Chương 62

"Boss, một cô gái cùng một đứa bé đến, nói là con trai anh muốn gặp."

Rein không đi vào trong phòng Lại Ngạn Vũ, hắn ta không thích ai bước vào căn phòng của mình.

Căn phòng của Lại Ngạn Vũ luôn tối đen như mực, rèm cửa đều bị kéo lại, đèn không bật, chỉ có đóm sáng của điếu thuốc lá, yếu ớt, vô cùng yếu ớt, hầu như nó chẳng hề tỏa ra xung quanh một tia sáng nào.

Thói quen sống trong bóng đêm của hắn, bắt đầu từ mười năm trước, ăn sâu vào hắn. Tòa nhà của hắn tráng lệ như vậy nhưng nếu như không có việc gì hắn sẽ chỉ ở trong căn phòng tối đó, hút thuốc, uống rượu, cảm thụ bóng tối vĩnh cửu này.

Nghe đến một người con gái và một đứa bé, hắn vẫn như vậy bình thản rít điếu thuốc trên tay.

Rein đứng bên ngoài một lúc vẫn không nhận được một chỉ thị gì, cũng không thể rời đi.

Điếu thuốc một hơi hút cạn, phả ra một làn khói mịt mù, Lại Ngạn Vũ rất hưởng thụ nó.

"Boss!" Chờ khá lâu, Rein mất kiên nhẫn.

"Cho cô ta vào."

Rein rời đi.

Cánh cửa đó mở ra một lần nữa, suốt từ nãy Giang Thanh luôn chuẩn bị cho mình cách ứng xử trong tình huống bị từ chối, Rein xuất hiện trước mặt cô, sau đó né người qua một bên, cô bỗng dưng lại không hành động gì.

Ý tứ này là mời cô vào sao?

Cô chuẩn bị bao nhiêu tình huống, nhưng cuối cùng lại dễ dàng gặp được như vậy, có chút bất an.

Giang Thanh nắm chặt lấy tay nhỏ bé của Kỳ Hách, đi vào. Rein dẫn hai người đi thẳng đến trước phòng Lại Ngạn Vũ.

"Boss, tới rồi." Báo một tiếng rồi rời đi.

Bên trong lẫn bên ngoài đều tĩnh mịch. Trong lòng Giang Thanh bồn chồn không yên, tình huống này thật sự cô không dám nghĩ qua, chưa chuẩn bị tâm lý, cảm giác thật khó khăn.

Giang Thanh run run đưa tay lên, gõ cửa "Gia.... Ngạn Vũ, có thể vào không?". Giọng nói cô ngập ngừng, rụt rè, nhỏ xíu.



"Không."

Bên trong truyền ra tiếng nói lạnh lùng.

Tuy trong lòng mang nhiều nỗi lo sợ, nhưng một phần nhỏ bé trong lòng Giang Thanh vẫn mang sự hạnh phúc, hy vọng được nhìn thấy người đó.

Bây giờ có lẽ tiêu tan rồi.

Giang Thang lại đứng nửa ngày mà không nói một lời. Kỳ Hách đứng kế bên cũng ngoan ngoãn mà đứng đó.

Giang Thanh ngồi xuống cười tươi nhìn con "Hách nhi, con ra ngoài kia đợi mẹ được không?"

Kỳ Hách gật đầu không chần chừ, Giang Thanh vuốt tóc cậu bé, cười "Ngoan. Đi đi."

Kỳ Hách lập tức chạy đi. Cậu chạy ra phòng khách, ở đó có bốn chú nhưng ai cũng bận việc riêng, cậu đành nhỏ nhẹ đi đến một cái ghế sofa ở trong góc, ngồi lên, yên lặng nhìn xung quanh.

Kỳ Hách chạy đi rồi, Giang Thanh lại hít một hơi sâu lấy bình tĩnh. "Dạo này anh khỏe không?"

"Không có thời gian tán gẫu." Bên trong lại truyền ra giọng nói lạnh nhạt.

"Anh có nghĩ Diễm Tú còn sống không?" Biết được sức kiên nhẫn của đối phương, cô cũng không muốn anh nổi giận, vào thẳng vấn đề.

"Đã gặp qua?"

"Không. Chuyện là hôm nay có một người rất giống Diễm Tú suýt chút tông vào Kỳ Hách."

"Người đó có sao không?"

Nghe câu nói này, bao nhiêu sự chịu đựng của Giang Thanh phút chốc lại vỡ vụn ra. Kỳ Hách là con của anh đấy! Một chút cũng không quan tâm nó sao?

"Không sao, cả hai. Nhưng người đó thật sự rất giống Diễm Tú. Cô ấy..."

Giang Thanh chưa nói xong thì bị bên trong ngắt lời "Người giống người chuyện không hiếm có, lúc đó có lẽ cô bị dọa sợ làm mờ mắt rồi. Về đi."

Bị đuổi đi, cảm xúc kiềm nén hóa thành giọt lệ, cả người Giang Thanh run lên, hai tay cáu chặt vào váy. Cô cố giữ bình tĩnh nói "Kỳ Hách đến rồi, anh.. cũng không ra xem mặt nó một lần sao?"



Bên trong không phát ra một tiếng động nào.

"Anh là cha của nó mà."

"Cô quên giao ước rồi sao?" Giọng nói trầm thấp lại hữu lực, như một nhát dao đâm vào trái tim của Gianh Thanh.

Giang Thanh không ngăn được dòng cảm xúc của mình nữa, hai dòng lệ thi nhau chảy xuống. Trong lòng cô có thứ gì đó đang vỡ vụn từng mảnh. Cô lại không dám nói thêm gì, quay người bỏ đi.

Cố nén hết những cảm xúc hỗn độn, gạt đi dòng nước mắt, Giang Thanh bình tĩnh đi ra, nhìn thấy con trai nhỏ ngồi gục đầu xuống, hai bàn tay nhỏ đang mân mê lẫn nhau, trông thật cô đơn, thật đáng thương, mắt mũi cô lại đỏ lên.

Kỳ Hách lớn rồi. Con của chúng ta lớn rồi. Anh có biết không?

Kỳ Hách lớn lên, rất ngoan, hơi ít nói.

Kỳ Hách lớn lên, không thấy cha cũng không đòi, không bao giờ hỏi về cha mình.

Kỳ Hách thật đáng thương.

"Hách nhi, chúng ta đi thôi."

Nghe tiếng mẹ, cậu bé liền đứng phắt dậy, chạy lại. Hai người cứ thế rời đi khỏi căn biệt thự, không ai hỏi han thêm câu nào.

Trên đường về...

"Mẹ ơi những chú đó là ai?" Kỳ Hách giương đôi mắt long lanh nhìn mẹ mình.

"Những chú đó là bạn mẹ." Giang Thanh nhìn con âu yếm.

"Vậy người trong căn phòng đó là ai? Tại sao lại không ra gặp chúng ta?"

"Hách nhi ngoan, mẹ mệt, cho mẹ yên tĩnh một chút được không?"

Kỳ Hách nghe mẹ bảo mệt, liền im lặng ở kế bên mẹ. Nếu mẹ mệt thì Kỳ Hách tất nhiên phải ngoan rồi.