Chương 52: Triển lãm thú cưng

Sau khi buổi ghi hình kết thúc, Trần Nhất Nhiên không lập tức rời khỏi. Anh nghe nhân viên công tác nói rằng, Lệ Lâm Lâm phải vào phòng thu để ghi hình thêm một đoạn nữa, ở đó cô sẽ đưa ra quyết định cuối cùng, chọn một trong hai nam khách mời.

Vì muốn biết được kết quả sớm nhất có thể, nên Trần Nhất Nhiên đã đặc biệt ở lại đây.

Trong phòng thu, sau khi Lệ Lâm Lâm nói ra lựa chọn của mình là Đỗ Ngôn Uy, nhân viên công tác liền hỏi cô: “Tại sao vậy?”

Lệ Lâm Lâm trả lời y chang lần phỏng vấn đầu tiên: “Bởi vì anh ấy là một người đứng đắn, tuổi tác cũng tương đương em.”

Nhân viên công tác: “…”

Thì ra, em gái Lâm Lâm là một người rất có nguyên tắc!

Nhân viên công tác tiếp tục hỏi bóng gió: “Là em cảm thấy tuổi tác của Trần Nhất Nhiên khá lớn, cho nên hai người sẽ không có tiếng nói chung đúng không?”

“Cũng không phải, chỉ là trước đó có người từng nói với em, muốn tìm bạn trai thì hãy tìm một người đứng đắn và có tuổi tác tương đương.”

Nhân viên công tác: “…”

“Người đó có phải là ba em không?”

“Không phải, là anh trai của em.” Lệ Lâm Lâm nói đến đây, lại bổ sung thêm một câu, “Là một người rất giống tổng giám đốc Trần.”

Nhân viên công tác: “…”

Khoan đã, người đó sẽ không thật sự là tổng giám đốc Trần đâu đúng không?

Nếu thật sự là tổng giám đốc Trần, vậy thì em đang cố tình chọc tức cậu ta.

“Vậy em có nghĩ Đỗ Ngôn Uy sẽ chọn em không?” Nhân viên công tác hỏi.

Lệ Lâm Lâm thật sự chưa cân nhắc qua vấn đề này: “Bên phía anh ấy cũng có khách mời kick hall sao?”

“Đúng thế.” Nhân viên công tác nói, “Chúng tôi không nói cho em biết, là vì không muốn em bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Chúng tôi muốn quyết định của em phải xuất phát từ trái tim em.”

“…” Thật ra, cái mấy người muốn chỉ là hiệu quả của chương trình.

Lệ Lâm Lâm nói: “Thật sự em chưa nghĩ tới chuyện này, nhưng đây vốn dĩ là lựa chọn hai chiều, nếu anh ấy chọn khách mời kick hall cũng không sao, vì dù sao em cũng còn một khách mời nam khác.”

“Nếu em nghĩ thoáng được như vậy thì đương nhiên rất tốt.” Nhân viên công tác cố ý tạm dừng một chút, sau đó mới tuyên bố với Lệ Lâm Lâm, “Nhưng thật đáng tiếc, Đỗ Ngôn Uy đã chọn khách mời kich hall.”

Trong lòng Lệ Lâm Lâm vẫn có hơi kinh ngạc, cô đương nhiên hi vọng Đỗ Ngôn Uy sẽ chọn mình, bởi vì dù sao bọn họ cũng là đồng nghiệp cũ, bây giờ đổi sang khách mời mới, cô lại phải thích ứng thêm một lần nữa.

Nhưng người ta chọn cũng đã chọn rồi, cô chỉ có thể chúc phúc mà thôi. Cuối cùng, cô vẫn không quên quan tâm đến danh tính của vị khách mời mới.

Nhân viên công tác thần thần bí bí nói: “Cái này chúng tôi sẽ giữ bí mật, lần sau ghi hình em sẽ biết.”

Lệ Lâm Lâm gặng hỏi: “Không thể tiết lộ dù chỉ một chút hay sao?”

Nhân viên công tác đáp: “Chúng tôi chỉ có thể nói rằng, các khách mời nam do chúng tôi chọn đều rất ưu tú, không nhất định là minh tinh, nhưng tài tử thì có thể.”

“Ồ…” Lệ Lâm Lâm gật gật đầu, “Nói không chừng lại thêm một vị tổng tài bá đạo nào đó.”

