Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Không Tin Lâu Ngày Sinh Tình [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu Chiến hai mắt vô thần ngồi im tại chỗ.

Đồng nghiệp gọi hai tiếng, nói lẩu được mang lên rồi, Tiêu Chiến lúc này mới phục hồi tinh thần.

"Nghĩ gì mà nhập tâm thế." Đồng nghiệp cười cười gắp thịt vào nồi.

"Không có gì." Tiêu Chiến nở nụ cười, cũng gắp thịt.

Buổi chiều hôm đó Tiêu Chiến vốn định về nhà, nhưng nghĩ đến Vương Nhất Bác vừa cười vừa nói cùng người khác dạo phố, cử chỉ thân mật, Tiêu Chiến không muốn về cái nơi vắng người kia chút nào.

Về đến nhà sẽ nhớ đến, vốn là cuộc sống hai người của mình và Vương Nhất Bác, bây giờ đột nhiên có người thứ ba xen vào.

Hoặc là thật ra, mình mới chính là người thứ ba.

Tiêu Chiến về công ty, mở máy tính ra, dù sao cũng phải lưu lại công việc của ngày hôm nay, bây giờ không thể có tâm tình để nghĩ đến chuyện khác, vẫn là làm việc trước đi. Cho đến hơn bốn giờ, Tiêu Chiến mới thu dọn đồ đạc về nhà.

Không hi vọng Vương Nhất Bác có ở nhà hay không, có điều lúc Tiêu Chiến mở cửa nhìn thấy giày của Vương Nhất Bác, trong lòng vẫn có chút vui vẻ.

Vương Nhất Bác hình như là mua thức ăn về, trên bàn bày biện đồ ăn, cùng một vài bao giấy trống rỗng.

"Em không ở ngoài sao?" Tiêu Chiến ôn hòa nói, sau đó về phòng thay quần áo.

"Hả?" Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến có ý gì, chỉ cho là Tiêu Chiến thấy mình mang đồ ăn về, cho nên mới biết là mình ở bên ngoài, thuận miệng nói mà thôi.

Tiêu Chiến thay quần áo xong đi ra, thấy trên bàn bày hai đôi đũa.

Mua đồ ăn về, không cần đến cái trình độ nấu ăn mèo cào của mình, có người sắp đến sao?

Tiêu Chiến hai tay ôm trước ngực, liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái, "Có phần của anh không?"

Vương Nhất Bác hai mắt trợn to, "Đương nhiên là hai người chúng ta ăn rồi, anh đang nghĩ gì thế?"

Vương Nhất Bác lại chớp chớp mắt cười nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vẻ mặt lãnh đạm ngồi xuống ghế.

"Sao nào, khách hàng hôm nay rất phiền sao?" Vương Nhất Bác thấy sắc mặt Tiêu Chiến không tốt lắm, vì thế cẩn thận mở miệng hỏi.

"Không, rất tốt, cũng cho rất nhiều tiền." Tiêu Chiến mặt không chút thay đổi mà gắp một miếng ở cái bát trước mặt Vương Nhất Bác.

"Ồ........" Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến hung dữ gắp thức ăn có chút nghi hoặc, "Thế là bận quá à? Mệt?"

"Không, không bận, không mệt." Tiêu Chiến lại mặt không chút thay đổi khuấy cơm trong bát mình, không hề liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái.

Vương Nhất Bác liên tục hỏi hai câu vẫn chưa biết đáp án, cảm thấy tạm thời không nên hỏi nữa, Tiêu Chiến hôm nay có chút khác thường, giống như vừa ăn thuốc súng ấy.

"Mua đồ ăn ở ngoài, bởi vì nghĩ về nhà không cần nấu nữa."

Vương Nhất Bác nói xong câu này, Tiêu Chiến không có phản ứng gì, chỉ là cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Vương Nhất Bác kinh ngạc, câu này cứ để ở đó, Tiêu Chiến không đáp lại, Vương Nhất Bác không biết phải nói gì nữa.

Hai người ai cũng không nói câu nào, không khí ngưng đọng lại, Vương Nhất Bác thấy sắc mặt Tiêu Chiến càng không tốt, vì thế đứng lên, đưa tay ra đặt lên trán Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không nghĩ đến Vương Nhất Bác sẽ đưa tay ra sờ trán mình, theo bản năng lùi lại một chút, để lại giữa hai người một khoảng cách.

".......... Em làm gì?" Tiêu Chiến cau mày nhìn Vương Nhất Bác.

"Em thấy sắc mặt anh không tốt lắm, muốn xem anh có phải ốm rồi không." Vương Nhất Bác nói thật lòng.

"Không." Tiêu Chiến cũng nói thật.

Vương Nhất Bác gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm.

Tiêu Chiến rất nhanh đã ăn xong, đứng lên rồi nói một câu "No rồi" sau đó cầm bát vào phòng bếp, Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng rửa bát, sau đó là tiếng đặt bát lên tủ.

"Nếu muốn rửa bát thì nói anh." Tiêu Chiến nói xong thì về phòng, không đóng cửa.

