Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Không Yêu Nữa

Chương 7: Nụ hôn đầu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Kogi

Thật ra Hứa Ninh Triết cảm thấy tình cảm của mình đã bộc lộ rất rõ ràng rồi, nhưng Cảnh Viễn vẫn thờ ơ, hoặc là nói căn bản hắn đang cố tình lảng tránh. Có lẽ là hiện giờ thực sự đã có người mình thích, nam nay nữ? Không phải hắn nói vẫn muốn nối dõi tông đường ư?

Nhưng như vậy cũng không kìm được Hứa Ninh Triết muốn tiếp tục kề cận hắn quyết một lòng đơn phương đối tốt với hắn, chỉ cần hắn không từ chối thẳng mặt mình, nói rõ ràng một hai, khoảng cách giữa bọn họ sẽ mãi mãi mờ ám như vậy.

Ngày đó dùng hết tập phác họa mới, kịch bản thứ hai của Kiếm Uyên cũng phát xuống, để đạt được độ ăn khớp giữa thiết kế nhân vật mới và cũ, Hứa Ninh Triết giống như học sinh tiểu học săm soi từng câu từng chữ, đem ngoại hình và tính cách nhân vật cố hết sức tạo lại trên giấy.

Cậu vẽ lại phiên bản thứ nhất của nam nữ chính nộp cho Cảnh Viễn, trong đó còn lén kẹp một bức phác họa chân dung Cảnh Viễn, bên trên viết ngoáy “Thích không”, câu này hỏi đến là mờ ám, là thích bức tranh, hay là thích mình, hay là thích cả hai?

Không lâu sau, cửa phòng làm việc của Cảnh Viễn mở ra, từ bên trong bay ra một cục giấy bị vò nát, chuẩn xác đập vào đầu Hứa Ninh Triết, chỉ là một cục giấy, mà không phải là ba cục, đồ ngu cũng biết là cục nào, Hứa Ninh Triết lại bị cự tuyệt.

Cậu không nhặt cục giấy kia, cũng không ngẩng đầu nhìn Cảnh Viễn, cậu không dám. Sau khi nghe tiếng cửa phòng làm việc khép lại, Hứa Ninh Triết ngồi tại chỗ, hít thở sâu, đè nén cảm giác khó chịu và buồn bực xuống, làm như không có gì tự an ủi mình, có lẽ Cảnh Viễn chỉ là trách cậu lại phân tâm trong giờ làm việc làm chuyện riêng mà thôi.

Nghĩ vậy hình như cũng rất có lý, Hứa Ninh Triết là một đứa trẻ dũng cảm biết nhận sai, vì vậy nửa ngày còn lại cậu chỉ cẩn thận nghiên cứu nội dung kịch bản và bản vẽ phác thảo, không có hành động gì khiến Cảnh Viễn không hài lòng nữa.

Tan làm, Hứa Ninh Triết vừa ăn takoyaki Cảnh Viễn mua cho, vừa cầm điện thoại lướt Weibo.

Thời gian nướng takoyaki chuẩn xác, độ ấm vừa vặn, phần rau và thịt bạch tuộc ngon lành bên trong, bên ngoài rưới nước bạch tuộc nướng và mayonaise, vụn rong biển và cá bào rắc bên trên như cùng múa theo hơi nóng, ăn cùng với vài sợi gừng đỏ, khiến người ta không thể dừng miệng.

Cậu đem bức tranh Cảnh Viễn chibi đầu to cửu cung cách (*) lưu trong điện thoại đăng lên Weibo.

(*) Không biết dịch ra tiếng Việt là gì nhưng ảnh nó kiểu như thế này:

1



2.


@ Triết Triết Triết Triết Triết Triết Triết _: Tôi sẽ không bao giờ làm việc riêng trong giờ làm việc nữa, đừng giận mà.

[Hình ảnh: Cảnh Viễn cửu cung cách]

Sau bữa tối, Hứa Ninh Triết xem phim cùng chị gái anh rể, cảm giác điện thoại trong túi quần rung một cái, là tin nhắn của Cảnh Viễn, hắn nói: Sau này đừng đăng Weibo liên quan đến tôi nữa.

Thế này không đúng, thế kia cũng không được, rốt cuộc anh muốn thế nào?

