🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một câu nói của Lệ Lâm Lâm khiến cả hành lang chìm vào yên tĩnh, trợ lý Ngô thật sự không dám nhìn vào biểu cảm của Trần Nhất Nhiên.
Cửa thang máy lúc này lại vang lên một tiếng “Đing”, Ngô Tuệ và Trần Hi cùng bước ra khỏi thang máy.
“Lâm Lâm, sao cậu…” Trần Hi vừa nói đến đây, đã nhìn thấy Trần Nhất Nhiên đứng ngay cửa. Áp suất không khí chỗ đó cực kì thấp, Trần Hi và Ngô Tuệ theo bản năng dừng bước, đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích: “Anh Nhất Nhiên, ách, sao anh lại tới đây?”
Trần Hi nhỏ giọng hỏi một câu.
Trần Nhất Nhiên nhìn Lục Duệ Châu một chút, sau đó quay đầu nhìn các cô: “Các em đang làm gì?”
“Ách… Dọn nhà.” Trần Hi và Trần Nhất Nhiên từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt. Anh Nhất Nhiên là một người anh trai luôn hết mực cưng chiều em gái. Nói thật, đây là lần đầu tiên Trần Hi cảm thấy Trần Nhất Nhiên có hơi đáng sợ.
Nhưng Ngô Tuệ đứng bên cạnh không hề cảm thấy cái gọi là “có hơi”, cô ấy còn tưởng rằng lần trước Trần Nhất Nhiên nổi giận ở KTV là ghê gớm lắm rồi, nào ngờ hôm nay còn có thể đáng sợ hơn!
Ngô Tuệ theo bản năng sinh tồn mà núp sau lưng Trần Hi, Trần Nhất Nhiên cũng không để ý đến hành động nhỏ này, chỉ nhìn Trần Hi rồi hỏi: “Chuyển đi đâu? Tìm được nhà chưa?”
“Cái này…” Trần Hi liếc mắt nhìn Lệ Lâm Lâm đứng ở cửa, nhất thời không nói gì. Trần Nhất Nhiên nghiêng đầu nhìn Lục Duệ Châu và Lệ Lâm Lâm, sau đó lại hỏi Trần Hi: “Em quen biết người này?”
“À…” Trong lòng Trần Hi như phát điên, tại sao cứ muốn cô trả lời những câu hỏi khó như vậy, tại sao cứ nhất quyết hỏi cô vậy hả!
Thật may mắn, Lục Duệ Châu đã nhìn thấy tình thế khó khăn của Trần Hi, chủ động nói: “Tôi ở nhà đối diện.”
Trần Nhất Nhiên hơi nhíu mày, nhìn thẳng vào anh ta: “Đối diện?”
“Ừ.”
“Chủ của nhà đối diện là La Ngọc.”
“Căn nhà này là chủ tịch La cho chúng tôi thuê.”
“Chúng tôi?” Lông mày của Trần Nhất Nhiên nhíu càng ngày càng chặt, “Còn có ai?”
“Hai đồng nghiệp của tôi.”
Hai đồng nghiệp của anh ta, không cần nói cũng biết nghề nghiệp là gì.
Trần Nhất Nhiên mím môi, quay đầu nhìn trợ lý Ngô.
Trợ lý Ngô: “…”
Chuyện này anh ta thật sự không biết gì hết! Chủ nhà sẽ không thông báo với anh ta rằng bọn họ sẽ đưa nhà cho ai!
“Tổng giám đốc Trần…”
“Được rồi.” Trần Nhất Nhiên ngắt lời trợ lý Ngô, nói, “Cậu mau giúp các em ấy chuyển nhà, chỗ này thật sự không thể ở.”
“Không cần.” Lệ Lâm Lâm kéo vali của mình từ trong nhà đi tới, mỉm cười nhìn Trần Nhất Nhiên và trợ lý Ngô, “Khoảng cách ngắn như vậy cũng không dám phiền các anh, bọn em chuyển lên lầu.”
Trợ lý Ngô: “…”
Em gái Lâm Lâm thật sự là muốn hết lòng chọc giận tổng giám đốc Trần!!!
Quả nhiên sắc mặt của Trần Nhất Nhiên ngày càng đen, anh nhìn chằm chằm Lệ Lâm Lâm một lúc, hỏi cô: “Ai cho em thuê nhà?”
Lệ Lâm Lâm cười nói: “Chuyện này nói ra cũng thật trùng hợp, chủ tịch La là bạn tốt của dì Khưu, em với các dì ấy có một nhóm chat riêng. Trước đó chủ tịch La cũng có mua một căn nhà khác với một người bạn ở trên lầu, mà thật tình cờ người bạn kia cũng ở trong nhóm, anh nói xem có phải rất trùng hợp không!”
