Chương 15

Vương Nhất Bác vẫn không hiểu Tiêu Chiến rốt cuộc bị làm sao.

Ban đầu cậu nghĩ là do công việc, hoặc là do cái khác, dù sao cũng không phải là do mình. Nhưng mà giờ nhìn giống như là Tiêu Chiến vì mình mới tức giận, Vương Nhất Bác không biết mình đã làm sai cái gì.

Cậu nhìn hai bát hoành thánh ở trên bàn, chậm rãi ngồi xuống, lấy cái bát của Tiêu Chiến đến trước mặt mình, sau đó đồng thời mở hai cái thìa, cho vào miệng.

Rốt cuộc là làm sao vậy.

Rõ ràng cũng chỉ là hợp động thuê thôi, Tiêu Chiến đen mặt như vậy với mình, Vương Nhất Bác thiếu chút nữa hiểu lầm có phải Tiêu Chiến đang phát cáu với mình hay không.

Vương Nhất Bác cẩn thận suy nghĩ mấy ngày nay mình đã làm gì, đã nói cái gì, đưa ra kết luận mình vẫn an phận thủ thường, thậm chí gặp mặt bạn bè hay đi tiệc rượu cậu cũng không đi. Sau cái ngày mình đưa em họ đi dạo xong, ăn một bữa cơm, về đến nhà thì Tiêu Chiến liền xù lông.

Vương Nhất Bác nghĩ mãi cũng không giải được, ăn hết hai bát hoành thánh.

Tiêu Chiến không lái xe, cả người bực bực bội bội.

Ở trên tàu điện ngầm đã sớm chật ních người, cũng may chưa ăn cơm, nếu không sẽ bị chen đến nôn ra mất.

Tiêu Chiến xoay đến xoay đi ở trên xe, cuối cùng cũng xuống, vừa xuống trạm vừa suy nghĩ, dù tâm tình không tốt cũng sẽ không bao giờ ngồi tàu điện ngầm nữa.

Mua đồ ăn sáng ở lầu dưới công ty xong, ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, vốn muốn uống sữa chua, vậy mà chờ mãi nó cũng không rơi ra, anh đành phải dùng sức đạp một cái mới chịu lăn ra khỏi máy bán hàng tự động.

Tiêu Chiến bóc hộp, thấy người phát ngôn đặc biệt giống với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ừng ực uống mấy ngụm, sau đó nhìn dòng người vội vàng bên ngoài qua cửa sổ.

Buổi sáng hôm nay, sao cái gì cũng muốn chống đối mình.

"Anh Chiến! Chào buổi sáng." Tiểu trợ lý cũng đến mua điểm tâm, nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cửa sổ, cầm theo sandwich ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không muốn nói chuyện, sợ mình trút giận lên người ta.

Vì thế Tiêu Chiến đứng lên, đưa hộp sữa chua đến trước mặt trợ lý.

"Ăn xong thì lên, cho cậu sữa chua." Tiêu Chiến nói xong liền bước đi.

Tiểu trợ lý còn chưa kịp nói "cảm ơn", liền phát hiện hộp sữa chua trong tay này như là vừa bị ngược đãi ấy?

Giống như...... Bị bóp méo rồi?

.

.

.

Thời điểm nghỉ trưa Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của ba.

Bởi vì công ty chính và công ty nhỏ đều có liên quan đến nhau, ba Vương Nhất Bác muốn đến đây một chuyến.

Lúc Vương Nhất Bác nghe thì liền nhạy bén phát hiện ra, biết ba muốn đến chỗ mình. Vương Nhất Bác thử thăm dò, biết được bây giờ ba vẫn chưa nhận được nhiệm vụ của mẹ.

Ba nói sẽ không ở lại nhà cậu, sợ sẽ quấy rầy đến Tiêu Chiến, thư ký đã đặt trước khách sạn rồi.

Giữa trưa vừa nói may mắn vì ba không phải tai mắt của mẹ, kết quả lúc chạng vạng trong nhóm chat của một nhà ba người, mẹ lại nói, lúc nào ba đến thì gọi Tiêu Chiến cùng ăn cơm.

Vương Nhất Bác đồng ý.

Nếu là trước kia, nói chuyện này với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến khẳng định sẽ đáp ứng.

Nhưng mà bây giờ........ Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến không vui cái gì, cứ nói như thế, ít nhiều vẫn có chút không thích hợp. Tuy rằng trước đó đã nói là ở chung, nhưng Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy như mình đang ép buộc người khác.

Dù sao thì bây giờ thoạt nhìn, là cậu thích Tiêu Chiến nhiều hơn một chú, cậu không thích miễn cưỡng người mình thích.

.

.

.