“Chuyện này tôi không nói trước.” Nhân viên công tác thật sự không có ý định tiết lộ.

Lệ Lâm Lâm cũng không tiếp tục gặng hỏi, sau khi thu xong thì ra khỏi phòng. Vừa mở cửa, liền nhìn thấy Trần Nhất Nhiên đứng bên ngoài hành lang, có vẻ là đang chờ cô, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Ách… Chẳng lẽ anh đợi cô ở đây để hỏi tội cô sao?

Đúng là Trần Nhất Nhiên muốn hỏi cô tại sao lại chọn Đỗ Ngôn Uy, nhưng ở đây có nhiều nhân viên công tác qua lại, cho nên không tiện nói chuyện. Anh nhìn Lệ Lâm Lâm, mở miệng nói: “Cùng về đi, anh tiện đường.”

Lệ Lâm Lâm từ chối: “Không cần, xe bảo mẫu của em đang ở bên ngoài.”

Sắc mặt Trần Nhất Nhiên lại trở nên khó coi: “Vừa rồi trợ lý của em nói rằng xe bảo mẫu đã bị hư.”

“… Hả?” Cô đang định gọi điện thoại hỏi Tiểu Tây một chút, nhưng lại bị Trần Nhất Nhiên kéo đi. Trợ lý Ngô đang đứng chờ ngoài xe, thấy hai người xuất hiện thì chủ động giúp hai người mở cửa.

Lệ Lâm Lâm mím môi, nhìn xung quanh một vòng, không thấy xe bảo mẫu của mình thì mới cúi đầu chui vào.

Bỏ đi, có xe miễn phí thì ngu gì mà không đi.

Trợ lý Ngô ngồi phía trước lái xe, Trần Nhất Nhiên và Lệ Lâm Lâm ngồi ở ghế sau, nhất thời không ai lên tiếng. Lệ Lâm Lâm cúi đầu chơi điện thoại, nếu Trần Nhất Nhiên không nói chuyện với cô thì cô cũng sẽ không mở miệng nói chuyện trước. Cuối cùng, vẫn là Trần Nhất Nhiên không nhịn được, lên tiếng hỏi cô: “Tại sao lại chọn Đỗ Ngôn Uy? Đừng nói là em đã thật sự thích cậu ta?”

Lệ Lâm Lâm đang chơi game, nghe anh hỏi như vậy, cô trả lời một câu: “Nếu em chọn anh, anh cũng sẽ không có thời gian để tham gia, em chỉ muốn tốt cho anh mà thôi.”

“…” Vậy thì anh phải cảm ơn sự quan tâm chu đáo của em rồi, “Cho nên, ngay từ đầu em vốn định chọn anh?”

“Em không có nói như vậy.” Lệ Lâm Lâm vừa chơi game vừa trả lời anh, “Mục tiêu của em rất rõ ràng, chỉ muốn chọn người đứng đắn và có tuổi tác tương đương.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Cái này có phải gọi là tự lấy đá đè chân mình?

“Nhưng hình như cậu ta không chọn em.”

“…” Lệ Lâm Lâm rơi vào trầm mặc, không biết là kẻ nào đã hóng hớt chuyện này cho Trần Nhất Nhiên, “Không sao, dù sao em cũng còn một khách mời nam khác.”

Lệ Lâm Lâm nói đến đây, cố ý chuyển đề tài: “Không phải anh đã nói, sau khi ghi hình xong thì sẽ quay về công ty làm việc hay sao?”

Trần Nhất Nhiên nới lỏng cà vạt, dựa lưng vào ghế: “Đã trễ như vậy, làm việc ở nhà hay đến công ty cũng đều giống nhau.”

Trần Nhất Nhiên nói xong, cúi đầu nhìn game mà Lệ Lâm Lâm đang chơi, hình như đây là game mà lần trước cô gửi cho anh: “Em vẫn còn chơi trò này?”

“Đúng rồi.”

“Vậy tại sao gần đây em không gửi link game cho anh, nhờ anh giúp em chẻ củi?”

