Chương 23

Hai người nán lại ở Trùng Khánh hai ngày, sau khi xác nhận lại mẹ Tiêu Chiến không còn gì trở ngại xong, sắp xếp chuyện ra viện, Vương Nhất Bác còn gọi bạn đến đưa về, lúc này mới mua vé máy bay.

Mẹ Tiêu Chiến đi ở phía trước nói chuyện cùng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng không biết hai người nói cái gì, cũng không muốn nghe. Đoán thì đại khái chắc là cái này cái kia thôi, có thể là mẹ dặn dò Vương Nhất Bác vài việc.

Bởi vì chuyến bay có hơi gấp, lúc hai người lên máy bay rồi, lại không được ngồi ở gần nhau.

Cũng không phải là bay đường dài, hai người không có ý định đổi chỗ.

Tiêu Chiến ngồi cách Vương Nhất Bác một hàng ghế bên đối diện, lên máy bay rồi thì chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt cậu thôi.

Vương Nhất Bác xem điện thoại, hình như là trả lời tin nhắn của ai đó, cau mày, một bộ dáng nghiêm túc làm việc.

Người ngồi cạnh Vương Nhất Bác vẫn chưa thấy lên.

Đợi một lúc, Tiêu Chiến trông thấy một cô gái đi giày cao gót đi lên, đẩy đẩy kính râm một cách khoa trương, nhìn vé máy bay trong tay mình, sau đó nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến không tự giác siết chặt nắm tay.

Anh thấy cô gái kia đi đến trước mặt Vương Nhất Bác chuẩn bị ngồi xuống rồi, kết quả mấy đứa nhỏ đằng sau phỏng chừng là rất hưng phấn, ôm đồ chơi bằng bông trong tay đấu đá lung tung, chạy lên trực tiếp đυ.ng vào người cô gái trước mặt Vương Nhất Bác, lảo đảo một cái, liền ngã nhào lên người cậu.

Ba mẹ chạy lên không ngừng giải thích với cô gái, sau đó lại đuổi theo mấy đứa nhỏ nghịch ngợm nhà mình.

Vương Nhất Bác đại khái là bị dọa, điện thoại cũng rơi bộp xuống mặt đất.

Nữ sinh đứng dậy, nhìn Vương Nhất Bác, nở một nụ cười.

"Xin lỗi nha anh đẹp trai."

Vương Nhất Bác lắc đầu, không nói câu nào, cúi người nhặt điện thoại, đứng lên nhường đường cho nữ sinh.

Thừa dịp đứng lên cậu xoay người nhìn Tiêu Chiến, nắm tay đang siết chặt, ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm mình.

Được, lúc này khẳng định là đang ghen, Vương Nhất Bác xác định.

"Là ngoài ý muốn thôi." Điện thoại Tiêu Chiến nhận được tin nhắn của ai đó.

"Anh có mắt, anh thấy rồi." Tiêu Chiến rất nhanh trả lời.

Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn nhất thời cũng không biết nói cái gì, Tiêu Chiến nhìn thấy toàn bộ, nhưng vẫn cáu kỉnh, mình trừ ngoài chiều chuộng ra thì đâu còn cách nào khác.

"Về nhà muốn ăn cái gì?" Vương Nhất Bác lại gửi cho Tiêu Chiến.

"Đầu sư tử kho tàu." Tiêu Chiến trả lời.

"Thật tàn nhẫn." Vương Nhất Bác nở nụ cười, "Đây là trả thù à."

"Không, đây là giá phải trả."

Tiêu Chiến gửi xong còn cố ý tạo ra động tĩnh lớn, Vương Nhất Bác quay đầu lại, phát hiện con thỏ con kia trừng mắt nhìn cậu một cái, sau đó đeo băng che mắt lại.

Thời điểm máy bay tiếp đất Tiêu Chiến tháo băng bịt mắt ra, lại phát hiện mình đang tựa đầu vào l*иg ngực người ngồi bên cạnh.

Anh hoảng sợ, ngẩng đầu muốn giải thích.

Lại đối diện với ánh mắt của Vương Nhất Bác.

.

.

.

Lúc đi taxi đã gọi đồ ăn ngoài rồi, hai người xử lý công việc trên điện thoại. Ba ngày trước không động vào một chút nào, bây giờ có chút bề bộn.

"A lô." Vương Nhất Bác lại nhận một cuộc điện thoại, "Đúng, đang trên đường về nhà, phải, tôi nhận được báo cáo rồi, chờ tôi về sẽ gửi bưu kiện cho. Hả? Tôi thật sự không nhận được thông báo, ừ có thể là đường dây bận, tôi biết rồi, trưa mai? Được, tôi bảo Tiểu Quách gửi cho tôi là được, cứ như vậy đi, cúp đây."

Vương Nhất Bác tắt điện thoại, thở dài.

"Sao? Công ty xảy ra chuyện?" Tiêu Chiến quay đầu nhìn người bên cạnh.

