- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hệ Thống
- Tôi Không Phải Là Nữ Chính
- Chương 14
Tôi Không Phải Là Nữ Chính
Chương 14
(25)
Còn chưa kịp nghĩ xong mấy cái giả thiết kia, tôi đã mơ màng chìm vào giấc mộng.
Ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau.
Lúc tôi mở mắt ra, Thẩm Mục còn đang ngủ, hắn cuộn mình, đầu tóc bù xù kề sát vào tai tôi.
Tôi cẩn thận rời khỏi chăn, tìm điện thoại, bên trong đầy tin nhắn của Hạ Phong.
Sáng nay tôi còn một cuộc hẹn ăn sáng với anh ta. Tôi nhanh chóng nhắn tin xin lỗi và giải thích với Hạ Phong.
Đầu bên kia trả lời rất nhanh, thoải mái nói không việc gì.
Khách sáo xong vài câu tôi vốn định chấm dứt nói chuyện phiếm, anh ta đột nhiên gửi tới một câu [Buổi chiều có muốn đến thôn dân gian mà tôi nói hôm qua không, trưa nay lúc tôi đi ăn cơm với hướng dẫn viên du lịch, vừa hay anh ta cũng gợi ý chỗ này cho tôi, còn nhiệt tình đề cập, dù sao kế hoạch hôm nay cũng bị xáo trộn rồi, không bằng đến đó xem một chút?]
Lại là thôn dân gian này...
Trong lòng tôi có quá nhiều nghi ngờ.
Hay là thôn dân gian này thật sự có vấn đề, chỉ là Hạ Phong biết nếu nhiệt tình quá sẽ khiến tôi nghi ngờ, nên hôm qua không khuyên tôi nhiều, mà đợi ngày khác tìm cơ hội thích hợp hơn nhắc đến?"
Không được, trước tiên không thể đồng ý, trả lời trễ một chút cũng được, cứ trấn an Thẩm Mục trước rồi nói sau.
Mặc kệ thôn dân gian này có vấn đề gì hay không, tôi không thể một mình ra ngoài với Hạ Phong, không đủ an toàn, tôi phải để Thẩm Mục đi theo tôi.
Thẩm Mục từ trước đến nay luôn thích góp vui, vừa nghe nói thôn dân gian có vấn đề, lập tức đồng ý.
Hắn lại khôi phục dáng vẻ như cũ, như thể mọi thứ đêm qua có chăng chỉ là một hồi say rượu nên nổi điên.
Hắn không chủ động nhắc đến, đương nhiên tôi cũng sẽ không hỏi, giả bộ câm điếc, giống như hắn chưa từng rời đi.
......
Ngôi làng dân gian đó cách khách sạn khá xa, lẽ ra tài xế nên lái xe đưa chúng tôi và hướng dẫn viên đi cùng.
Nhưng lúc này tài xế vội vàng đi lấy xe, không cẩn thận bị một chiếc xe máy đυ.ng trúng, bị thương không nhẹ, chỉ có thể để hướng dẫn viên ở lại xử lý tình huống ngoài ý muốn này.
Bốn người biến thành tôi và Hạ Phong hai người hẹn hò.
Chuyện ngoài ý muốn này khiến tôi càng thấy nghi ngờ, nhưng cũng may Thẩm Mục ở gần đó, ít nhiều cũng khiến tôi an tâm đôi chút.
Dọc theo đường đi, Hạ Phong nói nhiều hơn bình thường, không biết là muốn làm giảm bớt lo âu cho tai nạn ngoài ý muốn kia, hay là muốn buông lỏng cảnh giác của tôi.
Cứ như vậy, tôi mang theo nghi ngờ đi tới thôn dân gian trong lời Hạ Phong, thôn không lớn, là thôn dân Tây Tạng, rất có hơi thở dân tộc.
Ven đường có mấy người mẹ Tây Tạng tụ tập cùng nhau đóng đế giày, mấy đứa con giống như đậu tằm đen vây quanh chạy tới chạy lui, có chú chó vàng mập mạp nằm sấp trên bậc đá ven đường phơi nắng, những lá cờ đầy màu sắc phất phơ trong gió.
Nhìn thế nào cũng chỉ là một ngôi làng nhỏ yên tĩnh.
Hạ Phong dẫn tôi đi dạo một vòng trong thôn, khi đi ngang qua một dòng suối nhỏ, có một người đàn ông trung niên ăn mặc bẩn thỉu ôm một cái túi cũ kĩ ngơ ngẩn nhìn xuống suối.