“…” Tổng giám đốc Trần còn muốn chẻ củi. Nghiện thật rồi hả? “Trước đó em có gửi cho anh, nhưng chẳng phải anh kiên quyết không giúp em chặt đó sao? Con người em rất biết điều, xưa nay không thích miễn cưỡng người khác.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

“Mấy ngày đó công việc khá nhiều.” Trần Nhất Nhiên vội tìm cho mình một lý do, “Về sau anh có nhấn vào, nhưng lại phát hiện đã hết thời gian quy định.”

“À, không sao, anh cũng không cần tự trách.” Lệ Lâm Lâm nói, “Dù sao bọn em cũng có group game, bên trong group có rất nhiều người hỗ trợ.”

Trần Nhất Nhiên mím mím khóe môi, không nói gì thêm. Trợ lý Ngô ngồi phía trước nghe hai người nói chuyện, âm thầm cầu nguyện cho ông chủ của mình.

Sau khi trở về Ngân Loan, trợ lý Ngô không đi theo hai người lên lầu, Trần Nhất Nhiên nói với anh ta, sáng ngày mai đến đón anh như lịch trình. Trần Nhất Nhiên và Lệ Lâm Lâm đứng trong thang máy, sau khi lên đến tầng 23, Trần Nhất Nhiên không đi ra ngay, anh đè cửa thang máy lại: “Em ở đây chờ anh một chút, anh đi lấy thứ này cho em.”

“Thứ gì?” Lệ Lâm Lâm hỏi.

Trần Nhiên Nhiên nói: “Lần trước gắp gấu bông cho em, anh để nó ở bên đây.”

Nghe anh nói câu này, Lệ Lâm Lâm mới nhớ tới hôm nay ở nông trại Tinh Quang, anh cũng gắp cho mình mấy con gấu bông, sau đó cô đưa cho trợ lý, cũng không biết hai người kia đã chạy đi đâu.

Cô đi theo Trần Nhất Nhiên ra khỏi thang máy, đứng ngoài hành lang đợi anh, vài giây sau thấy anh thật sự đi ra với ba con gấu bông trên tay: “Lúc đó không tiện gắp nhiều, nên chỉ chọn ba con đáng yêu nhất.”

Lệ Lâm Lâm cầm lấy gấu bông, quan sát một chút. Từ “Đáng yêu” trong miệng Trần Nhất Nhiên là chỉ hai con thỏ và một con mèo đen, nó thật sự đáng yêu.

Như để che giấu cảm xúc thật của mình, cô ho nhẹ một tiếng, nhấn nút thang máy: “Cảm ơn anh, vậy em lên trước.”

“Ừ.” Trần Nhất Nhiên nhìn cô đi vào thang máy, rồi mới quay trở về nhà.

Lúc này Trần Hi và Ngô Tuệ đều ở nhà, nghe thấy tiếng mở cửa, cả hai không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn.

“Lâm Lâm, sao cậu lại có thêm ba con gấu bông này nữa vậy?” Trần Hi nhìn thấy Lệ Lâm Lâm ôm ba con gấu bông trong tay, có chút được không bình tĩnh, “Chẳng lẽ lại là anh Nhất Nhiên gắp cho cậu?”

“A… Hình như là gắp lâu rồi.” Lệ Lâm Lâm thay dép lê, đi vào nhà, “Câu “Lại có thêm” của cậu nghĩa là sao?”

“Tiểu Tây và Tiếu Tiếu vừa mới đưa đồ của cậu tới đây, là một núi gấu bông, đã để trong phòng của cậu.” Trần Hi nói.

Lệ Lâm Lâm nghe Trần Hi nói như vậy, lập tức đi về phòng của mình, cô mở cửa nhìn vào, trên nệm thật sự có rất nhiều gấu bông mà Trần Nhất Nhiên đã gắp cho cô ngày hôm nay.

Trần Hi cũng đi tới, dựa lưng vào cửa, ánh mắt sâu xa nhìn cô: “Nghe nói hôm nay cậu và anh Nhất Nhiên đi hẹn hò?”

Lệ Lâm Lâm nghiêm túc sửa lại cách dùng từ của Trần Hi: “Là đi ghi hình.”

“Thôi đi, cậu cảm thấy anh Nhất Nhiên sẽ có hứng thú với mấy chương trình đó sao?”

“… Nếu không thì sao?”

“Rất rõ ràng, anh ấy có hứng thú với cậu.”

“…” Lệ Lâm Lâm quay đầu lườm Trần Hi, “Mình cảm thấy cậu suy nghĩ quá nhiều.”