Vì tiện cho việc nếu Vương Nhất Bác cần rửa bát thì có thể gọi anh.

Tiêu Chiến ngồi ở trước bàn, mở máy tính, cái gì cũng không làm.

Vương Nhất Bác ngồi ở bàn ăn tiếp tục ăn cơm, bát cơm trong tay vẫn còn một nửa, cũng không biết là Tiêu Chiến muốn làm gì, thoạt nhìn ăn rất vội, Vương Nhất Bác chỉ sợ anh bị nghẹn, thế mà sau khi ăn xong chỉ vào phòng chứ không nói cái gì.

Thật khác thường, lạnh như băng vậy.

Trước kia dù có bận hay có chuyện gì không vui, cũng không như vậy với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác một mình ăn cơm cảm thấy không có hương vị gì, vẫn luôn nghĩ về tính tình hôm nay của Tiêu Chiến, nhưng khó nhất là mình không biết Tiêu Chiến bị làm sao.

Vương Nhất Bác ở bên ngoài yên lặng ăn cơm, săn xong cũng yên lặng rửa bát.

Tiêu Chiến ở trong phòng, nghe thấy tiếng nước.

Vì sao lại tức giận chứ?

Tiêu Chiến cũng không biết.

Anh chỉ biết buổi trưa thấy Vương Nhất Bác ôm một người là đã thoáng không vui rồi, cảm giác mà trong lòng không thể nói rõ, đó giờ chưa hề trải qua cảm giác thế này. Lúc thấy ba ôm mẹ thì thấy vui vẻ, lúc thấy người khác ôm nhau giữa đường thì thấy không biết xấu hổ không biết ngượng.

Lúc thấy Vương Nhất Bác ôm người khác, trong lòng Tiêu Chiến chua xót, còn có chút tức giận.

Nhưng mà mình dựa vào đâu mà chua xót, lại dựa vào đâu mà tức giận.

Vương Nhất Bác chỉ là bạn trai mà mình thuê về thôi, mình còn ở nhà người ta, tuy nói mỗi tháng đều đưa tiền nhà, nhưng nói đến cùng thì hình như chỉ nhận một ít thôi, cảm giác như mình vẫn đang ăn nhờ ở đậu.

Hai người bọn họ có thể xem như là bạn cùng phòng giúp nhau ứng phó ba mẹ, căn bản không phải là một cặp đôi thật.

Tiêu Chiến nghĩ đến đây, lại cảm thấy bản thân mình có chút buồn cười.

Từ đầu đã không phải là bạn trai người ta, còn quản người ta ôm ai, cùng ai ra ngoài.

Vừa rồi trước khi ăn cơm cũng thế, tự nhiên kì quái nói mấy lời kia.

Tiêu Chiến bây giờ nhớ lại cũng không biết mình nói mấy lời kia như nào, đối với Vương Nhất Bác mà nói, mình cũng chỉ là bạn trai hiệp ước mà thôi, cái người mà cậu ôm vào trong ngực giữa trưa kia, có thể mới là người mà Vương Nhất Bác thật tâm thích.

Nói không chừng bây giờ mình ở cùng Vương Nhất Bác, còn gây vướng víu người ta.

Hai tay Tiêu Chiến chống cằm, ngẩn người nhìn màn hình máy tính.

"Sáng mai ăn cơm ở nhà không?" Vương Nhất Bác không biết xuất hiện ở cửa lúc nào, gõ cửa hỏi Tiêu Chiến.

"Hả?" Tiêu Chiến hoảng sợ, phản ứng lại, "Không biết."

"Vậy ăn ở nhà đi, em nấu cho anh, chúng ta ăn cùng nhau."

Tiêu Chiến nói, "Ờ, tùy."

Nói xong thì Tiêu Chiến lại giả bộ như mình đang gõ bàn phím, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đang làm việc, cũng có được đáp án, vì thế lại ra ngoài.

Tiêu Chiến nghĩ một mình không rõ, vì thế mở Wechat, gửi tin nhắn cho Lưu Hải Khoan.

Muốn hỏi một chút có phải Vương Nhất Bác tìm được bạn trai rồi không, nhưng lại ngại quan hệ mua bán của hai người nên không nói cho Tiêu Chiến biết. Nếu không nói cho Tiêu Chiến thì có thể sẽ nói với Lưu Hải Khoan.

Sau khi Tiêu Chiến gửi tin nhắn xong thì cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, thuận tay gỡ tin nhắn vừa rồi.

Thời điểm Lưu Hải Khoan mở điện thoại ra chỉ thấy Tiêu Chiến gỡ tin nhắn, còn chưa xem nội dung, lại thấy Tiêu Chiến đang nhập tin nhắn, vì thế hỏi Tiêu Chiến làm sao vậy.

Cũng may là chưa đọc.

Tiêu Chiến nói gửi nhầm, miễn cưỡng vài câu.