Dường như ông ta nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, mỉm cười hiền lành với chúng tôi.
Mọi thứ diễn ra nhanh chóng.
Người đàn ông trung niên đứng tại chỗ cười khúc khích, chúng tôi không dừng lại, dần dần kéo gần khoảng cách.
Đột nhiên ông ta nổi điên, ôm cái túi cũ kĩ nặng nề đập xuống, phá tan sự yên tĩnh.
Hạ Phong bối rối ôm đầu, dần dần có máu tươi chảy xuống.
Giống như xé toạc lớp vải thổ cẩm, sự yên tĩnh tốt đẹp trong chớp mắt cũng vỡ vụn.
Lúc Hạ Phong lảo đảo ngã vào lòng tôi, tôi vẫn chưa thể hoàn hồn.
Vì tình huống bất ngờ này mà càng thêm nghi hoặc.
Đây là kế hoạch của họ sao? Một gã điên đột nhiên nhảy ra đánh người, Hạ Phong lao ra đỡ thay tôi? Đơn giản vậy sao?
Tôi còn cho rằng sẽ là bắt cóc gì đó, chờ tôi bị dồn ép đến thời điểm sụp đổ nhất, Hạ Phong mới từ trên trời rơi xuống.
Hoặc là làm gì đó buộc tôi phải thất thân, thanh danh bị hủy, Hạ Phong sẽ không màng đến quá khứ nhơ nhớp kia mà đến cạnh tôi.
Người đàn ông nhìn qua điên khùng kia chẳng thèm dừng lại, hung hăng xông đến đập mạnh một cái, liền vừa cười to vừa quay lưng chạy thẳng một đường.
Chỉ còn tôi đang trợn mắt há mồm ôm Hạ Phong trên con đường nhỏ không một bóng người này.
"Cô không sao chứ." Nửa khuôn mặt Hạ Phong toàn là máu, miễn cưỡng cười, vô cùng suy yếu dựa nửa thân người vào tôi.
"Tôi ổn! Hạ Phong, Hạ Phong anh ráng chịu một chút! Tôi gọi xe cứu thương!”
Tôi vội nén lại những suy đoán vẩn vơ trong lòng, tháo khăn quàng cổ ấn vào đầu anh ta, đúng lúc rơi xuống vài giọt nước mắt.
Cho đến khi Hạ Phong được đưa vào bệnh viện, tôi vẫn còn mang theo tâm trạng khó tin.
Đây là kế hoạch của họ? Tôi lo lắng đề phòng nhiều ngày như vậy chỉ nhận được thế này sao?
"Là một tên điên thật."
Thẩm Mục như hồn ma bóng quế đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi.
Hôm nay hắn ăn mặc như một quý ông trung niên.
"Anh chắc chắn? Nói không chừng là giả vờ thì sao?."
"Không, tôi dùng chút thủ đoạn, lão điên thật, không phải giả vờ."
Là người điên thật? Sao có thể dùng người điên thật, nếu ông ta là người thực hiện kế hoạch, vậy kế hoạch cũng quá không đáng tin, hay là dùng đạo cụ giở trò?
Cũng không được, cho dù hiện tại hệ thống đã tỉnh lại, điểm tích lũy đối với họ bây giờ quá quý giá, sẽ không dễ dàng dùng vào những chuyện không cần thiết.
"Tôi cảm thấy chuyện này có thể là trùng hợp."
Lúc Thẩm Mục nói chuyện vẫn híp mắt, dùng ngón cái và ngón trỏ liên tục vuốt chùm râu giữa cằm.
Hành động này kì lạ đến mức tôi không thể không chú ý: "Sao anh lại vuốt râu suốt vậy?"
"Em không thấy phong cách ăn mặc của tôi hôm nay có chút giống quý ông Anh Quốc thời Trung Cổ(*)à?"
(*)[Trung Cổ là giai đoạn lịch sử Châu Âu thời cổ đại chứ không phải Trung Quốc cổ đại nha mọi người]
“......”
Tôi lập tức hiểu được hắn đang muốn nói gì, xem ra là ở cùng hắn quá lâu nên đầu óc tôi cũng có chút không bình thường rồi.
"Bỏ đi, đừng nói mấy chuyện này, lúc vào thôn anh có thấy vấn đề gì không?"