“A, vậy tại sao anh ấy chỉ gắp gấu bông cho cậu mà không gắp cho mình? Nếu như số gấu bông này tăng thêm nữa, thì cậu có thể trực tiếp mở cửa hàng bán gấu bông.”

Trong phòng của cô thật sự đang có hơn hai mươi mấy con gấu bông, chưa kể, chúng nó còn rất đẹp.

“Chuyện này thì cậu phải hỏi anh ấy chứ.” Lệ Lâm Lâm sắp xếp ngay ngắn mấy con gấu bông vào trong tủ, nói với Trần Hi, “Nếu cậu kêu anh ấy gắp cho cậu, anh ấy nhất định sẽ đồng ý.”

“Chậc, đợi mình mở miệng thì còn ý nghĩ gì?”

“…”

Ngô Tuệ ôm một bịch khoai tây chiên trong tay, từ bên ngoài đi tới: “Lâm Lâm, nghe nói hôm nay cậu không chọn tổng giám đốc Trần?”

Trần Hi thuận thế nói một câu: “Anh trai của mình thê thảm quá.”

Lệ Lâm Lâm nói: “Mình cũng thảm có được chưa. Đỗ Ngô Uy không chọn mình!”

“Mình cũng đã nghe ngóng chuyện này từ tổ chương trình.” Ngô Tuệ bỏ miếng khoai tây chiên vào miệng, “Khách mời kick hall của Đỗ Ngôn Uy chính là bạn gái cũ của anh ta. Hai người đó vốn dĩ vẫn còn tình cảm, hôm nay lại cùng nhau đi hẹn hò, anh ta nhất định là không kìm lòng được.”

Lệ Lâm Lâm ngửi thấy mùi bát quái, cực kỳ tự nhiên bước lên phía trước, đưa tay bóc lấy một nắm khoai tây chiên, sau đó cũng dựa lưng vào cửa: “Bạn gái cũ? Kí©h thí©ɧ vậy sao? Tổ chương trình thật biết cách chơi.”

“Cũng không hẳn.” Ngô Tuệ nói xong, mới phát hiện Lệ Lâm Lâm đang ung dung ăn khoai tây chiên, nhìn thấy cô có ý định lấy thêm liền nói, “Muốn chết thì cứ lấy.”

Lệ Lâm Lâm bĩu môi, không ăn thì không ăn, dù sao bây giờ cô cũng sẽ lợi dụng cơ hội tham gia chương trình trình giải trí để mỗi ngày đều được ăn tiệc lớn.

“Vậy cậu có thăm dò được khách mời nam mới của mình là ai chưa?”

“Chuyện này bọn họ không chịu nói, nhưng cậu cứ nhìn vào chất lượng của tổng giám đốc Trần, người mà tổ chương trình mời tới đều nằm ngoài dự đoán của mình.”

“Anh trai mình thật sự quá đáng thương.” Trần Hi cảm thán một câu, “Chờ đến khi chương trình phát sóng, người dân cả nước đều sẽ biết anh ấy đường đường là một sếp lớn của một tập đoàn đa quốc gia mà bị từ chối vô cùng thê thảm trong chương trình giải trí về tình yêu.”

Ngô Tuệ suy nghĩ còn sâu xa hơn cả Trần Hi: “Cậu đừng quá đau lòng cho tổng giám đốc Trần, đến lúc đó nhất định Lâm Lâm cũng sẽ bị mắng.”

Lệ Lâm Lâm rất không vui: “Dựa vào đâu mà muốn mắng mình?”

“Điều này không phải rất rõ ràng sao? Bất cứ người con gái nào khi từ chối một người đàn ông ưu tú như thế, thì nhất định sẽ có người nói rằng, kiểu người như vậy mà bạn còn chướng mắt, khó trách bạn vẫn còn độc thân bla bla.”

“…” Mình tức lắm rồi đấy!

“Được rồi, được rồi, cũng không còn sớm nữa, hai cậu mau trở về phòng ngủ đi. Ngô Tuệ, cậu đừng ăn suốt như thế!” Lệ Lâm Lâm nói xong, lập tức cướp lấy bịch khoai tây chiên trong tay Ngô Tuệ, sau đó đóng sầm cửa lại.