Trợ lý Ngô: “…”
“Vừa rồi em có vào nhóm chat hỏi thăm một chút, các dì ấy rất vui vẻ nói cho em biết mật khẩu nhà, còn nói chúng em cứ dọn đồ lên ở là được, tiền thuê nhà cũng sẽ không tính. Ai da, một cô gái dễ thương như em, ai mà lại không thích được chứ.”
Ngô Tuệ: “…”
Tại sao trước đó cô không phát hiện, Lệ Lâm Lâm có thể khó đoán như vậy?
“Lục Duệ Châu, chúng ta đi thôi, anh cầm lâu như vậy chắc cũng mệt rồi.” Lệ Lâm Lâm nói xong liền cùng Lục Duệ Châu đi lên lầu, lúc cô đi ngang qua Trần Nhất Nhiên, Trần Nhất Nhiên rất muốn giữ tay cô lại, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn được, chỉ kêu cô một tiếng.
“Lâm Lâm.” Có thể nghe thấy trong giọng nói của Trần Nhất Nhiên đang kiềm chế cơn tức giận, “Em có bao giờ nghĩ, tại sao mấy người đó lại đối xử tốt với em hay không? Chủ tịch Khưu của Khoa học kỹ thuật Kim Khải, bà ấy là một thương nhân, sẽ không phải là người đơn giản như em nghĩ.”
“Cũng sẽ không phức tạp như anh nghĩ.” Lệ Lâm Lâm nhìn anh, sau đó quay đầu kêu Lục Duệ Châu lên lầu. Ngô Tuệ cũng theo hai người đi vào thang máy, Trần Hi bên này cũng định chạy theo, nhưng lại bị Trần Nhất Nhiên gọi ngược trở về.
“Anh à, anh ơi, có chuyện gì từ từ nói, vừa rồi em cũng cảm thấy Lâm Lâm hơi quá đáng thật!” Trần Hi chủ động giơ cờ trắng đầu hàng, rõ ràng là Lệ Lâm Lâm chọc giận Trần Nhất Nhiên, nhưng tại sao người hứng đạn luôn là các cô vậy chứ!
Trần Nhất Nhiên nhìn Trần Hi, hỏi cô ấy: “Ngay từ đầu các em đã biết những người ở KTV sống đối diện các em?”
“… Cũng, cũng không phải là ngay từ đầu.” Trần Hi liếʍ đôi môi khô khốc của mình, “Là, là ngày đầy tiên bọn em chuyển đến.”
Trợ lý Ngô: “…”
Sắc mặt Trần Nhất Nhiên lại trở nên khó coi: “Tại sao không nói cho anh?”
Trần Hi đảo mắt nhìn xung quanh, không dám đối mặt với anh: “Là vì… Vì chuyện này cũng không có gì để nói? Anh đừng kỳ thị nghề nghiệp của người ta, người ta cũng làm ăn đàng hoàng mà.”
“Vậy sao?” Trần Nhất Nhiên bật cười, “Vậy tại sao các em không dám nói cho anh biết? Hay để anh nói với cậu một tiếng?”
Trần Hi: “…”
“Không đâu, anh nói anh là người lớn, mà nếu đã là người lớn thì sẽ không chơi mách phụ huynh đâu đúng không?” Trần Hi cười cười nhìn anh, ra sức lấy lòng.
“Cười cũng vô dụng.” Trần Nhất Nhiên nói, “Anh sẽ sắp xếp chỗ ở khác cho các em.”
Trần Hi thu lại nụ cười, bĩu môi nói: “Tùy anh, nhưng cùng lắm anh chỉ có thể quản được em thôi, Lâm Lâm người ta muốn ở chỗ nào thì ở chỗ đấy, anh quản được chắc?”
“…”
“Anh cũng đừng nói là anh sẽ đi mách với chú Lệ, anh có gan thì đi nói đi, đến lúc đó chú Lệ hỏi tại sao bọn em lại dọn ra khỏi chỗ của anh, thì bọn em chỉ cần nói thẳng anh hẹn hò với đối tượng coi mắt và bị Lâm Lâm bắt gặp, sau đó anh còn nói một câu chọc giận Lâm Lâm…”
“Anh chọc giận em ấy lúc nào?”
“Còn không phải sao? Lâm Lâm đã tuyên bố sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với anh, anh phải tự biết câu trả lời đi chứ?”