"Có, có ba người đàn ông, ăn mặc theo phong cách người Tây Tạng, luôn đi theo phía sau em. Vừa vào làng tôi đã thấy chúng, nên vẫn luôn đi theo, nhìn chúng làm tôi nhớ đến một câu thành ngữ của Trung Quốc."
"Là câu gì?"
"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn(*)."
(*)[Giải thích đơn giản là mình lên kế hoạch gϊếŧ hại con mồi, nhưng không để ý sau lưng có kẻ đang rình rập, chờ đợi để chớp thời cơ hưởng lợi của tất cả âm mưu đấy]
Tôi nhịn không được nhíu mày, chuyện này quả nhiên không đơn giản như vậy.
Nếu như gã kia bị điên thật, vậy tám phần là gã điên đột nhiên nhảy ra này phá hủy kế hoạch ban đầu của bọn họ, mà Hạ Phong vì không muốn lộ chuyện nên mới lao ra đỡ cho tôi.
Nhưng nếu là vậy, Hạ Phong đối với mình cũng quá tàn nhẫn, lỡ như bị đánh chết thì sao...
"Đúng rồi, anh giải quyết gã điên kia thế nào? Chắc chắn gã ta không giả vờ?"
Thẩm Mục dừng động tác sờ râu, không chút để ý thu tay: "Tôi tự có cách riêng của mình."
Nhìn nét mặt này của hắn, lòng tôi dâng lên một dự cảm không lành.
"Gã điên kia... Anh đã làm gì ông ta?"
Thẩm Mục liếc mắt sang chỗ khác, không nhìn tôi.
"Chỉ là một tên điên, em quản nhiều vậy làm gì, giống mấy kẻ lang thang thôi."
Mất mấy giây tôi mới lấy lại tinh thần, đầu óc như thể bị người ta đấm mạnh một quyền.
"Anh... Anh đã gϊếŧ ông ta? ”
Thẩm Mục không nói lời nào, ánh mắt lơ đãng lướt qua mấy tấm bảng thông báo sức khỏe treo trên vách tường, giả ngu.
"Anh..."
Tựa như có một khối than nóng lăn vào thân thể, than mắc ở ngực, nuốt không trôi, vừa đau vừa nghẹn.
"Không phải tôi đã nói anh không được gϊếŧ người sao?"
Trước mắt tôi không khống chế nổi nhớ đến hôm qua tay hắn đầy máu tươi, hắn biến mất một ngày một đêm kia, phải chăng cũng có người đã bỏ mạng.
"Tôi nhịn đủ lâu rồi." Hắn quay mặt lại, tròng mắt chuyển động, "Tôi chịu không nổi nữa, tôi chọn gϊếŧ tên điên là đã khiêm tốn lắm rồi."
Hắn chậm rãi nở nụ cười, đầu lưỡi nhanh chóng liếʍ qua răng, rõ ràng trên khuôn mặt cải trang còn mang theo nếp nhăn năm tháng, nhưng vẫn chầm chậm chảy ra một loại ngây thơ.
Không phải là sự ngây thơ của một đứa trẻ, mà là độc ác đến mức đơn thuần.
Nụ cười tươi sáng của hắn nhìn như đang hỏi: Tôi gϊếŧ người rồi đó, vậy thì sao? Có gì sai sao?
Bàn tay đang giấu trong tay áo tôi đều run rẩy, thậm chí tôi còn không dám hỏi hắn hôm qua rốt cuộc đã đi đâu, làm những gì. Là tôi vì lợi ích của chính mình mới mang con sói hoang này về đây.
Hít sâu mấy cái, tôi mới miễn cưỡng nặn ra được một câu: "Đã xử lý xong chưa?"
"Yên tâm đi, tôi sẽ không tự chuốc phiền phức cho mình, không dễ bị người khác phát hiện vậy đâu."
Phòng sơ cứu phía đối diện có một y tá bước ra, Hạ Phong băng bó xong liền đi theo phía sau.
Thẩm Mục nghiêng người nhẹ nhàng lướt qua tôi rời đi, giống như một người qua đường không quan trọng.
"Anh không sao chứ?" Tôi không nhìn theo hắn, trực tiếp đi về phía Hạ Phong.
"Cũng may. Lúc nãy không phải đã kiểm tra qua rồi sao? Ngoại trừ chấn động nhẹ thì chỉ là vết thương ngoài da, tĩnh dưỡng một thời gian là khỏi.”