Ngô Tuệ bị nhốt ngoài cửa vẫn đang trong tư thế ôm bịch khoai tây chiên, cô ấy im lặng một lúc mới hét vào cánh cửa trước mặt: “Lệ Lâm Lâm! Ngày mai cậu lập tức tăng cường thể lực cho mình!”

Tôi không nghe, tôi không thấy, tôi không biết gì hết. Lệ Lâm Lâm ở trong phòng đắc ý ăn khoai tây chiên, sau đó lấy khăn giấy lau tay, chuẩn bị đi vào phòng tắm ngâm mình.

Sau khi ngâm mình xong, Lệ Lâm Lâm sấy khô tóc, cô ngồi trên ghế sô pha nhỏ, cầm điện thoại lên nhìn một chút. Không ngờ Trần Nhất Nhiên đã gửi tin nhắn cho cô.

[Trần Nhất Nhiên]: Cuối tuần này có Triển lãm thú cưng, em muốn đến xem không?

Triển lãm thú cưng? Mấy ngày nay Lệ Lâm Lâm bận rộn công việc, nên cũng không để ý đến sự kiện này, bây giờ gặp Trần Nhất Nhiên hỏi như thế, cô thật sự có hơi dao động.

[Lâm Lâm]: Không đi, nghe chẳng có gì thú vị.

Trần Nhất Nhiên lại gửi cho cô một vài tấm hình, đều là ảnh tuyên truyền cho buổi Triển lãm thú cưng: “Buổi triển lãm có rất nhiều động vật, các blogger về thú cưng nổi tiếng cũng sẽ đưa thú cưng của họ đến tham gia.”

Lệ Lâm Lâm cũng có theo dõi một số blogger về thú cưng trên Weibo, mặc dù bây giờ cô không dám nuôi thú cưng, nhưng điều này không thể ngăn cản cô nuôi chúng online. Nhìn thấy hai blogger mà cô theo dõi đều mang thú cưng của mình đến tham gia, Lệ Lâm Lâm càng thêm dao động.

[Trần Nhất Nhiên]: Ngô Tuệ nói cuối tuần em không bận công việc, chúng ta cùng nhau đến đi.

“…” Lệ Lâm Lâm lặng lẽ xóa dòng chữ “Cuối tuần em có việc bận” mà cô vừa đánh trên khung chat. Bây giờ Ngô Tuệ ở trước mặt Trần Nhất Nhiên, một chút khí tiết cũng không còn!

Trần Nhất Nhiên thấy Lệ Lâm Lâm không có động tĩnh gì, lại bắt đầu dùng một chiêu khác, anh gửi một loạt các bức ảnh tuyên truyền về Triển lãm thú cưng, tất cả đều là ảnh chó mèo siêu cấp đáng yêu.

[Lệ Lâm Lâm]: “…”

Cái này thật sự quá hèn hạ.

[Lâm Lâm]: Em có thể tự đi.

[Trần Nhất Nhiên]: Em đã mua vé chưa?

Lệ Lâm Lâm tìm kiếm trang web của Triển lãm thú cưng, không chần chừ mua ngay một vé trên đó. Sau đó chụp màn hình gửi cho Trần Nhất Nhiên: “Đã mua.”

Trần Nhất Nhiên nhìn ảnh chụp màn hình của cô, khẽ cười một tiếng, trả lời: “Được rồi.”

Sau khi Lệ Lâm Lâm mua vé, cô lập tức vào nhóm chat hỏi chị em thân thiết của mình một tiếng, xem cuối tuần có ai muốn đến Triển lãm thú cưng hay không. Ngô Tuệ và Trần Hi đều không muốn đi, Lệ Lâm Lâm bĩu môi, vậy thì cô đi một mình.

Vào cuối tuần, Lệ Lâm Lâm tỉ mỉ chọn cho mình một bộ đồ giản dị, đó là một chiếc áo thun phối với quần jean. Tất nhiên, khẩu trang và nón đều là những thứ không thể thiếu, bộ tóc giả cô đội lần này là màu xám của người già, hai bên tết thành hai bím, trên lưng mang thêm một chiếc balo, sau đó ra khỏi nhà.

