu ta.

“Wow, vậy mà là thật?” Hổ Tử lập tức trở nên hưng phấn, đôi mắt giống như radar, nhìn khắp mọi ngóc ngách.

Nhưng ở đây là phòng ngủ phụ, vật dụng hàng ngày , quần áo và đồ dùng tùy thân của quả phụ Vương căn bản là không thể nào để ở trong căn phòng này, cho nên Hổ Tử đã định sẵn là không có được gì cả.

Nhưng cậu ta không nản lòng, lập tức cười hi hi với quả phụ Vương, sau đó hỏi: “Dì Vương, vừa nãy cháu không dọa dì sợ chứ?”

“Vừa nãy không có, ngược lại là lúc nửa đêm, em thực sự dọa chị rồi.” Quả phụ Vương nói xong liếc nhìn Hổ Tử đang trần như nhộng, sau đó mím môi quay về phòng ngủ chính, mấy phút sau, lấy ra một cái áo khoác của nam, nhưng mà rõ ràng là trên mặt của cô ấy có vẻ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, vẫn không dám đến gần Hổ Tử, chỉ là trốn ở sau cửa ném quần áo cho Hổ Tử, nói: “Đây là quần áo lúc trước của chồng chị, yên tâm, anh ấy chưa từng mặc.”

Sau khi nói xong, quả phụ Vương lại như không quan tâm mà dẩu môi, nói: “Hổ Tử, em đã cắn chết con Đại Hoàng mà chị đã nuôi ba năm, còn có, em còn, em còn…”

“Cháu còn làm sao?” Hổ Tử vừa mặc xong quần áo, vừa hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.

“Em còn dành đồ ăn… với chó của chị.”

Lời quả phụ Vương nói ra làm cho người khác ngạc nhiên, đừng nói là Hổ Tử, ngay cả tôi cũng bị làm ngạc nhiên.

Nhìn thấy Hổ Tử trừng lớn đôi mắt, khóe miệng co rút một trận, cả khuôn mặt đỏ cả lên, có lẽ qua được mấy giây, Hổ Tử “xoẹt” cái đứng dậy, trực tiếp bước ra khỏi phòng, ngồi xổm ở dưới hiên nhà bắt đầu nôn “ọe ọe”.

Tôi trực tiếp bị Hổ Tử chọc cười, sau đó nhìn quả phụ Vương hỏi: “Dì Vương, Hổ Tử thật sự giành thức ăn chó với chó sao?”

Ai mà ngờ quả phụ Vương “hừ” một tiếng, tiếp đó nói: “Chị chọc cậu ta đó, ai kêu cậu ta nửa đêm nửa hôm còn đến dọa chị sợ.”

“...”

Mặt của tôi đầy vệt đen, sau đó nghĩ thầm trong lòng, quả phụ Vương này nhìn thì thành thục ổn trọng, không ngờ lại vẫn có tâm hồn của một cô thiếu nữ.

Tôi nhìn Hổ Tử ngồi xổm dưới mái hiên, đang móc họng của mình, trong mắt tràn đầy sự đồng tình.

Tôi đi ra khỏi phòng, vỗ vai của Hổ Tử hỏi: “Không sao chứ?”

“Phù…” Hổ Tử nhả ra một hơi khàn dài, tiếp đó lau miệng, nói: “Không sao, ói ra được đỡ nhiều rồi.”

Tôi gật đầu, vừa muốn tiếp tục nói, lại nhìn thấy có mấy con Đại Hoàng đột nhiên nhào đến, trực tiếp ăn hết những thứ mà Hổ Tử nôn ra.

Sau khi nhìn thất một màn này, khóe miệng của Hổ Tử lại co rút thêm lần nữa, sau đó “oa” một tiếng, trực tiếp phun ra…

Mà tôi cũng che mặt lại không biết phải làm sao, trong lòng nói quả phụ Vương này, thật đúng là đủ ác mà.

Theo dự đoán, trong khoảng thời gian gần nhất này, Hổ Tử đừng mơ có thể ăn cơm ngon miệng, chẳng qua như vậy vẫn xem như còn tốt, nếu như để Hổ Tử nhìn thấy đám chó Đại Hoàng này mỗi ngày đều lén lút mai phục ở trong nhà vệ sinh…

Hổ Tử đã nôn hết năm phút, chỉ thiếu điều nôn cả dịch mật ra, thấy cậu ta hít sâu một hơi, sau đó hỏi tôi: “Thiên Du, tại sau mấy con chồn vàng đó muốn hại tao? Chẳng lẽ bà già mà hôm đó hai chúng ta nhìn thấy, thật sự là… một con chồn vàng?”

“Ừm.” Tôi gật đầu, sau đó kể về truyền thuyết đòi ban tước của chồn vàng cho Hổ Tử nghe một lần, sau khi nghe xong thì Hổ Tử trừng mắt thật lớn, đáy mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, gào lên một câu: “Mẹ ơi, cái đám súc sinh này, không lẽ thật sự có thể tu luyện thành tiên?”

“Có thể thành tiên hay không thì tao không biết, nhưng có một số súc vật được thông linh là thật.” Tôi vỗ vai của Hổ Tử, sau đó tiếp tục hỏi: “Mày có còn nhớ mày đến nhà của quả phụ Vương như thế nào không?”

Sau khi nghe lời này thì mày của Hổ Tử nhíu lại, giống như là rơi vào trầm tư, qua một lúc mới mặt đầu hoang mang mà lắc đầu, nói: “Không nhớ nữa, tao chỉ nhớ là nửa đêm tao mắc tiểu, thức dậy đi tiểu, nhưng mà vừa đến chân tường, đột nhiên nghe thấy có người kêu tên của tao, tao vô thức trả lời lại, sau đó ở trên tường vây nhô ra một cái đầu của con chồn vàng, nó cười với tao một cách kỳ lạ, tiếp đó thì… tao chẳng nhớ được cái gì hết.”

“Chồn vàng gọi hồn sao?”

Cái gọi là chồn vàng gọi hồn, ý muốn nói là vào lúc nửa đêm, nó sẽ đột nhiên kêu tên của bạn, có một số con chồn vàng có thể nói được tiếng người, có thể trực tiếp gọi tên của bạn, nhưng có một số chồn vàng tu hành chưa đủ, không thể nói được tiếng người, cho nên bắt chước tiếng người, tiếng phát ra mơ hồ không rõ, nhưng lại có phát âm gần giống như tên của bạn.

Nếu lúc này bạn trả lời lại, vậy thì, nó có thể nhân lúc này thổi tắt hồn đèn của bạn, câu đi hồn phách của bạn, hoặc là trực tiếp thổi tắt mệnh đèn của bạn, khiến cho bạn chết đi.

Nhưng mà con chồn vàng đến câu hồn của Hổ Tử hoặc là tu hành chưa đủ, hoặc là mạng của Hổ Tử quá lớn, dẫn đến mệnh đèn không bị thổi tắt, chỉ là bị hôn mê phủ một tầng khí đen.
« Chương TrướcChương Tiếp »