Anh ta dịu dàng mang theo phong độ tươi cười, hình như vì có cái đầu băng gạc trắng làm nền, có vẻ thiếu đi vài phần cảm giác xa cách, thêm vài phần ngốc nghếch thân thiết.
"Không sao là tốt rồi, có muốn ở lại bệnh viện quan sát thêm không?."
"Không cần, tôi không..."
Tôi vừa nhìn anh ta nói chuyện, vừa không thể ngăn mình nghĩ đến chuyện khác.
Vốn định chờ chuyện thôn dân gian chấm dứt, sẽ dẫn Thẩm Mục đến xem hồ Tạp Trà lần trước......
Hay là thôi đi, phần phong cảnh xinh đẹp kia không phải là để tôi và hắn cùng đi xem.
Bất kể lần này Hạ Phong có phải thật lòng muốn xả thân cứu tôi hay không, tôi đều thuận nước đẩy thuyền phát ra tín hiệu thân mật hơn.
Quan hệ của tôi và anh ta đã đến mức chỉ thiếu một câu là có thể xác định, nhưng Hạ Phong lại không tiếp tục bước thêm.
Anh ta quá thông minh, quá giỏi nắm bắt quá trình tình cảm.
Anh ta đang chờ tôi không kiềm chế được, nếu như chỉ một mình anh ta cho đi, vậy trong mối quan hệ này anh ta sẽ trở thành người bị động.
Tôi quyết định cho anh ta cơ hội này.
Vậy nên lúc cùng anh ta đi thay thuốc, trên hành lang bệnh viện đông đúc, tôi chủ động nắm tay anh ta.
Tay Hạ Phong khẽ run lên một chút, cũng dùng sức nắm lại.
Âm thanh chưa được xác định này cứ như vậy rơi xuống.
Tôi thừa dịp mấy ngày nay chăm sóc Hạ Phong, biến quan hệ này thành một đoạn tình đường mật.
Kim Sở Hàm gọi điện thoại cho tôi vài lần, toàn là chúc mừng và trêu chọc, cô ta nói bố mẹ cũng đã biết chuyện này, đều rất vui mừng.
Ngay cả anh hai ở nước ngoài cũng gọi điện thoại về.
Mọi thứ dường như đã trở lại đúng quỹ đạo của nó.
Bố mẹ yêu thương, tình chị em sâu sắc, người yêu dịu dàng.
Mọi thứ tôi từng mơ ước đã trở về với tôi theo một cách khác, nhưng tôi chỉ cảm thấy quá mơ hồ.
Trôi nổi như thể đang đi bộ trên bông.
Chỉ khi mỗi ngày trở về phòng nhìn thấy Thẩm Mục, tôi mới có thể thoát khỏi cảm giác trôi nổi này.
Tôi không tiếp tục nhắc đến chuyện gã điên kia, Thẩm Mục cũng ở bên cạnh tôi như không có chuyện gì xảy ra.
Kể từ ngày đó, mỗi ngày hắn đều uống rượu, mỗi ngày đều ngủ ở phòng tôi.
Mỗi sáng tôi đều thức dậy trong vòng tay hắn, nhưng chỉ là một vòng tay, không tiến xa hơn nữa.
......
"Lúc nào thì đi ngắm hồ Tạp Trà."
Thẩm Mục nhắm mắt lại, cằm cọ tới cọ lui trên tóc tôi.
Lúc hắn ôm người ta giống như ôm gối, quấn đến tay chân không một kẻ hở.
"Hạ Phong còn bên này, tôi không đi được."
"Hừ."
Thẩm Mục buông tôi ra, từ trên giường ngồi dậy.
"Có thật là em không đi được không? Em ngày nào cũng dính một chỗ với thằng kia, đã hứa sẽ bồi thường cho tôi rồi, rốt cuộc khi nào mới thực hiện đây?"
"Sẽ nhanh thôi, anh không cần gấp, anh ta vừa bị thương, hiện tại không thể xảy ra chuyện nữa."
"Sao lại không gấp? Em nhanh chóng giải quyết chuyện này đi, suốt ngày cứ như bị trói tay chân, cái này không được cái kia không được."
Thẩm Mục cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào tôi như một con rắn.
"Kim Bảo Châu, đừng nói là em đang tiếc nuối cuộc sống hiện tại, định sai thì cứ mặc sai, cứ đắm chìm trong sai lầm đó đi?"