Hiện trường Triển lãm thú cưng có không ít người, mọi người đang xếp thành hàng dài ở lối vào. Lệ Lâm Lâm vô thức kéo khẩu trang trên mặt một lần nữa, đi xếp hàng soát vé. Cô không mang khẩu trang chuyên dụng dành cho minh tinh, vì kiểu dáng của nó nhìn rất phong cách, khẩu trang cô đang mang chỉ là khẩu trang y tế bình thường, sau khi đeo nó lên, giá trị nhan sắc của cô giảm tới tám mươi phần trăm.

Sau khi tiến vào thành công, Lệ Lâm Lâm dựa theo bản đồ triển lãm, đi đến khu gặp mặt thú cưng của minh tinh trước. Triển lãm thú cưng kéo dài trong ba ngày, và không phải ngày nào các blogger lớn cũng sẽ đến, cho nên Lệ Lâm Lâm đã đặc biệt chọn mua vé vào ngày họ đến.

Thú cưng của những blogger này có một lượng fan hâm mộ rất lớn trên Weibo, nên có rất nhiều người đi đến gian hàng của bọn họ. Lệ Lâm Lâm xếp hàng một lúc, rốt cuộc cũng nhìn thấy được những chú chó, bé mèo mà cô yêu thích.

Bởi vì hôm nay người đến quá đông, nên nhân viên công tác không cho bọn họ nựng chó mèo, chỉ có thể chụp ảnh, hoặc mua sách có chữ ký hay gì gì đó. Lệ Lâm Lâm mua sách, nhưng không xin chữ ký vì phải xếp hàng chờ. Cô cầm điện thoại di động chụp vài tấm ảnh, sau đó nghĩ bụng sẽ tìm một người đi đường giúp mình chụp hình với chó mèo.

Lệ Lâm Lâm đang tìm kiếm mục tiêu, bỗng có người đi tới, chủ động nói với cô: “Để anh chụp giúp em.”

“…” Lệ Lâm Lâm nhìn Trần Nhất Nhiên trước mặt, khóe miệng không khỏi co rút.

Cô có thể tự đi đến đây thì Trần Nhất Nhiên cũng có thể.

Lệ Lâm Lâm không muốn thu hút sự chú ý, nên lập tức đưa điện thoại cho Trần Nhất Nhiên. Trần Nhất Nhiên giúp cô chụp một vài tấm ảnh, sau đó cùng cô ra khỏi chỗ này.

Lệ Lâm Lâm vừa đi, vừa kiểm tra lại những tấm ảnh mà Trần Nhất Nhiên chụp cho cô. Ở trên mạng, cô đã xem qua không ít những tấm ảnh do trai thẳng chụp, nhưng những tấm ảnh mà Trần Nhất Nhiên chụp cho cô thật sự không tồi, không chỉ khiến động vật trở nên dễ thương, mà còn giúp chân cô trông dài hơn.

Lệ Lâm Lâm vừa nghĩ đến đây, Trần Nhất Nhiên đột nhiên vươn tay ra, lúc cô sắp đυ.ng phải một người đi đường, anh đã kịp thời kéo cô lại: “Khi đi đường thì đừng chỉ nhìn điện thoại.”

Giọng nói trầm thấp của Trần Nhất Nhiên rơi xuống đỉnh đầu cô, Lệ Lâm Lâm bị anh ôm vào trong ngực, còn chưa kịp hoàn hồn. Người đi đường suýt bị cô đυ.ng trúng cũng không nói lời nào, chỉ đi thẳng, Lệ Lâm Lâm ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người Trần Nhất Nhiên, nhất thời cảm thấy tâm viên ý mã*.

*Tâm viên ý mã: Phép ẩn dụ chỉ suy nghĩ đang dần trở nên mông lung, mất kiểm soát của con người.

“Có bị đυ.ng trúng chỗ nào không?” Trần Nhất Nhiên nhíu mày, vén tóc mái của cô lên nhìn một chút, không thấy chỗ nào ửng đỏ.

Lúc này, Lệ Lâm Lâm mới rời khỏi l*иg ngực của Trần Nhất Nhiên, cô ho khan một tiếng, nói: “Em không sao, nhưng tại sao anh lại xịt nước hoa, thật là nồng quá đi!

“…” Trần Nhất Nhiên trầm mặc một chút, mở miệng nói, “Anh không có xịt nước hoa, nhưng trước khi ra ngoài anh đã tắm rửa và gội đầu, có thể là mùi còn sót lại.”

