Chương 6

Tuyến thể của Omega rất nhạy cảm, một khi phát tình có thể bị cắn. Bị một Alpha xa lạ đánh dấu vĩnh viễn là chuyện rất kinh khủng, vì thế Omega luôn chú trọng bảo vệ cổ của mình.

Vòng bảo vệ vẫn còn đeo, vậy chắc không có vấn đề gì.

Thấy Lộc Lâm Khê nhìn qua, Omega đang nép trong lòng người phụ nữ kia còn ngẩng đầu lên.

Cô ta trang điểm rất tinh tế, đôi mắt to tràn đầy quyến rũ, khẽ liếʍ môi đỏ, giọng ngọt ngào mềm mại nói: "Chị yên tâm, cô ấy là bạn gái em, không phải người lạ đâu."

Người phụ nữ ôm lấy Omega siết chặt tay hơn, gật đầu với Lộc Lâm Khê: "Ừ."

Lộc Lâm Khê cũng chẳng quan tâm, nhún vai: "Chú ý một chút, có biển ‘Đang bảo trì’ bên cạnh, nhớ đặt nó trước cửa nếu có việc cần làm."

Người phụ nữ gật đầu: "Cảm ơn."

Đây chỉ là một tình tiết nhỏ.

Lộc Lâm Khê không bận tâm, cô bịt mũi bước nhanh ra ngoài.

Lúc này, Lộc Lâm Khê còn chưa biết mình vừa bỏ lỡ một cơ hội để quay trở lại thế giới ban đầu.

Tất nhiên, giờ cô đã quên mất chuyện mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết.

Trong đầu cô lúc này chỉ có duy nhất một gương mặt.

Gương mặt của Dịch Nam Yên.

...

Khi Lộc Lâm Khê bước ra khỏi nhà vệ sinh, Dịch Nam Yên đã biến mất, chỉ còn lại Trương Bác Văn ngơ ngác đứng trước cửa, trông có vẻ như vừa bị mắng nhiếc thậm tệ.

"Lớp phó Trương?"

Trương Bác Văn hoàn hồn, ánh mắt nhìn Lộc Lâm Khê tràn đầy ngượng ngùng: "Lộc tỷ, xin lỗi, tôi không biết Dịch Nam Yên sẽ đến…"

Lộc Lâm Khê hiểu rõ, cười nói: "Tôi không bận tâm."

Trương Bác Văn nghe cô nói vậy, trong lòng cảm thấy không thoải mái, anh nắm chặt vạt áo, hỏi: "Lộc tỷ… chị không giận sao?"

"Giận chuyện gì?"

Trương Bác Văn mím môi: "Tôi biết, chị vẫn trách tôi vì đã kết hôn với Dịch Nam Yên."

Lộc Lâm Khê thở dài: "Lớp phó Trương, chúng ta chia tay cũng ít nhất bảy, tám năm rồi."

"Bảy năm hai tháng!" Trương Bác Văn kích động nói: "Chúng ta đều đã có người mới, nhưng chị không thấy sao? Chúng ta mới là hợp nhất!"

Lộc Lâm Khê: …

Lộc Lâm Khê thầm nghĩ, vì hai người đều tệ nên mới hợp nhau à?

"Anh thích tôi ở điểm nào? Dịch Nam Yên cũng rất đẹp, hơn nữa cô ấy còn là một Alpha, là tổng tài, chắc chắn giàu hơn tôi nhiều." Lộc Lâm Khê không nhịn được nói.

Trương Bác Văn lập tức kích động: "Cô ta sao có thể so sánh với chị!"

Trương Bác Văn hít sâu một hơi: "Từ khi chị không đến dự đám cưới của tôi, tôi đã không thể quên chị. Chị biết tôi đã gọi cho chị bao nhiêu cuộc không? Nhưng chị chẳng bao giờ bắt máy… Điều đó khiến tôi vô cùng đau lòng."

Lộc Lâm Khê khựng lại, ngước mắt hỏi: "Thật sao?"

Trương Bác Văn gật đầu chắc nịch: "Ừ."

Ngay sau đó, vẻ mặt cô trở nên lo lắng: "Nhưng nếu anh quyết tâm ly hôn với Dịch Nam Yên, áp lực từ gia đình chắc sẽ rất lớn."

Trương Bác Văn sững lại, sau đó vẻ mặt anh bừng sáng: "Không sao! Chỉ cần có thể ly hôn với Dịch Nam Yên, áp lực lớn đến đâu tôi cũng chịu được. Tôi thật sự không thể chịu nổi cô ta nữa! Cuộc hôn nhân này vốn chỉ là một liên minh thương mại, cô ta tưởng mình thật sự là bạn đời của tôi, quản cái này, lo cái kia, thật phiền chết đi được!"

"Liên hôn thương mại?"

"Đúng vậy, công ty nhà cô ấy có hợp tác với công ty của ba tôi. Ba tôi nghĩ tôi và cô ấy là bạn học cấp ba, quan hệ tốt nên kết hôn cũng chẳng sao. Trời biết, từ thời còn đi học tôi đã chẳng có chút cảm xúc nào với cô ấy!"

"Anh ghét Dịch Nam Yên đến thế sao?"

"Ghét chứ! Cô không biết đâu, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào nấu ăn dở hơn cô ấy! Nếu không có người giúp việc, tôi thật sự chẳng muốn ăn bất kỳ thứ gì cô ấy nấu!"

"Và còn..." Trương Bác Văn như bị chạm trúng nỗi bực bội, đột nhiên bắt đầu kể lể không ngừng.

Lộc Lâm Khê không ngờ mình chỉ khơi mào một chút mà Trương Bác Văn đã tuôn ra hàng loạt những lời phàn nàn như đổ đậu.

Những chuyện vặt vãnh mà theo cô chẳng đáng gì, như việc nấu ăn không ngon.

Chỉ cần nhìn gương mặt của Dịch Nam Yên, cô có thể ăn hết hai bát cơm!

"Cô ấy thực sự nghĩ mình là vợ tôi, thật muốn phát điên! Một tổng tài lớn mà suốt ngày ở nhà học làm bánh ngọt, khó ăn chết đi được!

Không hề đảm đang, thế mà cứ thích học hỏi. Một Alpha ngoài giờ làm việc chỉ ru rú trong bếp, thật ngớ ngẩn!"

"Cả cách ăn mặc nữa, lúc nào cũng chỉ có bộ vest công sở!"

"Tôi chẳng thấy chút sức hấp dẫn nữ tính nào ở cô ấy!"

Lộc Lâm Khê vừa định lên tiếng thì từ góc cầu thang vang lên tiếng điện thoại rơi xuống đất, trong không gian trống trải âm thanh lại càng vang dội.

"Tch." Lộc Lâm Khê đột nhiên nói: "Lớp phó, tôi chợt nhớ ra có để quên chút đồ trong xe. Anh cứ về phòng trước đi, lát nữa tôi sẽ vào."

Nói rồi, cô không ngoái đầu lại mà bước về phía cầu thang.

"À..." Lời phàn nàn của Trương Bác Văn bị cắt ngang quá đột ngột, khiến anh bối rối không biết phải phản ứng thế nào. Định gọi cô lại, nhưng đã muộn, cô đã đi mất.

Trương Bác Văn nhìn quanh, chỉ còn mình anh...

Có chút bối rối.

Thôi thì quay lại phòng vậy?

Sau đó, anh quay người đi.

Nhưng đi được nửa đường, anh mới nhận ra —

Đây là tầng 12 mà? Lộc tỷ vừa đi vào cầu thang cơ mà.

Đi cầu thang xuống bãi đỗ xe sao?