"Tôi không có, bỏ đi, qua mấy ngày nữa thôi. Anh đi sắp xếp đi, Kim Sở Hàm hôm nay đã liên lạc với tôi, hỏi chúng tôi khi nào trở về, Hạ Phong cũng đã hỏi qua. Nếu về thành phố chuyện này sẽ không tiện làm."
Tôi có chút không dám nhìn Thẩm Mục, đúng thật là tôi đang cố ý kéo dài thời gian.
Tôi tìm không ra sơ hở của Hạ Phong, tất cả đều là suy đoán của tôi, anh ta biểu hiện càng tốt, tôi càng sợ mình đoán sai.
Tôi và Thẩm Mục sớm chiều ở chung nửa năm.
Hắn là cành cây duy nhất tôi có thể giữ chặt trong vực sâu vô tận này, mà cành cây này tôi đã túm quá lâu, có chút quên mất hắn không phải nhành đại thụ, hắn là dây mây gai góc có thể gϊếŧ người, quấn quanh trên cây.
Tôi sợ dây mây gϊếŧ người này dưới sự bày mưu tính kế của tôi sẽ cắn nuốt người không nên cắn nuốt, tựa như người đàn ông điên kia.
Nhưng Hạ Phong vẫn là người kí chủ giới thiệu, bất kể thế nào tôi cũng không thể yên tâm.
"Thẩm Mục, chuyện này cứ theo sở thích của anh mà sắp xếp, nhưng có một chuyện, Hạ Phong không phải là người bình thường, đừng nên tổn thương tính mạng của anh ta."
Lúc tôi nói những lời này cũng tự cảm thấy mình có chút vô lực, nếu Thẩm Mục mà nổi hứng lên, tôi căn bản muốn ngăn cũng không ngăn được.
Tôi đã cố gắng để làm chủ tất cả mọi thứ, nhưng lòng người đâu phải là thứ tôi có thể tùy tiện nắm bắt.
"Kim Bảo Châu, em tự nhìn biểu cảm của em bây giờ xem, thế nào? Bây giờ nhìn ra bản chất thật của con người tôi rồi nên bắt đầu sợ à?"
Thẩm Mục không chút thương tình cười nhạo tôi.
Từ sau ngày say rượu đêm đó, quan hệ của tôi và hắn không tiếng động từ phối hợp diễn xuất trở thành một loại quan hệ chân thành quỷ dị.
"Không phải tôi sợ hãi, tôi chỉ có chút mệt mỏi, Thẩm Mục, tôi không thể thua."
"Không thể thua còn dám đến tìm tôi? Không hối hận sao?"
Mặt Thẩm Mục kề lại rất gần, gần đến mức hơi thở của hắn như đang muốn hòa làm một với hơi thở của tôi.
"Tôi không hối hận, Thẩm Mục, tôi chỉ đang xin anh."
Thẩm Mục cười khẽ một tiếng, xoay người xuống giường rời khỏi phòng, sau đó liên tiếp ba ngày không trở về.
Mà Hạ Phong đã dưỡng xong chấn động não, theo đề nghị của anh ta, chúng tôi thu dọn hành lý chuẩn bị trở về.
Trên đường đến sân bay, gương chiếu hậu đột nhiên xuất hiện một chiếc xe dịch vụ màu xám, ép sát vào xe chúng tôi đang ngồi.
Tôi đoán là Thẩm Mục tới.
Tài xế muốn tăng tốc thoát khỏi chiếc xe kia.
Một chiếc xe màu đen phía trước đột nhiên phanh gấp, tài xế không né kịp đâm mạnh vào.
Dù đã sớm có chuẩn bị, lần này tôi vẫn không tránh được hoảng loạn.
Hạ Phong thê thảm đυ.ng phải ghế trước, nương theo tiếng kêu đau đớn, băng gạc trên đầu lại chảy máu.
Còn chưa đợi những người trong xe nhìn ra chuyện gì, chiếc xe dịch vụ màu xám vội vàng dừng lại, mấy tên đàn ông lực lưỡng đeo khẩu trang cầm dụng cụ đập vỡ cửa sổ xe.
Mới đập hai cái cửa sổ xe đã vỡ vụn, hắn thò tay vào bên trong mở cửa xe, thô bạo lôi kéo tôi và Hạ Phong xuống xe.
Bọn họ hành động quá nhanh, đến nỗi chúng tôi chẳng kịp phản ứng, đã bị bắt lên chiếc xe dịch vụ kia.