“À.” Lệ Lâm Lâm lúng túng lên tiếng, “Bên kia hình như có góc hẹn hò dành cho thú cưng, em đi xem một chút.”

Cô nói xong liền bước nhanh về phía trước, Trần Nhất Nhiên cũng đi theo sau lưng cô.

Góc hẹn hò dành cho thú cưng cũng có không ít người, đều là đến tìm bạn đời cho thú cưng của họ. Mỗi lần ghép đôi thành công, các bé sẽ được chụp chung một tấm ảnh, và được tặng thêm một phần quà nho nhỏ, cái này cũng giống như việc nam nữ khách mời hẹn hò thành công.

Lệ Lâm Lâm đứng xem náo nhiệt một lúc, phát hiện có nhiều người không chỉ đến tìm bạn đời cho thú cưng, mà còn muốn nhân cơ hội này tìm cho mình một buổi coi mắt! Một số thú cưng không thành đôi, nhưng chủ nhân của chúng lại trò chuyện rất vui vẻ, hiệu quả còn cao hơn nhiều so với buổi coi mắt của Trần Nhất Nhiên.

Ngoài ra, ở đây còn có một bức tường đầy ảnh, bên trên đều là ảnh của các trường hợp hẹn hò thành công trong Triển lãm thú cưng. Lệ Lâm Lâm tò mò đi tới nhìn thử, Trần Nhất Nhiên cũng một mực đi theo cô.

“Hai con chó này xinh quá! Trong chúng rất giống Kẹo Bông Gòn!” Một đôi Samoyed trắng như tuyết trên bức tường đã thu hút sự chú ý của Lệ Lâm Lâm, cô ngắm chúng một lúc, cả hai thật sự giống “Kẹo Bông Gòn” mà Trần Nhất Nhiên đã tặng cho cô.

Trần Nhất Nhiên hỏi cô: “Em còn giữ Kẹo Bông Gòn không?”

“Đương nhiên còn.” Lệ Lâm Lâm nhìn anh một cái, “Em chỉ ân đoạn nghĩa tuyệt với anh, đâu liên quan gì đến Kẹo Bông Gòn?”

Trần Nhất Nhiên cười khẽ một tiếng, nhìn cô rồi nói: “Vậy thì tốt, anh còn lo em sẽ ném nó đi.”

“Em sẽ không.” Lúc Lệ Lâm Lâm đang nói, cô bỗng nhìn thấy một cô gái đang dắt một con Samoyed tới đây, nhìn nó rất giống hai con trong tấm ảnh. Thấy Lệ Lâm Lâm nhìn mình, cô gái cũng mỉm cười lại với cô.

Con Samoyed đi cùng với cô gái có vẻ còn khá nhỏ, chắc hẳn là chưa tới độ tuổi hẹn hò. Lệ Lâm Lâm cúi người sờ vào con chó, hỏi cô gái đối diện: “Nó còn nhỏ như vậy, mà chị đã mang nó đến đây tìm bạn đời rồi sao?”

Cô gái cười nói: “Không phải, tôi chỉ đưa nó đến nơi mà ba mẹ nó đã gặp nhau.”

Lệ Lâm Lâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô gái: “Ba mẹ của nó cũng gặp nhau ở góc hẹn hò?”

“Đúng thế.” Cô gái chỉ chỉ vào tấm ảnh trên tường, “Chính là hai con này.”

“Quao, khó trách tôi luôn cảm thấy nó rất giống nhau!”

Trần Nhất Nhiên ở bên cạnh nói một câu: “Trong mắt em, con Samoyed nào mà không giống nhau.”

“…” Lệ Lâm Lâm ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh một cái, cô gái dắt Samoyed thấp giọng cười cười.

“Không chỉ có chó, tôi và chồng tôi cũng gặp nhau tại nơi này.” Cô gái nói.

Ánh mắt Lệ Lâm Lâm sáng ngời nhìn cô gái: “Tôi biết ngay mà, có rất nhiều chủ nhân dựa vào danh nghĩa thú cưng để đến đây tìm cho mình một buổi coi mắt.”

Cô gái che miệng cười, nói với cô: “Vợ chồng tôi đến đây, là thật lòng muốn tìm bạn đời cho thú cưng của mình, cũng nhân tiện giải quyết các vấn đề riêng của chúng tôi.”