Trần Nhất Nhiên: “…”
“Nếu anh không sợ chú Lệ nhét anh vào bao bố thì anh cứ mách đi, dù sao thì anh cũng chỉ là một đứa con nít chuyên đi cáo trạng với người lớn.” Trần Hi nói xong, một giây cũng không cho anh phản ứng, lập tức chạy vào lối cầu thang thoát hiểm.
Dám nói không dám nhận, thật đúng là nữ hào hiệp. Kết quả vẫn để anh ta một mình gánh chịu sự tức giận của tổng giám đốc Trần.
Trần Nhất Nhiên đứng im tại chỗ, cũng không đuổi theo Trần Hi, anh trầm mặc một lúc mới nghiêng đầu hỏi trợ lý Ngô: “Lâm Lâm nói ân đoạn nghĩa tuyệt là có ý gì?”
“… Tôi đoán là ý trên mặt chữ.” Dù sao thì người hiểu rõ câu trả lời nhất vẫn là tổng giám đốc Trần.
Bây giờ đến nhà của tổng giám đốc Trần người ta thậm chí còn không muốn ở!
Nhưng em gái Lâm Lâm ở trong nhà của tổng giám đốc Trần, vậy mà lại có đàn ông khác, xem ra cũng có chút tài năng.
Trần Nhất Nhiên đứng tại chỗ trầm mặc, sau đó nói với trợ lý Ngô: “Tôi về công ty trước, cậu ở lại đây, nếu các em ấy cần giúp cái gì thì cứ giúp.”
“Vâng, tổng giám đốc Trần.”
Trần Nhất Nhiên nói xong, quay người đi vào thang máy, trợ lý Ngô nhìn anh rời đi mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc trợ lý Ngô quay trở về công ty, Trần Nhất Nhiên vừa họp xong một cuộc họp, thấy trợ lý Ngô về sớm hơn dự tính liền đi tới hỏi: “Sao về sớm vậy? Các em ấy dọn nhà xong rồi?”
Trợ lý Ngô cười khổ, nói: “Thưa tổng giám đốc Trần, chuyện là thế này, có vẻ như cô Lệ Lâm Lâm không muốn chào đón tôi, các cô ấy cũng không cần tôi giúp đỡ, có chuyện gì cũng đều tìm đến mấy chàng trai ở lầu dưới…”
Trần Nhất Nhiên nhíu mày, nhìn anh ta rồi hỏi: “Sao cậu lại đắc tội em ấy?”
Trợ lý Ngô im lặng một chút: “Tôi không có đắc tội với cô Lệ, có lẽ là do giận cá chém thớt.”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Trần Nhất Nhiên không nói gì, trợ lý Ngô cũng cảm thấy anh thật tội nghiệp, liền yếu ớt lên tiếng: “Tổng giám đốc Trần, anh đừng quá lo lắng, các chàng trai ở KTV đều khá đẹp trai, còn dễ lấy lòng các cô gái nhỏ, nhưng mà…”
Trần Nhất Nhiên không đợi anh ta nói xong đã ngắt ngang: “Cậu cũng cảm thấy cậu ta đẹp trai?”
Trong nháy mắt trợ lý Ngô liền hiểu ra anh đang ám chỉ Lục Duệ Châu, vội vàng bào chữa: “Nhưng không đẹp bằng anh!”
“…” Trần Nhất Nhiên hơi trầm mặc, từ khi nào mà anh lại rơi vào tình trạng cùng người khác ganh đua nhan sắc?
Trợ lý Ngô bên cạnh âm thầm quan sát biểu cảm của anh, nói thật, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một Trần Nhất Nhiên như thế này, lúc giải quyết công việc, Trần Nhất Nhiên luôn trong trạng thái bình tĩnh và lý trí, nhưng chỉ khi gặp chuyện có liên quan đến em gái Lâm Lâm, thì anh không còn là anh.
… Đây đích thực là tình yêu!
Trước đây, trợ lý Ngô chưa bao giờ dám tưởng tượng rằng một người đàn ông như Trần Nhất Nhiên khi yêu vào sẽ như thế nào, và anh sẽ thích mẫu người con gái ra làm sao. Mỗi ngày anh luôn làm việc, ngoài công việc thì chỉ có công việc, nhưng nhìn phản ứng bây giờ của anh, thì chắc hẳn là anh đã yêu! Hóa ra tổng giám đốc Trần cũng biết yêu đương!
“Cậu giúp tôi thu xếp một chút, tôi muốn chuyển đến Ngân Loan.” Sau một hồi suy nghĩ, Trần Nhất Nhiên rốt cuộc cũng đưa ra quyết định cuối cùng,
Trợ lý Ngô có hơi bất ngờ: “Anh muốn chuyển đến Ngân Loan?”