Đầu tôi bị bóng đen bao trùm.
Cổ truyền đến đau đớn vì bị kiêm tiêm, trong bóng tối đen kịt, tôi nhanh chóng mất đi ý thức.
……
Tôi tỉnh lại trong một nhà kho bỏ hoang.
Cả hai chân tôi bị trói lại, nằm trên nền xi măng lạnh lẽo bụi bặm, giống như những con lợn ở lò đang chờ gϊếŧ mổ.
Hạ Phong ở cách tôi không xa, cũng bị trói lại, máu trên trán thấm ra, vẫn còn đang hôn mê.
Sao Thẩm Mục lại làm lớn chuyện như vậy, cướp người trên đường, lỡ bị người khác nhìn thấy báo cảnh sát thì sao, còn người tài xế kia nữa, lỡ anh ta cũng đi báo cảnh sát thì sao.
Còn tông xe để chặn lại, lỡ xảy ra tai nạn lớn thì sao...chờ đã...
Mấy người tôi giao cho hắn chắc là gan không lớn đến mức này, họ đều là bụi đời ăn cắp vặt, không đến mức sẽ thật sự bán mạng.
Chuyện này là Thẩm Mục làm sao?
Bây giờ tôi có hoảng loạn cũng đã muộn.
Tôi khó khăn di chuyển về phía Hạ Phong, đẩy anh ta vài cái.
"Hạ Phong, Hạ Phong anh tỉnh lại đi."
Hạ Phong nằm đó không có phản ứng nào, không rõ sống chết.
"Hạ Phong.."
Tôi vừa gọi lần nữa, cửa nhà kho đã cót két mở ra.
Năm người đàn ông đi vào, cầm đầu là một gã đầu trọc, trời lạnh chỉ mặc một cái áo ba lổ, cơ bắp cuồn cuộn như một tảng đá.
Tôi nhanh chóng quét một vòng, mấy người này vóc người đều rất cao, nhưng không có ai thân hình giống Thẩm Mục, đều mang theo mũ, khẩu trang cùng kính râm, hoàn toàn không thấy rõ mặt mũi.
"Tỉnh rồi?"
Gã đầu trọc hình như cố ý hạ thấp giọng nói chuyện, giọng điệu rất kỳ quái.
"Mục đích của các người là gì, muốn tiền sao?"
Tìm không ra Thẩm Mục, chuyện này không phải Thẩm Mục làm? Vậy là ai? Là kí chủ làm?
Mấy tên đàn ông kia càng đến gần, bóng dáng to lớn càng như vách núi bao phủ.
Cảnh tượng quen thuộc này đánh thức nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng tôi, cả người tôi đầy mồ hôi lạnh.
"Không hổ là con gái nhà giàu ha, hèn gì không giống người bình thường, gặp chuyện thế này mà vẫn còn bình tĩnh như vậy."
Gã đầu trọc ngồi xổm xuống trước người tôi, hắn quá lực lưỡng, như thể chỉ cần một bàn tay cũng có thể bẻ gãy cổ tôi như bẻ cây lúa mì.
Hắn xoay đầu về phía Hạ Phong, thủ hạ phía sau biết ý tiến lên, mạnh mẽ đạp Hạ Phong mấy cước.
Hạ Phong bị đau đớn làm thức tỉnh.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Phản ứng của con người lúc vừa tỉnh giấc khỏi mơ màn rất khó giả mạo.
Trên mặt anh ta theo bản năng toát ra kinh hoảng cùng sợ hãi, làm lòng tôi theo đó trầm xuống.
Xem ra anh ta không biết chuyện này, vậy chỉ có ba khả năng.
Một là do kí chủ làm, nhưng không nói trước với Hạ Phong.
Loại khả năng này tương đối thấp, trừ phi Hạ Phong cũng trở thành quân cờ không quan trọng, kí chủ căn bản không quan tâm phản ứng của Hạ Phong, chỉ muốn đối phó tôi.
Hai là Thẩm Mục làm, hắn căn bả không nghe lọt tai, thậm chí còn bởi vì mấy lời tôi nói mà sinh ra tâm lý phản nghịch, cho nên mới không khống chế được bày ra kế hoạch này.
Khả năng cuối cùng là tôi quá xui nên bị bắt cóc thật.