Vương Nhất Bác luôn tự hỏi phải mở miệng nói như thế nào với Tiêu Chiến, lúc về đến nhà thì thấy Tiêu Chiến đang xem TV.

Vương Nhất Bác đi qua, nhìn Tiêu Chiến xem chương trình mà cười cười, cảm xúc có vẻ tạm ổn, vì thế nói thẳng rõ ràng.

"Cái đó, tuần sau ba em đến đây."

Vương Nhất Bác nói xong, thấy ánh mắt Tiêu Chiến lung lay một chút.

"Ừ." Tiêu Chiến vẫn nhìn màn hình TV.

"Mẹ em nói, gọi anh đến cùng ba em ăn cơm."

"Ừ."

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến ừ một tiếng, là đáp ứng rồi? Hay là tỏ vẻ cảm kích?

"Anh đi không?" Vương Nhất Bác lại cẩn thận hỏi.

"Không đi." Lúc trả lời mặt Tiêu Chiến vẫn không thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm TV phía trước.

"..........." Vương Nhất Bác bị nghẹn.

"Tuần sau buổi sáng đều phải chụp ảnh, đã định ngày hết rồi, anh lại không có thói quen lỡ hẹn." Tiêu Chiến nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái.

"Không chiếm bao nhiêu thời gian đâu, chỉ ăn bữa cơm thôi, em có thể đến đón anh, ăn xong lại đưa anh đi, nếu không được, cũng không nhất định là ăn bữa trưa, thật ra bữa tối cũng được........"

"Buổi tối anh cũng không biết mấy giờ tan ca, không nói trước được, em biết mà, đôi khi sẽ gặp phải những khách hàng phiền toái." Tiêu Chiến lộ ra biểu tình bất đắc dĩ với Vương Nhất Bác, tắt TV, cầm túi khoai tây chiên vào trong phòng.

Vương Nhất Bác một mình đứng ở phòng khách, yên lặng không một tiếng động.

Thoạt nhìn, Tiêu Chiến vẫn đang tức giận, hơn nữa, không muốn cùng mình ăn cơm với ba.

Tiêu Chiến một khắc đóng cửa phòng lại liền hối hận.

Hối hận từng câu từng chữ mà mình đã nói, hối hận vừa rồi mình lộ ra vẻ mặt lạnh như băng, hối hận vì mình thái độ xa nghìn dặm, hối hận vì biết rõ đó là Vương Nhất Bác, nhưng mình vẫn để những chuyện đó xảy ra.

Bản thân mình bây giờ đối với Vương Nhất Bác, không muốn cùng cậu đi ăn cơm với ba, vậy nếu sau đó mình có phiền lòng gì, Vương Nhất Bác còn nguyện ý giúp mình không?

Tiêu Chiến chỉ nghĩ tới nghĩ lui vấn đề này, mình khi nhìn thấy Vương Nhất Bác ôm người khác vì sao lại tức giận.

Tiêu Chiến nghĩ, vỗ vỗ mặt mình, Vương Nhất Bác ở bên ngoài nghe thấy thì hoảng sợ.

Tiêu Chiến bắt đầu ăn khoai tây chiên, bữa tối hôm nay không ăn, không có chút khẩu vị gì.

Cảm giác này thật sự là giống như đang ghen tị, chỉ là mình rõ ràng với Vương Nhất Bác không phải là một cặp đôi. Tiêu Chiến càng nghĩ càng thấy không thích hợp, mình vì sao phải tức giận chứ, không phải chỉ là nhìn Vương Nhất Bác ôm một nam sinh thôi sao, cậu không ôm mình, không có nghĩa là không được phép ôm người khác.

Tuy nói là hai người từng ngủ chung giường, nhưng mà, cũng không thể nói rõ cái gì.

Đều chỉ là diễn kịch thôi.

Tiêu Chiến cảm thấy hai ngày này rất thất thố, thái độ đối với Vương Nhất Bác không tốt lắm, mình ăn đồ nhà người ta, ở nhà người ta, kết quả còn quạu với người ta.

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, vẫn là đi nói lời xin lỗi với Vương Nhất Bác thì tốt hơn, tuy rằng lúc giải thích cũng không biết nói lý do hai ngày mình bất thường như thế nào.

Tiêu Chiến thật vất vả khiến tâm lý mình ổn định mới mở cửa, kết quả lại nghe thấy cậu đang ở trong phòng gọi điện thoại.

"Vậy anh đến đón là được rồi, đúng vậy, không thì sao, không đối tốt với cậu anh còn không bị cô đánh chết à? Vậy đi, anh biết rồi, sẽ nói với ba anh, cậu yên tâm đi. Cúp đây."

Tiêu Chiến lại đóng cửa lại.