Hứa Ninh Triết cảm thấy lần này mình thực sự hơi tức giận, anh biết rõ em thích anh thì anh nói luôn là anh không thích em để em hết hy vọng đi, cả ngày làm những việc khiến người ta không thích anh có tác dụng gì?

Tâm tình của Cảnh Viễn thật ra cũng rất phức tạp, anh hiểu rõ tình cảm mình dành cho Hứa Ninh Triết, nhưng điều này đã định trước là không thể nói ra, giống như ngày trước thầm yêu cậu bạn tóc vàng mắt xanh kia ba năm, phải làm tiêu tan tất cả trong lòng mình. Không phải anh thực sự hèn yếu như vậy, đến dũng khí để thừa nhận mình thích một người đàn ông cũng không có, chỉ là trách nhiệm luôn luôn vượt lên trước tình cảm, không sao quên được. Anh thích thú với việc Hứa Ninh Triết dùng chút tâm tư nhỏ bé lãng mạn đối với mình, lại không thể không tránh né.

Nhìn như thờ ơ lạnh nhạt, thực chất là lặng lẽ yêu thương.

Hứa Ninh Triết chưa trả lời tin nhắn của anh, cũng không xóa bài post Weibo kia, anh cố ý nhắn thêm một tin cho Hứa Ninh Triết: “Cậu thích tôi như vậy cơ à?”.

Hứa Ninh Triết hồi âm: “Chó mới thích anh”. Cậu vẫn luôn cầm điện thoại, chỉ là không muốn để ý tới Cảnh Viễn mà thôi.

Đêm đã khuya, tràn ngập đầu óc Cảnh Viễn là Hứa Ninh Triết, bị cậu làm phiền đến nỗi không ngủ được. Anh muốn ngăn Hứa Ninh Triết tiếp tục thích mình, nhưng nếu như bạn thích một người, trong tình huống không có nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, thì sao có thể cự tuyệt người thích bạn chứ, dù sao mỗi việc làm, đều là ngầm có ý yêu thích.

Cảnh Viễn trượt mở điện thoại, hai giờ đêm, anh thích ứng với độ sáng của màn hình trong bóng tối, mở Weibo, đầu tiên là thấy status Hứa Ninh Triết đăng 20 phút trước, cả đoạn chỉ có một chữ.

@ Triết Triết Triết Triết Triết Triết Triết _: Gâu.

Cảnh Viễn cảm thấy lòng mình như nhói lên một cái, hơi nhức nhối.

Chẳng mấy ngày sau, Công ty hữu hạn công nghệ thông tin Viễn Đạo chính thức lên sàn phòng giao dịch chứng khoán, buổi tối cả công ty tổ chức lễ chúc mừng. Suốt buổi tối hôm đó Cảnh Viễn và Hứa Ninh Triết không hề cùng xuất hiện, chỉ đơn giản nâng ly chúc cụng mà thôi.

Tiết mục rút thưởng, ai ai cũng có thưởng, có người rút được phần thưởng lớn có người rút được phần thưởng nhỏ, Hứa Ninh Triết rút được một bánh xà phòng của ông chủ Viễn.

Hứa Ninh Triết dở khóc dở cười, trò biếи ŧɦái vừa vui vừa ác này, vậy mà lại lấy xà phòng làm phần thưởng. Cậu uống mấy chén rượu, vỗn dĩ mấy ngày nay đã buồn bực sẵn, lúc này lại rút được phần thưởng chẳng ra sao bồi vào, hơi men bốc lên ngà ngà say.

Say vậy mà lại tốt, nỗi xấu hổ giảm xuống, cũng không mang thù nữa, đang cầm điện thoại liền xuyên qua đám người đang chụp ảnh kỉ niệm đến bên cạnh Cảnh Viễn, giọng nói mềm mại: “Cảnh Viễn, chúng ta cũng chụp một tấm đi?”.

Cảnh Viễn chẳng ừ hử gì, lấy điện thoại trong tay cậu đưa cho một đồng nghiệp bên cạnh: “Chụp cho chúng tôi một tấm”.