Mấy chuyện này không phải chưa từng xảy ra trong giới thượng lưu, dưới giàu sang sẽ chẳng thiếu mấy kẻ liều mạng.
"Xảy ra chuyện gì..." Dù gì Hạ Phong cũng là người từng trải, hoảng loạn chốc lát cũng nhanh chóng tỉnh táo lại: "Mấy người...mấy người đang bắt cóc...rốt cuộc mấy người muốn gì?"
"Muốn gì? Hạ đại luật sư, mày nói thử xem bọn tao muốn gì? Tất nhiên là muốn tiền và muốn mạng của mày rồi?!!" Tên đầu trọc cười lạnh hai tiếng, vươn tay vỗ mạnh hai cái vào mặt Hạ Phong.
Chẳng lẽ là có thù riêng với Hạ Phong?
"Không biết tôi đắc tội với anh chỗ nào, phiền anh nói rõ."
Sắc mặt Hạ Phong có chút trắng bệch, hình như đã nghĩ ra chuyện gì đó.
"Đắc tội? Hạ đại luật sư đúng là người tốt hay quên!”
Đầu trọc túm tóc Hạ Phong, hung hăng tát anh ta mấy cái, trên người Hạ Phong vốn đã có vết thương, bị mấy cái bạt tay suýt ngất tại chỗ.
Đầu trọc hùng hổ chất vấn Hạ Phong có nhớ không, Hạ Phong có chết cũng nói không biết, có ý đồ muốn moi tin tức từ miệng tên đầu trọc.
Tôi giống như đồ ăn thừa bị ghẻ lạnh kế bên, trong lòng lại lo lắng muốn chết.
Tiêu rồi, nếu đây là thù riêng, vậy bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tha tôi, tôi chết là cái chắc.
Phải làm sao đây, phải nhanh chóng nghĩ cách......
Tôi không thể chết ở đây, tôi còn chưa tiêu diệt kí chủ và hệ thống, tôi khó khăn lắm mới đi được đến bước này, tôi không thể thua..
Tôi nhìn thoáng qua hai người bên cạnh còn đang giằng co, cân nhắc xen vào nói: "Đại ca, tôi không biết hai người rốt cuộc có thù oán gì, nhưng tôi không muốn chết. Anh cũng biết việc anh đang làm là gì, nói vậy chắc anh cũng đã điều tra tôi, biết tôi có thân phận gì, tôi cũng có thể giúp anh."
"Ồ?" Đầu trọc ném Hạ Phong trong tay xuống, một tay xách tôi lên: "Mày làm sao giúp tao?"
Cảm giác bàn tay thô ráp của hắn chạm vào khuôn mặt tôi khiến tôi buồn nôn.
"Đại ca, bắt cóc gϊếŧ người đều là tội nặng, chắc các anh cũng không muốn bị bóc lịch, tôi có tiền có người, tôi có thể giúp các anh chạy trốn."
"Lá gan cũng không nhỏ, nhưng tao dựa vào đâu tin được một con nhóc như mày, huống chi mấy người bọn tao đã làm đến bước này rồi, chẳng lẽ không biết tự tìm đường lui cho mình sao?"
"Tôi tin chắc chắn các anh đã chuẩn bị, nhưng các anh có chắc mình hiểu rõ năng lực và địa vị của nhà họ Kim chưa? Bắt cóc đối với những gia đình hào môn như chúng tôi mà nói cũng như scandal, mấy chuyện có thể tiêu tiền để giải quyết, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tự tìm phiền phức."
Gã đầu trọc cúi đầu trầm mặt, tôi không thể nhìn ra dáng vẻ mà hắn ngụy trang, chỉ có thể có thể chờ đợi hắn trả lời.
Mỗi phút mỗi giây đều trở nên vô cùng chậm chạp, giống như tim bị người ta từng cú từng cú đập mạnh vào đau đớn.
Không biết đợi bao lâu, gã đầu trọc thả tôi ra, tôi trực tiếp ngã trên mặt đất, hắn không nói câu nào, xoay người rời khỏi nhà kho, mấy kẻ khác cũng đi theo.
Lúc cánh cửa đóng lại, nhà kho lại bị sự im lặng bao trùm.
Hạ Phong lê lết nằm trên mặt đất.
"Hạ Phong, rốt cuộc anh đã đắc tội với ai?"
Hạ Phong không nói gì, chỉ khép nửa mắt mệt mỏi, không chút sức lực nói: "Tôi không biết, tôi căn bản không biết hắn ta.”