Lệ Lâm Lâm cũng cười theo cô gái, tò mò hỏi: “Tại sao hôm nay chồng chị không đi cùng chị?”

Cô gái nhìn tấm ảnh trên tường, nụ cười trong ánh mắt dường như sâu hơn một chút: “Chồng tôi vừa mới mất vào đầu năm nay, bệnh ung thư.”

Lệ Lâm Lâm sững sờ, cô thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ thành như vậy, nếu biết trước thì cô đã không lắm mồm. Trần Nhất Nhiên đứng bên cạnh cũng hơi sửng sốt, sau đó nói với cô gái: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Cô gái mỉm cười nhìn hai người, “Ngay từ đầu tôi đã biết chồng mình có bệnh, anh ấy cảm thấy bản thân không còn nhiều thời gian, nên mới suy nghĩ đến chuyện tìm bạn đời cho Nhung Nhung. À, Nhung Nhung chính là con Samoyed mà anh ấy nuôi.”

Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên đều không lên tiếng, cô gái lại nhìn tấm ảnh trên tường, hơi cong môi nói: “Chắc hai người cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao biết rõ chồng tôi không còn nhiều thời gian mà tôi vẫn muốn kết hôn với anh ấy đúng không? Chính là bởi vì anh ấy không còn nhiều thời gian, cho nên tôi mới muốn kết hôn.”

Lệ Lâm Lâm bị lời nói của cô gái làm cho cảm động, cô nhìn cô gái trước mặt, mặc dù dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng trái tim lại vô cùng rộng lớn và ấm áp: “Chị rất dũng cảm.”

Cô gái nhìn Lệ Lâm Lâm, cười cười: “Tất cả mọi người đều nói như vậy, nhưng cũng vì người đó là chồng tôi nên tôi mới có dũng khí này. Lúc đầu, anh ấy cũng không đồng ý lời cầu hôn của tôi, nhưng tôi vẫn quấn chặt lấy anh ấy không buông, cuối cùng anh ấy cũng đồng ý.”

Ban đầu, Lệ Lâm Lâm đến Triển lãm thú cưng chỉ để ngắm nhìn những con vật dễ thương, nhưng lại không ngờ, còn có thể nghe được một câu chuyện tình cảm động tại đây. Như thể cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của chủ nhân, con Samoyed được cô gái dắt trên tay nâng đầu cọ cọ vào bắp chân cô ấy.

Cô gái ngồi xổm xuống, thân thiết sờ đầu nó, sau đó nói với Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên: “Đây quả thực là quyết định dũng cảm nhất trong cuộc đời tôi, nhưng tôi chưa bao giờ hối hận. Tuy rằng bây giờ chồng tôi không còn ở đây, nhưng những dấu vết mà anh ấy để lại trong cuộc đời tôi sẽ không bao giờ phai mờ. Hiện tôi đang một mình nuôi ba con Samoyed, nếu không làm việc chăm chỉ thì sẽ không đủ tiền nuôi chúng.”

Sau khi rời khỏi Góc hẹn hò dành cho thú cưng, tâm trạng của Lệ Lâm Lâm hiển nhiên không còn cao như trước. Trần Nhất Nhiên đi bên cạnh Lệ Lâm Lâm, cúi đầu nhìn cô: “Còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi?”

“Ừm.”

Trần Nhất Nhiên đưa tay xoa nhẹ đầu cô, nói: “Cô gái ấy cũng không cảm thấy mình quá đáng thương, đúng như cô ấy nói, tuy rằng bây giờ chồng cô ấy không còn ở đây, nhưng những dấu vết mà anh ta để lại trong cuộc đời cô ấy sẽ không bao giờ biến mất, những dấu vết này cũng sẽ thay đổi cô ấy. Đó là sự lựa chọn của cô ấy, có lẽ đây chính là thứ mà người ta gọi là tình yêu.”

Lệ Lâm Lâm ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh còn hiểu tình yêu?”

Trần Nhất Nhiên hơi nhướng lông mày: “Tại sao anh không được hiểu?”

Lệ Lâm Lâm “A” một tiếng: “Tổng giám đốc Trần cũng bị ai đó lưu lại dấu vết rồi sao?”

Trần Nhất Nhiên nhìn cô: “Nếu không, em cho rằng anh vì ai mà cuối tuần đến đây xem Triển lãm thú cưng?”