"Cũng không đến nỗi, chỉ là phải đi công tác." Vương Nhất Bác mím mím môi.

"Đi công tác à......" Tiêu Chiến làm bộ không để ý cúi đầu tiếp tục trả lời tin nhắn của đồng nghiệp.

"Có thể phải đi một tuần." Lúc nói Vương Nhất Bác cố ý không quay đầu, chỉ là khóe mắt liếc liếc Tiêu Chiến.

Thấy động tác của Tiêu Chiến dừng lại một lúc.

"Cũng có thể là hơn một tuần." Vương Nhất Bác lại trộm liếc Tiêu Chiến.

"Vốn định mời em ăn cơm để cảm ơn, bây giờ phải dời lại vô thời hạn rồi." Tiêu Chiến nhìn ra cửa sổ.

Vương Nhất Bác trong lòng lại trộm vui vẻ.

Về đến nhà hai người báo với ba mẹ Tiêu Chiến là bình an xong, hai người lấy đồ ăn đặt lên bàn, sau khi ném quần áo bẩn vào máy giặt thì ngồi xuống.

"Vậy chờ em về, anh mời em ăn cái gì?" Vương Nhất Bác gắp thức ăn.

"Lẩu, đặc biệt cay." Tiêu Chiến gắp thịt.

"Anh mời em ăn không phải nên là để em làm chủ sao!"

"Vốn là em làm chủ, nhưng ai biết khi nào em mới về, anh tiêu tiền mà, để anh tính." Con thỏ con nhai nhóp nhép.

"Sao thế, không nỡ để em đi?"

"Em đi rồi một mình anh rất yên tĩnh."

"Vậy sao? Hay là muốn thừa dịp em không ở nhà mà đưa nam nhân bên ngoài vào nhà."

Tiêu Chiến cướp đi miếng khoai tây trên đũa Vương Nhất Bác, "Em nói hươu nói vượn nữa anh cho em chết đói đấy."

"Ngày mai phải đi rồi, hôm nay không thể nói gì dễ nghe cho em nghe sao."

"Em cũng không phải trẻ con còn muốn anh dỗ." Tiêu Chiến tiếp tục ăn cơm.

"Anh nói rốt cuộc là ai dỗ ai đây." Vương Nhất Bác cũng tiếp tục ăn cơm.

.

.

.

Sáng hôm sau, lúc Tiêu Chiến đi làm thì Vương Nhất Bác vẫn còn ở trong nhà thu thập hành lý, Tiêu Chiến đứng ở cửa phòng nhìn một lúc, chép miệng đi ra ngoài.

Hai người nói không phải là một cặp đôi đúng chứ, mỗi ngày sớm tối đối lập nhau, thái độ cùng với hành động cũng là hai dạng khác biệt.

Nhưng mà nếu nói hai người là một cặp đôi, bây giờ còn chưa ở cùng một chỗ, lần trước Tiêu Chiến tỏ tình Vương Nhất Bác còn cự tuyệt.

Tiêu Chiến chính là rất không được tự nhiên.

Lúc trả lời tin nhắn của khách hàng thì Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, Vương Nhất Bác hẳn là đã đến sân bay, Wechat cũng off rồi, nhưng chỉ là không gửi cho mình một cái tin nhắn.

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn cho Lưu Hải Khoan.

"Cậu có biết Vương Nhất Bác đi công tác lúc nào về không?" Tiêu Chiến vào thẳng chủ đề, không hề vòng quanh.

"Hai người sống cùng nhau, anh không biết, tôi biết được hả?" Lưu Hải Khoan ngồi trong văn phòng đầu đầy dấu chấm hỏi.

"Công tác đột xuất, nói là một tuần, còn nói có thể là hơn một tuần. Cái này nói cũng như không, liền nghĩ thử xem có thể là nói qua với cậu."

"Tôi không xứng để biết." Lúc Lưu Hải Khoan trả lời còn mang theo nụ cười hiền lành.

Tiêu Chiến buông điện thoại, hai tay chống cằm ngẩn người.

Vương Nhất Bác thật ra cũng muốn xem Tiêu Chiến có thể chịu không tìm mình đến lúc nào, lúc xuất phát đi công tác hai người không liên lạc, Vương Nhất Bác ngày đầu tiên bộn bề nhiều việc, ngày hôm sau thì có thể nghỉ ngơi một chút, buổi chiều ngồi uống cà phê, gọi điện thoại cho Lưu Hải Khoan.

"Tôi đang đi làm." Lưu Hải Khoan nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

"Tiêu Chiến có tìm anh không?"

"Có, hôm qua, hỏi cậu khi nào về nhà."

"Còn sau đó, nói gì nữa." Ngữ khí Vương Nhất Bác hưng phấn.

"Không nói gì, tôi cũng không biết, hầy, cậu làm gì mà không nói cho người ra biết khi nào thì về."

"Đi công tác, không phải chỉ mấy ngày thôi sao."

"Vậy cậu nói với anh ấy một tuần làm gì?" Lưu Hải Khoan cạn lời.