Bản thân mình không đi ăn, cho nên, gọi bạn trai nhỏ đi sao. Cô nào, cô đều biết rồi à.

Vương Nhất Bác không chỉ gặp ba mẹ mình, còn gặp ba mẹ người ta?

Tiêu Chiến tâm tình càng phức tạp, ở trong mắt anh, Vương Nhất Bác giống như đang quang minh chính đại mà tiến hành một đoạn tình cảm ngầm.

Cậu căn bản không chú ý đến cảm nhận của mình, thậm chí hai người chung sống dưới một mái nhà, đến che giấu Vương Nhất Bác cũng không thèm che giấu dù chỉ một chút.

Tiêu Chiến đột nhiên lại khó chịu.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến khi đối mặt với mình vẻ mặt vẫn không dịu đi, đành phải bỏ chuyện ăn cơm cùng ba.

Thấy Vương Nhất Bác không nhắc đến việc ăn cơm nữa, Tiêu Chiến cũng không muốn chủ động nhắc lại, vì thế chuyện này cứ thế trôi đi.

.

.

.

Lúc ba đến thì Vương Nhất Bác đến đón ông, sau đó cất hành lý ở khách sạn, nghỉ ngơi một lát, mình lại đi đón thằng em họ, sau đó mới quay trở lại khách sạn rồi cùng ba đi ăn cơm.

"Bạn trai nhỏ của con đâu?" Ba ngồi trên xe hỏi.

"À, đi công tác ạ, vốn định cùng nhau ăn cơm, hết cách rồi, lần sau đi ba." Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.

"Anh? Thật à?" Em họ từ phía sau thò đầu lên, "Không phải là cãi nhau nên người ta mới không đến chứ?"

"Vớ vẩn, bọn anh rất tốt." Vương Nhất Bác chột dạ nhìn giao thông phía trước.

Đến nhà hàng, ba quan tâm hỏi tình hình công ty dạo gần đây, sau đó lại hỏi về tình hình của em họ.

"Đã đưa đi chơi loanh quanh rồi ạ, cũng tìm nhà rồi, cô đã ra lệnh mà con còn không dám hoàn thành sao!" Vương Nhất Bác vừa ăn vừa nói.

"Anh họ tốt với con lắm, bác, bác yên tâm đi." Em họ thông minh lại nhu thuận.

Vương Nhất Bác ăn cơm xong thì gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, hỏi anh mấy giờ về nhà.

Tiêu Chiến không trả lời.

Hơn bảy giờ tối Vương Nhất Bác về nhà vẫn không thấy ai, đáng ra Tiêu Chiến phải về rồi mới đúng.

Chẳng lẽ thật sự gặp phải khách hàng khó tính?

Vương Nhất Bác không nghĩ nhiều, đi tắm.

Thẳng đến hơn mười một giờ, Vương Nhất Bác mở TV rồi ngủ quên trên ghế sô pha, mới vang lên tiếng chuông cửa.

"Anh còn biết về à......." Vương Nhất Bác nói xong thì đứng lên, đi ra phía cửa, lại thấy Tiêu Chiến được một nam nhân đỡ ở trước mặt, cả người toàn mùi rượu.

"Chiến Chiến, về đến nhà rồi." Nam nhân kia nhẹ nhàng vỗ mặt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lại ưm một tiếng.

Bản thân mình còn chưa làm gì Tiêu Chiến đâu, sao anh lại để mình ở trong l*иg ngực người khác thế kia.

Vương Nhất Bác vô cùng khó chịu, lao đến kéo Tiêu Chiến vào ngực mình.

"Anh là ai?" Vương Nhất Bác nhìn người đứng ngoài cửa.

"Cậu đoán xem." Đối phương cười cười nói xong, liền xoay người đi mất.

"???" Vương Nhất Bác nhìn người đang nằm trong lòng mình, mặt đỏ bừng bừng.

Cậu vừa định hỏi Tiêu Chiến đi đâu, Tiêu Chiến lại ngẩng đầu nhìn cậu.

Tựa hồ là nhận ra Vương Nhất Bác, khóe miệng giật giật không nói gì, Vương Nhất Bác định mở miệng, kết quả Tiêu duỗi hai tay ra.

Đại khái là muốn đẩy Vương Nhất Bác, nhưng vì uống rượu nên không đứng vững----

Chính mình ngã xuống đất.

"Đừng chạm vào anh!"

Cắn cắn môi, còn nằm dưới đất trở mình một cái.

TBC

__________

Bo bo: Sao có thể để người ta ôm, em chạm một cái cũng không được! Giận!

Tán Tán: Đồ tồi! Tránh ra!

Đào: Các chị đã sẵn sàng ăn thịt chưa 🙄