🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Đây là lần thứ tám dì hàng xóm giới thiệu đối tượng cho mẹ Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn cái chú lôi thôi lếch thếch trước mặt, bên khóe miệng vẫn còn dính một sợi mì chưa lau sạch, trong miệng có mùi tỏi, Tiêu Chiến cảm thấy hơi nóng bốc lên từ ly cà phê trước mặt cũng không thể che giấu đi sự xấu hổ.
"Ờm........." Tiêu Chiến mở miệng muốn nói gì đó để có thể cứu vớt cái cục diện hiện tại.
Đối phương cười cười, "Tiêu Chiến này, mẹ cậu nói với tôi, cậu hình như là chụp ảnh cho người khác? Chụp ảnh có kiếm được nhiều tiền không? Nhiều hơn tôi không? Tôi cảm thấy cái nghề nhϊếp ảnh này ấy, không ổn định, tôi thấy hay là cậu tìm một công việc nào khác ổn định hơn đi, như vậy hai chúng ta sau này mua nhà vân vân cũng không có áp lực gì, cậu nói xem có đúng không? Cậu có xe không? À hình như là có, nếu đã có rồi, tôi thấy cũng không cần mua thêm nữa, quá lãng phí, đúng chứ. Tôi ấy à, trước kia cũng có vài đối tượng, tôi đều không vừa ý, hừm, tôi cảm thấy mọi phương diện điều kiện của cậu không tệ, chúng ta còn là người cùng quê, cùng một thành phố, không được thì, chúng ta làm bạn, rất tốt mà, cậu thấy sao?"
Tiêu Chiến một mực nín thở, trên mặt nghẹn đến đỏ, đến khi người đối diện không nói nữa, Tiêu Chiến mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, bắt đầu hô hấp lại bình thường.
"Tôi là nhϊếp ảnh gia, nếu không có gì ngoài ý muốn thì lương tôi kiếm hẳn là nhiều hơn anh, tôi mua nhà rồi sẽ tự mình ở, có xe, cũng là tự mình mua. Tôi cảm thấy một mình rất tốt, tiền cà phê tôi đã trả rồi, có duyên gặp lại."
Tiêu Chiến nói xong liền lấy điện thoại và chìa khóa xe rời đi, để lại một mình đại thúc ngồi đó uống nước.
.
.
.
Trong lúc họp lớp thời đại học, Tiêu Chiến lại nhận được điện thoại của mẹ.
"Con nói gì với người ta thế? Không phải hẹn bốn giờ sao? Bây giờ mới qua bao lâu, hai đứa nói chuyện xong rồi? Nhanh như vậy? Nói cái gì?" Giọng nói của mẹ như dàn pháo vọt vào lỗ tai Tiêu Chiến.
"Mẹ, cho dù là giới thiệu đối tượng cho con cũng phải tìm người nào đáng tin cậy chút chứ."
"Sao mà không đáng tin cậy, dì Trương con kể là, chàng trai này ba mươi tuổi, chuẩn bị mua nhà, công việc cũng ổn định, mẹ xem qua ảnh thoạt nhìn hữu lực có võ mà, con gầy như vậy, hai người vừa vặn bù trừ rồi còn gì."
"Con nghi ngờ anh ta trước khi đến gặp con ăn tỏi lại còn không lau mặt." Tiêu Chiến dừng lại, thở dài.
"Con nói xem, lần thứ mấy rồi? Trong năm nay là lần thứ mấy rồi? Con còn như vậy thật sự ba mươi tuổi cũng không tìm thấy đối tượng đâu Chiến Chiến. Điều kiện con rõ ràng không tệ mà, con.........."
"Mẹ, mẹ cũng biết là điều kiện con không tệ, sao sốt ruột vậy, con thấy trước ba mươi lăm tuổi vẫn xem mắt được mà, con vẫn còn hai năm nữa mới ba mươi tuổi cơ, bây giờ gấp gáp lo âu làm gì cho mệt chứ."
"Không được nói thế, con xem con nhà dì Trương đi, năm đó lần đầu kết hôn còn bàn bạc xong hết rồi, gọi con đi, con còn nói công ty có việc nên phải về Bắc Kinh, con nói xem, con có đối tượng rồi, mẹ liền không thúc giục con nữa."
"Vậy cũng không cần phải kết hôn chứ........"
"Phải, con nói xem, đã tháng mười một rồi, qua mấy tháng là năm mới, con xuống ăn tết với ông bà, mọi người tụ họp bên nhau, thế mà chẳng có thêm đối tượng nào, chỉ có mỗi nhà chúng ta thật buồn chán."
"Mẹ." Tiêu Chiến cạn lời, "Loại chuyện này không cần thiết mà."
"Mẹ nói với con, đây không phải........"
"Được rồi mẹ, con có cuộc gọi của khách hàng, không nói nữa, với cả đừng giới thiệu đối tượng cho con nữa, cứ như vậy đi."