"Tiểu biệt thắng tân hôn anh hiểu không, bọn em đang xác định lại quan hệ, em muốn xem người anh trai này có thể kiên trì đến khi nào thì đầu hàng, cúp đây."

"Xì, Vương Nhất Bác, tôi nói cậu biết, cậu cẩn thận đi, người theo Tiêu Chiến rất nhiều, cậu làm người ta thất vọng rồi không ai cứu nổi cậu đâu."

"Biết rồi biết rồi, vậy anh muốn tìm anh ấy nói chuyện sao ca!"

"Có gì hay mà nói, hai người không add Wechat? Lúc nào cũng thông qua tôi có chịu nổi không?"

"Khoảng cách nảy sinh ra điều tốt đẹp mà anh."

"Lúc hai người tạo khoảng cách thì chỉ khổ tôi thôi, cúp cúp, đi làm đây, ngày nào cũng nói mấy cái này."

Lưu Hải Khoan nhìn điện thoại, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

.

.

.

Ngày đi công tác thứ ba, Tiêu Chiến quả nhiên vẫn không nhịn được, gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác.

Anh hỏi Vương Nhất Bác xử lý chuyện công việc thế nào rồi, lại hỏi thời tiết ở thành phố đó ra sao, hỏi Vương Nhất Bác ăn cái gì, phải chú ý nghỉ ngơi, cuối cùng thì hỏi Vương Nhất Bác, khi nào về nhà.

Thật ra tất cả vấn đề đều không quan trọng, chuyện công việc cho dù Vương Nhất Bác có nói Tiêu Chiến cũng không hiểu, Tiêu Chiến thầm nghĩ đến đáp án duy nhất.

Vương Nhất Bác còn dọa anh, nói là không biết nữa, phải đợi lãnh đạo thông báo.

Kết quả đến chiều ngày thứ tư lúc tan làm nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác.

"Anh còn ba tiếng để đến sân bay đón em."

Tiêu Chiến nghi hoặc một chút, hỏi Vương Nhất Bác có phải gửi nhầm rồi không, Vương Nhất Bác nói không hề, sắp bay rồi, tắt điện thoại đây.

Tiêu Chiến cảm thấy mình không nói lên lời, nhưng mà thoáng cái rất vui vẻ. Vốn tưởng phải hơn một tuần mới được gặp lại người ta, hóa ra qua mấy tiếng nữa là được gặp rồi, con thỏ con trong người giống như đang nhảy múa.

Tiêu Chiến trực tiếp đi ra sân bay, ngồi tàu điện ngầm rất lâu, khiến anh có cảm giác như đang trèo non lội suối vậy. Lúc đến sân bây thì vừa vặn kịp thời gian, chuyến bay vừa khớp đáp xuống, Tiêu Chiến ngồi uống cà phê, nhìn quanh.

Tiêu Chiến chầm chậm đứng dậy.

Lại đợi thêm một lúc, nhìn chỗ lấy hành lý bên cạnh, anh thấy Vương Nhất Bác đang từ xa đi đến, khóe miệng cong lên, ngoắc ngoắc Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng ngoắc lại.

Tiêu Chiến đang định đi lên, lại thấy một nam sinh chạy lên.

Vương Nhất Bác cười tủm tỉm nhìn nó, xoa xoa mái tóc.

Tiêu Chiến sững sờ.

Anh thấy Vương Nhất Bác đưa một cái gói to cho đối phương, cậu bé kia ôm Vương Nhất Bác.

Bóng dáng này có chút quen thuộc, hình như là........ Cái người mà Vương Nhất Bác ôm vào buổi trưa hôm đó.

Hai người đi về hướng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến cau mày vẻ mặt không vui thì trong lòng cười trộm.

"Có người đến đón rồi thì gọi anh đến làm gì." Không vui đều viết hết lên mặt Tiêu Chiến.

"Anh Chiến! Anh đừng hiểu lầm!" Nam sinh chạy đến kéo kéo tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn đối phương.

"Em lấy đồ xong rồi thì chuẩn bị đi luôn đây, anh của em thích anh rồi mà, là em muốn đến lấy đồ đó, anh ấy không bảo em đến đón đâu, dù sao người đầu tiên anh ấy muốn nhìn thấy là anh mà."

"Em là........" Tiêu Chiến nhớ ra.

"Là đứa em họ bị anh hiểu lầm còn dữ với anh em mấy ngày đó." Em họ nói xong thì tạm biệt hai người, hoạt bát rời đi.

Hai người không nói câu nào, lẳng lặng đứng ở đó.

"......... Đến rồi à." Tiêu Chiến túm túm góc áo.

"Người ta xuống máy bay không ôm một cái sao?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu.

Tiêu Chiến mặt mày rạng rỡ, bổ nhào lên người Vương Nhất Bác tặng một cái ôm to bự.

"Anh nhớ em."

Vương Nhất Bác sờ sờ đầu Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến, chúng ta hẹn hò đi."

TBC

______________

Đào: Tung hoa tung bôngggggg