“Ừ, môi trường làm việc trong KTV không đơn giản, để ba em ấy ở cùng bọn họ tôi không yên tâm.” Nếu các em ấy đã không tình nguyện chuyển ra ngoài, thì anh chỉ có để chuyển vào mà thôi.
Trợ lý Ngô gật đầu, nói với anh: “Vâng, tổng giám đốc Trần, tôi sẽ đi thu xếp ngay bây giờ.”
“Đừng làm quá phức tạp, tối nay tôi muốn chuyển vào.”
“Chuyện này…” Trợ lý Ngô có chút khó xử, “Nhưng căn nhà đó các cô ấy đã ở qua, cần phải dọn dẹp lại một chút.”
Anh ta biết Trần Nhất Nhiên có bệnh thích sạch sẽ, mặc dù nó không tính là nghiêm trọng, nhưng mỗi lần anh ở khách sạn, những vật dụng cá nhân đều là đồ mới, nếu người khác đã dùng qua thì anh sẽ không cần.
Căn nhà bên Ngân Loan, ba người bọn họ cũng đã ở được mấy tháng, hôm nay vừa mới chuyển đi, vì vậy nếu muốn dọn dẹp kỹ lưỡng trong ngày hôm nay thì chắc chắn không kịp.
“Không sao.” Trần Nhất Nhiên ngồi xuống ghế tổng giám đốc, nhìn trợ lý Ngô phía đối diện, “Tôi nhớ cậu có nói Lâm Lâm ngủ ở phòng ngủ chính phải không? Dọn dẹp phòng này trước, tôi sẽ ngủ ở đó. Còn lại thì ngày mai cậu gọi người đến thu dọn sau.”
“Vâng, bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Bởi vì thời gian có hạn, nên trợ lý Ngô chỉ có thể dọn dẹp đơn giản, thậm chí anh ta còn cảm nhận được hơi thở của em gái Lâm Lâm vẫn còn trong phòng … Nhưng có lẽ tổng giám đốc Trần sẽ không để ý.
Hôm nay đám người Lệ Lâm Lâm dọn nhà, nên việc căn nhà chút lộn xộn là điều không thể tránh khỏi, Trần Nhất Nhiên nhíu mày đi qua phòng khách, chỉ khi bước đến phòng ngủ chính thì lông mày mới hơi giãn ra.
“Tổng giám đốc Trần, tôi đã liên hệ nhân viên dọn dẹp, sáng ngày mai bọn họ sẽ đến tổng vệ sinh căn nhà, nếu anh có chỗ nào không hài lòng với phòng ngủ chính, tôi sẽ giúp anh dọn dẹp lại một chút.”
“Tôi tự làm được.” Trần Nhất Nhiên đi dạo một vòng trong phòng ngủ chính, ánh mắt dừng lại trên chiếc giường lớn.
“Các vật dụng trên giường đều đã thay mới, những món đồ của cô Lệ cũng đã được cô ấy mang đi.” Trợ lý Ngô chủ động nói.
“Ừ.” Trần Nhất Nhiên đáp lại một cách tùy ý, nói với anh ta, “Cậu về trước đi, sáng mai đến đón tôi đúng giờ.”
“Vâng, tổng giám đốc Trần.” Trợ lý Ngô gật nhẹ đầu, cầm lấy cặp da rời khỏi.
Trần Nhất Nhiên lấy vài bộ quần áo của mình ra khỏi vali, sau đó treo chúng vào tủ, ánh mắt vô tình nhìn thấy một thứ màu hồng nằm trong góc tủ. Anh nhìn một lúc, cúi xuống nhặt thứ đó lên, sau đó phát hiện… Là nội y của nữ.
“…” Trần Nhất Nhiên lập tức biến sắc, giống như đang cầm trên tay một củ khoai lang nóng, anh vội vàng đặt nó lên giường. Cái này có lẽ là do Lâm Lâm làm rơi, cũng không biết em ấy có phát hiện không, sau đó sẽ quay lại đây cầm về.
Nhưng nếu em ấy không lấy nó về, vậy anh phải xử lý nó như thế nào đây?
Trần Nhất Nhiên nhìn chằm chằm vào món đồ kia, rồi xoay đầu nhìn sang chỗ khác, anh lấy đồ ngủ trong vali, sau đó đi vào phòng tắm.
Phòng tắm trong phòng ngủ chính vô cùng lớn, không chỉ có vòi hoa sen mà còn có cả bồn tắm hình tròn, Trần Nhất Nhiên xả nước vào bồn tắm, anh định tắm trước rồi sau đó sẽ ngâm mình, nhưng vừa cởϊ áσ thì đã nghe thấy điện thoại trên bồn rửa tay vang lên một tiếng.
Trần Nhất Nhiên cầm lên xem, là tin nhắn của trợ lý Ngô.
“Tổng giám đốc Trần, có lẽ cô Lệ đã sử dụng qua bồn tắm trong phòng, tôi chỉ mới vệ sinh bằng nước lạnh, ngày mai mới có thể làm sạch một cách kỹ càng, tối nay anh đừng dùng nhé.”
Trần Nhất Nhiên suy nghĩ, trả lời anh ta: “Đã biết.”
Trần Nhất Nhiên đặt điện thoại sang một bên, nhìn qua bồn tắm đã xả đầy nước.
Nếu bồn tắm đã xả đầy nước như vậy, mà anh không xài thì lãng phí quá. Trần Nhất Nhiên nghĩ đến đây, không nói hai lời ngồi vào bồn tắm.
Ngâm mình trong làn nước ấm, bao nhiêu phiền não trong lòng của Trần Nhất Nhiên cuối cùng cũng bay đi. Anh nhắm mắt tựa vào thành bồn, thoải mái thở ra một hơi.
Thời gian dường như chậm lại, làn nước trôi nhè nhẹ như muốn vỗ về làn da, mang đến cho con người ta một loại cảm giác thoải mái hiếm có.
Trần Nhất Nhiên đang ngâm mình rất thoải mái, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động, hình như có người đi vào.
Trần Nhất Nhiên nhíu mày, nhìn về phía cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, An ninh ở Ngân Loan rất tân tiến và nghiêm ngặt, không có khả năng người ngoài có thể lẻn vào nhà một cách dễ dàng như vậy.
Anh vẫn chưa đổi mật khẩu cửa, cũng không xóa dấu vân tay, người có thể tự do ra vào chỉ có thể là các cô.
Trần Nhất Nhiên gõ nhẹ ngón tay lên thành bồn, sau đó đứng dậy mặc áo choàng tắm, mở cửa đi ra ngoài nhìn thử một chút.
Lệ Lâm Lâm đang đứng ngẩn người ở trong phòng, rõ ràng lúc cô rời đi đã tháo hết ga nệm, nhưng bây giờ trên giường lại xuất hiện một bộ mới, trong góc còn có một chiếc vali, giống như có người đã chuyển đến.
Chẳng lẽ hôm nay bọn họ vừa chuyển đi, Trần Nhất Nhiên liền cho người khác căn nhà này?
Hừ, đàn ông quả nhiên đều là một lũ khốn nạn!
Lệ Lâm Lâm vừa nghĩ đến đây, cửa phòng tắm kêu lên hai tiếng “lạch cạch”, hình nhứ có ai đang đi ra. Cô quay đầu, cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó trông thấy… Trần Nhất Nhiên đang từng bước bước về phía này, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm.
Toàn thân anh ướt đẫm, áo choàng tắm cũng thấm không ít nước, mái tóc ngắn màu đen vẫn còn hơi ẩm, có vài giọt nước đọng lại trên tóc, không chịu được sức nặng mà rơi xuống vùng xương quai xanh, trông gợi cảm vô cùng.
Trần Nhất Nhiên mặc áo choàng tắm rất hờ hững, đai áo buộc lỏng lẻo quanh eo, cổ áo mở rộng, về cơ bản chẳng che chắn được gì.
Lệ Lâm Lâm đứng hình một hồi, bỗng nhiên hét thẳng vào mặt anh: “A ——! Trần Thiện, tại sao anh không mặc quần áo!”
Trần Nhất Nhiên lúc đầu cũng ngẩn người, nhưng vì tiếng hét của cô nên anh mới định thần lại: “Anh ngâm mình trong bồn tắm, không mặc quần áo là chuyện bình thường.”
“Tại, tại sao anh lại ở đây ngâm bồn tắm?”
“Đây là nhà anh, anh ngâm mình trong bồn tắm nhà anh thì có vấn đề gì sao?”
“…” Hình như không có vấn đề, nhưng tại sao lại cảm thấy chỗ nào cũng có vấn đề? Lệ Lâm Lâm vô thức lùi lại một bước, không cẩn thận đυ.ng phải mép giường, bắp chân cô đau đến nỗi không đứng vững, Trần Nhất Nhiên nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại.
Lệ Lâm Lâm giống như bị điện giật, muốn đẩy anh ra. Trần Nhất Nhiên nhíu mày, siết chặt cổ tay cô: “Em đừng nhúc nhích, anh không có mặc gì bên trong đâu.”