Tiêu Chiến nhanh chóng cúp điện thoại.
Cơn gió của tháng mười một thổi từng đợt vào trong xe có chút mát lạnh, ngọn đèn bên ngoài cửa sổ bởi vì bầu trời dày đặc mây nên càng sáng hơn. Tiêu Chiến lái xe về hướng bữa tiệc của người bạn, vốn định đến muộn hơn nửa giờ, nhưng bây giờ lại đến sớm hơn dự kiến một chút.
Buổi tối ăn cơm nước xong về đến nhà, mẹ lại gọi điện tới, Tiêu Chiến nhất thời không nhịn được nói mấy câu, người mẹ này cũng tức giận, ba đứng ở trung gian giảng hòa.
Mẹ nói, tìm đối tượng cho con con không hài lòng, tự mình thì không chịu đi tìm, nếu không tìm được ai thì năm mới này đừng có về nhà.
Tiêu Chiến trực tiếp cúp điện thoại.
Anh ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn quanh nhà trọ mà mình thuê, cảm giác không gian như này thật ra một mình mình ở mới tốt, trên TV chiếu cảnh cả gia đình sum vầy đón tết, trước mặt Tiêu Chiến chỉ có thanh chocolate mà người bạn mang từ nước ngoài về.
Tiêu Chiến tùy tiện bẻ một miếng cho vào miệng.
Đắng đến không ngờ.
Có cảm giác như cuộc sống này đang đối nghịch với mình vậy, không thể nào tìm được một đối tượng vừa ý.
Tiêu Chiến nằm xuống sô pha, không biết từ lúc nào dần chìm vào giấc ngủ.
.
.
.
"Không đi." Vương Nhất Bác ngồi trong phòng liều mạng cự tuyệt.
"Con gái dì Cao ấy, vừa từ nước ngoài về, so với con nhỏ hơn hai tuổi, trước kia hai đứa hay chơi cùng nhau mà." Mẹ Vương Nhất Bác tựa cạnh cửa cố gắng thuyết phục.
"Quá nhỏ, không hứng thú." Vương Nhất Bác tiếp tục nhảy.
"Có hai tuổi! Sao lại quá nhỏ được, nói hươu nói vượn. Nhất Bác à, con xem khó lắm mới về nhà một chuyến, sao lúc nào cũng ván trượt với nhạc nhẽo thế." Mẹ vẻ mặt ghét bỏ.
"Mẹ, mẹ cũng biết là khó lắm con mới về nhà một chuyến." Vương Nhất Bác quay đầu nhìn mẹ một cái, vẻ mặt tội nghiệp, "Con vốn nghĩ ở nhà có thể nghỉ ngơi thoải mái, đi làm đã đủ mệt rồi, còn phải ra ngoài gặp người kia nữa, mẹ cứ nói con có đối tượng rồi không được sao, sao mà lắm chuyện vậy."
"Vậy phải làm sao giờ, đều bàn xong với người nhà dì Cao rồi, không được, con hôm nay muốn cũng phải đi, không muốn cũng phải đi, lần sau lại thương lượng với con sau."
Vương Nhất Bác dừng lại động tác, cau mày nhìn mẹ, "Còn muốn có lần sau?"
Mẹ kéo Vương Nhất Bác lại gần, giúp cậu thay áo.
"Dù sao cũng coi như là quen thêm một người bạn thôi." Mẹ khẳng định nhìn Vương Nhất Bác, tình huống bây giờ coi như không tồi.
"Mẹ, mẹ định khi nào mới tha con, con mới mấy tuổi mà."
"Chờ đến khi con tìm được đối tượng kết hôn, chỉ còn chuyện này thôi con trai cục cưng."
Vương Nhất Bác nghe mẹ nói cái từ con trai với cục cưng cùng một lúc, có một cảm giác kì dị.
Vương Nhất Bác cho dù là đi, cũng không thay đổi được gì. Con gái nhà người ta thì liên tục tìm chủ đề bắt chuyện, Vương Nhất Bác lại chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại xem video đua xe, thi thoảng chỉ ừ vài tiếng, không đáp lại thêm cái gì nữa đến tận bữa tối, cô gái vẫn không chờ được Vương Nhất Bác giới thiệu bản thân, cho dù chỉ là một cái họ tên đi chăng nữa.
Mặc dù mẹ đã nói qua cho mình biết trước rồi.
.
.
.
Vương Nhất Bác về nhà, trên đường đi đã bắt đầu chịu chỉ trích từ mẹ, trong đầu Vương Nhất Bác giờ chỉ toàn "Mẹ không giận, giận thì bán linh hồn cho quỷ luôn.", mãi cho đến khi về tới nhà, thời điểm Vương Nhất Bác vào nhà tắm rửa mặt mới dịu lại.