Nói xong tay trái liền tự nhiên ôm eo Hứa Ninh Triết, eo Hứa Ninh Triết lập tức cứng đờ, còn chân thì nhũn ra, thân thể vì căng thẳng mà không nhịn được hơi run run.

Hứa Ninh Triết trong cái khó ló cái khôn, vươn tay đẩy tay Cảnh Viễn ôm người mình, tiện thể nhân cơ hội sờ hai cái, thế là trong mấy tấm ảnh chụp được thì vài tấm trước là Cảnh Viễn ôm Hứa Ninh Triết, vài tấm sau là tay cầm tay.

Cảnh Viễn hừ nhẹ: “Vậy mà dám thừa cơ cầm tay tôi”.

Hứa Ninh Triết nhìn thẳng mắt hắn mấy giây, rồi rút tay về mặt đỏ bừng, vành mắt cũng hơi hồng tách ra.

Lúc tách ra Hứa Ninh Triết càng say, thắt lưng mềm nhũn dựa vào người Cảnh Viễn, trong tay còn cầm chặt bánh xà phòng kia, miệng thì không ngừng lẩm bẩm: “Cảnh Viễn, vậy mà anh lại cho em một bánh xà phòng, anh vừa keo kiệt vừa biếи ŧɦái, sao có thể cho em xà phòng chứ, món quà đầu tiên anh tặng em là một bánh xà phòng anh biết không, may mà em rút được, vì em thích anh nên mới thấy không làm sao, chứ anh mà để đồng nghiệp khác rút được thì người ta nghĩ anh thế nào, xà phòng, ai, xà phòng…”.

Cảnh Viễn nổi gân xanh, rất muốn làm cậu im miệng, nhưng lại sợ che miệng cậu thì cậu buồn nôn sẽ nôn lên người mình. Anh bảo tài xế đi chậm lại, rồi mở hé cửa sổ xe cho thoáng, giúp Hứa Ninh Triết dễ chịu hơn một chút.

Xe dừng lại dưới nhà Hứa Ninh Triết, Cảnh Viễn đánh thức Hứa Ninh Triết ngủ trong lòng mình: “Dậy nào, về nhà ngủ tiếp, gọi điện thoại bảo chị gái xuống đón cậu”.

Hứa Ninh Triết mơ mơ màng màng gọi điện thoại: “Chị ơi…Em uống say rồi…Ở dưới nhà, chị xuống đón em đi…”.

Sau đó lảo đảo xuống xe, Cảnh Viễn vội đỡ cậu sợ cậu té ngã, cậu quay đầu nhìn Cảnh Viễn, ánh mắt hơi lo lắng: “Cảnh Viễn, xà phòng của em

đâu?”.

Cảnh Viễn nhanh chóng móc ra bánh xà phòng kia dưới ghế xe nhét vào tay cậu, gió đêm thổi tới, nhẹ nhàng lướt qua tóc mái Hứa Ninh Triết, khuôn mặt hồng hào, lông mi dài rủ xuống, mắt không chớp nhìn hắn chăm chú.

“Hứa Ninh Triết, tôi tặng cậu một món quà nữa nhé”.

“Gì…”. Cảnh Viễn trực tiếp hôn lên, chặn lại chữ “cơ” trong miệng Hứa Ninh Triết.

Cảnh Viễn tỉ mỉ hôn mυ"ŧ, đầu lưỡi nhẹ nhàng khều một cái đã cạy được môi cậu, lưỡi Hứa Ninh Triết né tránh nhưng không thể, bị Cảnh Viễn cuốn lấy liền ngoan ngoãn đầu hàng, yếu ớt thuận theo, hứng thú dần được khơi dậy theo tiết tấu của Cảnh Viễn, cánh tay vòng quanh cổ Cảnh Viễn, chủ động làm nụ hôn sâu hơn nữa.

Khi dưỡng khí trong ngực sắp bị rút hết, Hứa Ninh Triết lưu luyến không rời đẩy Cảnh Viễn ra, khóe mắt mang theo hoa đào: “Anh cương rồi”.

“Im miệng”. Cảnh Viễn cúi đầu tiến đến gần rồi lại khẽ cắn môi Hứa Ninh Triết vài cái, mới hoàn toàn buông cậu ra, bỏ cậu lại dưới nhà, quay người lên xe bảo tài xế lái đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »