Chương 2: Sao cô không đi đi.

Nhìn quanh ai cũng đang hướng ánh mắt khinh bỉ với cậu, Trịnh Hy cũng không tức giận, gan nhỏ thì thế nào, biết rõ bản thân sẽ chết còn đâm đầu vào, đó mới gọi là ngu ngốc.

Trịnh Hy cũng đã đọc qua hết bộ truyện, tuy nhân vật Trịnh Hy chỉ xuất hiện ở hai chương đầu rồi chết, nhưng theo miêu tả từ Trịnh Lỗi là anh hai nguyên chủ, cậu cũng biết sơ sơ tính cách của người này.

Học theo điệu bộ của nguyên chủ, cậu bắt chéo chân không ngượng ngùng nói ra.

“Không đi, anh cũng không được đi.”

Cao Dương là một đặc công được đào tạo bài bản, bởi vì Trịnh Lỗi tin tưởng mới để anh đến bảo vệ em trai mình, đủ để thấy lúc còn trong quân đội hắn có bao nhiêu xuất sắc, cho nên đối với lệnh cấp trên tuyệt đối nghe theo.

Quả nhiên trong lòng anh có gợn sóng thế nào, ngoài mặt vẫn trả lời.

“Được.”

Tô Liên không nhìn nổi nữa, mắt trừng lớn, từng thấy người vô sỉ, nhưng chưa từng thấy ai tỏ rõ cho người ta biết mình vô sỉ như cậu.

“Cậu muốn đói chết, thì cũng không thể ngăn người khác no chứ.”

Trịnh Hy đối với người hại chết nguyên chủ là Tần Tiểu Ngôn không có bao nhiêu tức giận, duy chỉ có nhân vật Tô Liên này là cậu không hề thích, ngoài cái miệng to nói chuyện đanh đá thì không nên trò trống gì.

“Tôi cấm cô sao, muốn no thì sao cô không đi đi.”

Không để cô ta nói tiếp, cậu liền cắt lời.

“Là nữ nhân tay yếu chân mềm sao? Lúc trước thời bình cứ luôn hô hào nam nữ bình đẳng, hiện tại khó khăn liền phân rõ nam nữ rạch ròi sao?”

Nữ nhân như cô ta, thật sự cậu rất ghét, luôn nói đạo lý, nhưng thực chất chưa từng làm được gì cho Tần Tiểu Ngôn.

Ngay lúc y bị nguyên chủ bắt nạt, ngoài đứng một bên chửi nguyên chủ ra, cũng không thấy cô ta lao đến khuyên can.

Mỹ nữ thì đã sao, vẫn là các chị trong quân đội dưới trướng Trịnh Lỗi khí phách hơn, nữ nhân trung hào kiệt.

Tô Liên như thể không tin nổi những lời đó là từ miệng Trịnh Hy thốt ra, không chỉ có cô ta, Cao Dương cũng phải quay đầu lại nhìn cậu.

Nhưng không phải vì hành động khác lạ của cậu, ánh mắt như thể nhìn một người quen cũ trở về.

Tuy Trịnh Hy trước giờ sống cũng không tốt gì, sinh ra là nhị thế tổ, có anh trai cưng chiều hết mực, mới dưỡng ra được tính tình cao ngạo của cậu như hiện tại.

Nhưng ngay khi vừa chạm mặt với cô gái tên Tô Liên này, cậu như biến thành người khác, hành động không theo lẽ thường, không phải lúc nói chuyện với mình vẫn như trước đây, anh có thể đã nghĩ cậu bị ai đó đoạt xác.

Môi anh không dấu hiệu nhoẻn lên vòng cung nhỏ, chính anh cũng không phát hiện.

Tô Liên lúc này mới chợt tỉnh sau cơn ngây người, tức giận chỉ vào mặt Trịnh Hy lớn tiếng, nhưng chỉ cả buổi cũng chỉ phát ra một âm tiết.

“Cậu..cậu..”

Trịnh Hy hất cằm, muốn bao nhiêu cao ngạo liền có bấy nhiêu.

“Sao, nói quá đúng nên không thể cãi lại sao?”

Thanh niên mắt xếch cũng là một trong những người theo đuổi Tô Liên, thấy cô ta khó xử liền đến giải vây.

“Nếu muốn đi thì nên sớm đi thôi, kéo dài vật tư cũng bị người khác lấy hết. Nếu cậu ta muốn đói thì tuỳ cậu ta đi, cũng không liên quan gì mình, Tô Liên cậu cứ ở đây, đoàn đội không phải cần chiến đấu là được, cậu ở phía sau làm hậu cần cho chúng tôi, tôi tin tưởng cậu.”

Tô Liên trừng mắt nhìn Trịnh Hy, sau đó mới đưa mắt qua nhìn hắn nói.

“Cảm ơn cậu, đi cẩn thận.”

Lần đầu được Tô Liên quan tâm, mắt xếch vui vẻ ra mặt, đối với Trịnh Hy cũng không cay nghiệt nữa, nếu cậu từ bỏ thì đây là cơ hội của hắn.

Đợi khi bọn họ rời đi hết rồi, xung quanh chỉ còn lại nhóm phụ nữ cùng người già, trong truyện cũng không miêu tả rõ sau này bọn họ sẽ thế nào, tình tiết ở đây dừng lại ngay khi Tần Tiểu Ngôn bị tang thi cắn trúng, về sau hầu như không hề nhắc đến nữa.

E rằng kết cục cũng không có gì tốt đẹp.

Bản thân cậu sống ở thời bình nhiều năm như vậy, hiện tại tự mình cảm nhận sự tàn khốc trong thế giời này, cũng có chút thương cảm, nhưng bản thân cậu còn lo chưa xong, làm gì còn sức lực để quản bọn họ.

Trịnh Hy không nói gì đứng lên, Tô Liên quay qua nhìn cậu, sau đó liền giễu cợt nói.

“Hối hận rồi sao, bây giờ đuổi theo vẫn chưa muộn đâu.”

Lúc đầu vừa mới xuyên qua vẫn chưa thích ứng được, cậu có chút không kìm chế, hiện tại đối với cậu, Tô Liên cũng chỉ như một NPC nhiệm vụ là làm cậu ngược đãi nhân vật chính, hiện tại đã thông, hơi đâu quan tâm đến một người qua đường.

Trịnh Hy không liếc cô ta lấy một lần, quay đầu nhìn Cao Dương nói.

“Đi thôi.”

Chuẩn mực như một đặc công thực thụ, chỉ nghe lệnh không hỏi nguyên nhân.

“Vâng.”

Chỉ là anh không khỏi phải hỏi thêm, dù sao an toàn của cậu vẫn là trên hết, đôi khi cũng không nên quá nghe lời.

“Chúng ta có xe sao?”

Bọn họ ở đây chỉ có một chiếc xe, nhưng đám người mắt xếch lái đi rồi, anh đi bộ thì không sao, nhưng Trịnh Hy e là không được.

Biết anh lo lắng điều gì, từ trong túi quần cậu lấy ra chìa khoá xe giao cho anh.

“Lúc trước khi đến đây, tôi có tiện tay lấy được chìa khoá của một chiếc xe đậu bên đường, có lẽ vì kẹt xe nên chủ nhân nó liền vứt bỏ, mong rằng chúng ta không xui đến mức lấy nhầm xe hết xăng.”

Đương nhiên Trịnh Hy sẽ không đánh cược mạng sống của mình,bởi vì để tình tiết trở nên gây cấn hơn, nguyên chủ được tác giả trang bị cho đồ dùng của việc tẩu thoát, để khi nam chính trả thù mới hả lòng đọc giả.

Nếu như mọi hành xử khó hiểu của nguyên chủ là vì hai người Tô Liên và Tần Tiểu Ngôn, vậy thì cậu chỉ cần rời khỏi tình tiết này là được, ai biết trong tương lai cậu cũng sẽ bị mất khống chế, có thể tránh được bao xa liền cứ tránh.

Đi khỏi hầm trú ẩn, sau đó theo vị trí được miêu tả mà cậu nhớ được, quả thật nơi đó có hàng loạt xe bị tắt nghẽn không thể lái ra. Nhưng chỉ duy nhất một chiếc xe dựng bên lề, chỉ cần lui xe về sau một chút, là có thể rẻ trái rời đi.

Cao Dương thử tra ổ khoá, kiểm tra xăng vẫn đầy bình, có chút ngạc nhiên vì mọi thứ quá thuận lợi, nhưng cũng không thể suy nghĩ quá lâu, âm thanh khởi động xe đã gây chú ý đến vài tang thi lạc đàn gần đó.

Trịnh Hy vội vàng lên xe, ngồi ở ghế sau theo thói quen của nguyên chủ, Cao Dương nhanh chóng lái xe rời đi.

Quả thật là vật cứu mạng nhân vật hy sinh, tốc độ nhanh đến mức tang thi chưa kịp phản ứng gì, đã mất hút sau làn khói.

Thoát khỏi hầm trú ẩn đủ xa, Trịnh Hy mới thật sự thả lỏng tâm tình, cơn buồn ngủ cũng vì vậy mà kéo đến, cậu điều chỉnh ghế một chút, sau đó tựa lưng về sau nghỉ ngơi, cũng không quên dặn dò.

“Chúng ta đến Bình Dương đi, anh tôi có lẽ sẽ ở đó.”

Theo nguyên tác, Bình Dương được miêu tả như thiên đường dành cho những người may mắn sống sót, cũng là thành trì kiên cố cuối cùng sau nhiều đợt tấn công từ tang thi, anh của nguyên chủ Trịnh Lỗi, cũng là nam chính còn lại đã xây dựng lên nơi này.

Cậu nghĩ chỉ cần mình đến đó, mọi việc sẽ tạm thời yên bình, đợi khi cậu có năng lực phản kháng, lúc đó rời đi cũng không muộn.

Dù sao tác giả cũng không nói cậu là người bình thường, biết đâu trong tương lai nào đó sẽ thức tỉnh dị năng, vẫn chưa đến đường cùng, Trịnh Hy tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Cao Dương nghe vậy đuôi mày nhếch lên, thật ra anh cũng có suy nghĩ như vậy, tình hình bên ngoài thật sự quá nguy hiểm, một mình anh cũng không tự tin sẽ bảo vệ cậu chu toàn.