Nếu nói tìm được đối tượng thì có thể dừng lại mấy bữa tiệc gặp mặt vô nghĩa này, Vương Nhất Bác nghĩ thầm, tìm thật thì khó, vậy tìm giả không phải là được rồi sao.
Bây giờ chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được mọi vấn đề.
Còn về phần tiền thì, Vương Nhất Bác có rất nhiều.
Cậu tắm xong rồi ra ngoài, gửi cho bạn một tin nhắn nói muốn xem gợi ý về hợp đồng thuê bạn trai, không đến năm phút đồng hồ, Lưu Hải Khoan đã gọi điện tới.
"Tôi có một người bạn, lớn hơn cậu, cũng bị ép đi xem mắt suốt, nếu không cả hai cùng tâm sự với nhau chút?"
Khoảng nửa tiếng trước.
Lưu Hải Khoan lướt vòng bạn bè thì thấy Tiêu Chiến cằn nhằn đối tượng xem mắt, cũng nói có ai cứu giúp được anh không.
Đảo mắt một cái lại thấy Vương Nhất Bác kêu rên, Lưu Hải Khoan nháy mắt liền nghĩ cho hai người này hợp lại không phải là cả nhà cùng vui sao.
"Đáng tin không?" Vương Nhất Bác vừa nghe nhạc vừa hỏi.
"Nhϊếp ảnh gia, công việc tự do, thu nhập mỗi tháng ổn định, cái nhan sắc đó tôi cũng cảm thấy với cậu đúng là tuyệt phối, xứng chết đi được." Lưu Hải Khoan ở đầu dây bên kia nói đến tha thiết.
"Tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ cần hiệp ước rõ ràng, ứng phó được với người nhà tôi, chi phí tôi đều trả, anh ta không cần để tâm."
"Vậy cũng trùng hợp quá rồi! Tiêu Chiến cũng nói với tôi như vậy!"
"Người biết điều đó." Vương Nhất Bác giống như đang giao cho mình tia hy vọng.
"Vậy tôi gửi ID Wechat của cậu cho anh ấy, hai người trò chuyện đi." Lưu Hải Khoan vừa thấy chuyện này có hy vọng, có thể tốc chiến tốc thắng thì càng tốt.
"Anh ta tên gì, anh gửi cho tôi đi, cái gì mà Tiểu Tán, vừa rồi không chú ý nghe."
"Được, tôi gửi cho cậu."
Vương Nhất Bác thêm Tiêu Chiến làm bạn, nhanh chóng sửa lại biệt hiệu, bởi vì Lưu Hải Khoan đã giúp hai người giới thiệu đối phương cho nhau, cho nên không cần khách sáo lắm, hai người trực tiếp hẹn ngày hôm sau gặp mặt, để có thể kể qua tình huống của hai người, trao đổi qua lại chút, phòng ngừa bị phát hiện bất cứ lúc nào.
Tiêu Chiến thêm người em trai này xong, cái gì cũng vừa lòng, chỉ là tuổi hình như còn nhỏ, nghĩ thầm hôm sau gặp mặt đừng nói quá nhiều về chuyện xưa, không thì miễn cưỡng lắm.
.
.
.
Ngày hôm sau lúc mười một giờ trưa.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác hẹn gặp mặt trong một quán lẩu, Tiêu Chiến là người đến trước, gửi số bàn cho Vương Nhất Bác.
Sau khi gọi đồ ăn xong người phục vụ hỏi Tiêu Chiến muốn loại lẩu như nào.
"Đặc biệt cay."
"Lẩu uyên ương."
Hai thanh âm đồng thời vang lên, Tiêu Chiến ngẩng đầu liền nhìn thấy, là Vương Nhất Bác đến.
Tiêu Chiến nháy mắt ngơ ngẩn, đứa nhỏ mặc áo khoác da này, nếu hai mắt Tiêu Chiến vô số lần bị kéo đi gặp đối tượng đến hai mắt mờ đυ.c đi, thì bây giờ võng mạc lại như được lọc sạch------
Quá là đẹp trai!
Tiêu Chiến trong nháy mắt có ý nghĩ, nếu thật sự hẹn hò với người ta thì tốt rồi.
Người phục vụ còn đang đứng giữa hai người không biết làm gì bây giờ.
"Cho nên, lẩu......."
"Uyên ương." Tiêu Chiến thỏa hiệp.
"Đặc biệt cay." Vương Nhất Bác cũng lấy lại tinh thần.
"........." Người phục vụ cạn lời.
Vương Nhất Bác chỉ là cảm thấy, bạn trai hiệp ước trước mặt này, ít nhất thoạt nhìn thì, đủ để mình trả giá ăn cay.
_---/---_
Tác giả đáng iu còn sợ tui kh hiểu tiếng trung nên viết hẳn tiếng anh ra =)))))))
Có người nói xin per không quan trong gì vì dịch chui cũng có sao đâu, nhưng mình cứ thích xin per đấy 🤷