Lưu Hải Khoan cảm thấy kì quái, tuy rằng không thấy được câu trước, nhưng lại thấy tên của Vương Nhất Bác, không biết có phải hai người xảy ra chuyện gì không, hoặc là Tiêu Chiến có chuyện gì ngại nói với Vương Nhất Bác, nói không chừng là nhờ mình chuyển lời.

Lưu Hải Khoan liền gửi tin nhắn hỏi Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến làm sao vậy.

Vương Nhất Bác cũng không hiểu, thái độ vừa rồi của Tiêu Chiến đủ kì quái, bây giờ còn gửi tin nhắn cho Lưu Hải Khoan nhắc đến tên mình, đã thế lại lập tức gỡ.

Tiêu Chiến rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

Lưu Hải Khoan đoán có phải công việc Tiêu Chiến gặp chuyện gì không, Vương Nhất Bác nói Tiêu Chiến mấy ngày nay đều tăng ca, có thể là mệt quá. Lưu Hải Khoan ám chỉ Vương Nhất Bác, muốn như này, hay là muốn Tiêu Chiến vui vẻ. Vương Nhất Bác đương nhiên hiểu, vì thế nói với Lưu Hải Khoan, buổi tối cùng nhau ăn cơm, ngày mai thì cậu chuẩn bị nguyên liệu để nấu bữa sáng rồi.

"Có thể đơn giản là tâm tình không tốt lắm, dù sao mỗi người cũng có chuyện của riêng mình, cậu cũng đừng làm phiền anh ấy." Lưu Hải Khoan cuối cùng chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy.

Tiêu Chiến ở trong phòng một mình rất xoắn xuýt, cảm thấy căn bản mình không tập trung làm việc được.

Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại cái cảnh tượng mình thấy lúc trưa, Vương Nhất Bác ôm một nam sinh, cười cười nói nói.

Tiêu Chiến giống như người qua đường đứng xem.

Tiêu Chiến chính là người qua đường đứng xem.

Nhưng mà anh vẫn nghĩ mình làm sao lại như này, sống đến hai mươi mấy tuổi, cũng tiếp xúc với rất nhiều kiểu khách hàng, anh biết, loại cảm xúc này có thể là "Ghen", có thể chính là đáp án mà Tiêu Chiến đang tìm.

Nhưng mà Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chỉ là giả thôi.

Giả thôi cũng biết ghen sao?

Tiêu Chiến không biết.

.

.

.

Sáng hôm sau.

Lúc Tiêu Chiến rời giường thì nghe thấy Vương Nhất Bác ở bên ngoài gọi điện thoại.

Biết việc nghe lén là không tốt, nhưng Tiêu Chiến vẫn ngừng hô hấp lại, đến cửa phòng, lặng lẽ hé cửa ra nghe.

"Đến nhà tôi? Không ổn đi, trong nhà tôi còn có người khác ở, đúng vậy, không tiện, nếu không hay là ra ngoài đi, dù sao cũng tới rồi......... Ừ, gần chỗ tôi hay không thì tùy cậu đi, dù sao có xe mà, cũng không cần mỗi ngày đều gặp. Gì, cậu vẫn muốn kiểm tra? Ha ha ha được, biết biết, buổi chiều gặp buổi chiều gặp. Biết rồi, ồn chết được!" Vương Nhất Bác cúp điện thoại.

Hẹn bạn trai sao?

Nghe thì đúng là mình ở trong này đang cản trở người ta.

Tiêu Chiến không hiểu sao nổi quạu.

Anh đi rửa mặt, lúc đi ra định ngồi xuống ăn cơm, kết quả lại nghe thấy điện thoại Vương Nhất Bác reo.

Lần này có vẻ là ba mẹ.

Vương Nhất Bác nói với ba mẹ, hai người vẫn rất tốt.

Tiêu Chiến nghe xong càng thêm tức giận.

Vừa cùng bạn trai nói trong nhà không tiện, muốn hẹn ra ngoài, sau đó vừa ngoảnh đầu đã nói ở chung với người ta rất tốt?

Tiêu Chiến hít vào một hơi, vào phòng sắp xếp đồ rồi ra ngoài.

Vương Nhất Bác vẫn đang nói chuyện, lúc vừa từ phòng bếp đi ra vừa vặn thấy Tiêu Chiến đang đi giày.

"???" Vương Nhất Bác nghe mẹ nói, trong lòng nghi hoặc, không phải nói là cùng ăn bữa sáng sao, "Mẹ, đợi lát nữa con gọi lại, con có chút việc..........."

Điện thoại Vương Nhất Bác vừa tắt, Tiêu Chiến đã đóng cửa rời đi.

"Cơm cũng không ăn? Không phải nói là cùng nhau ăn sao??"

TBC

__________

Web: Rốt cuộc là làm sao vậy!

XZ: Tức chết rồi! Thật sự tức chết rồi! Nhưng không biết trút giận vào đâu!

Đào: Hmm.... ==

Cách xưng hô của web với nam sinh kia toi để tôi - cậu nha vì chưa biết thân phận nam sinh kia ó :3

Mng ngủ ngonnnn
« Chương TrướcChương Tiếp »