"Anh chắc chắn không? Nhưng hắn ta không nói vậy."
Hạ Phong trầm mặc không nói lời nào, chỉ nặng nề hít thở.
Anh ta chắc chắn có vấn đề.
Tuy rằng từ đầu đến cuối anh ta không thừa nhận có đắc tội với gã đầu trọc, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta trong lòng chắc hẳn đã có nghi ngờ.
Người ta đã muốn lấy mạng anh ta rồi, anh ta còn ở đấy đắn đo.
Lúc tôi còn đang bận tính toán, ngoài cửa có người bước vào.
Xem ra là một trong năm tên vừa rồi.
Hắn chạy thẳng đến chỗ tôi.
"Đại ca bọn tôi suy nghĩ một hồi, cảm thấy đề nghị của cô rất tốt, nhưng để cam đoan cô không phản bội bọn tôi, bọn tôi phải nắm được nhược điểm của cô."
Hắn vừa nói xong liền khom lưng kéo tôi lên, xem tôi giống như bao tải mà vác lên vai đi ra ngoài.
"Anh định làm gì??"
Tôi nhịn không được lớn tiếng hét, theo bản năng nhìn về phía Hạ Phong.
Hạ Phong hơi sửng sốt, lớn tiếng nói: "Các người làm gì vậy! Đừng làm bậy!"
Anh ta vặn vẹo thân thể, liên tục lập đi lập lại mấy câu này.
Nhìn qua có vẻ sốt ruột, nhưng lời nói và hành động vẫn luôn kẹt ở một loại chỉ cố gắng giúp đỡ, chứ không thật sự muốn chọc giận đối phương.
Cũng phải, gã điên lần trước chỉ có một mình, anh ta vẫn còn ba tên đồng bọn ở sau lưng, vẫn còn trong phạm vi có thể khống chế được nguy hiểm, còn diễn được một vở anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng tình huống hiện tại không giống, đối phương quá hung hăng, anh ta lại chỉ có một thân một mình, càng không cần phải nói đến những người này có thù với anh ta, cho nên anh ta đang sợ hãi, trong tình huống này chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc giữ mạng, nên mới diễn không nỗi vở kịch này.
Tôi không trông cậy vào Hạ Phong, mắt thấy tên kia khiêng tôi đến một căn phòng nhỏ của nhà kho, bao nhiêu suy nghĩ sợ hãi hoảng loạn lũ lượt tràn về.
Tôi điên cuồng phát huy tài ăn nói, cố gắng ngăn cản hắn ta.
"Anh không cần làm bậy, mấy người chỉ muốn tiền, ép tôi quá đáng sẽ thành tức nước vỡ bờ, không có lợi ích gì đâu!"
"Chỉ cần có tiền muốn gì chẳng được, đừng vì nhất thời xúc động mà phá hỏng kế hoạch của các anh!!!!"
Mặc kệ tôi có nói gì, hắn vẫn thờ ơ đưa tôi vào căn phòng nhỏ kia.
Cửa phòng mở ra, tên kia đặt tôi xuống đất.
Tôi hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, cả người run rẩy, nước mắt sinh lý không khống chế được rơi xuống.
Chẳng lẽ tôi phải lặp lại vết xe đổ kiếp trước sao...không thể....không được....
"Đừng sợ, là tôi."
Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, như thể thế giới trong khoảnh khắc này rơi vào tĩnh lặng, chỉ có động tác cởi mũ tháo khẩu trang của Thẩm Mục là chuyển động.
Mặt hắn dần lộ ra, giống như cây kim đâm thủng một quả bóng bay, mọi cảm xúc lúc này cũng vỡ vụn.
"Anh... Anh..."
Sợ hãi quay về mừng rỡ, khiến tôi run rẩy đến mức không nói nên lời.
Sắc mặt Thẩm Mục không được tự nhiên lắm: "Sao em lại sợ thành như vậy rồi... Không phải đã nói tôi muốn làm gì cũng được sao. ”
"Tôi..."
Nghẹn một hơi trong cổ họng, mắng không ra cũng kêu không được.
Tôi thật sự không nghĩ ra Thẩm Mục lại làm chuyện thế này.
"Em không cho tôi gϊếŧ thằng kia, nên tôi chỉ muốn hù nó thôi, ai biết lại dọa luôn em."
Hắn luống cuống nói vài câu, giơ tay lên vỗ đầu tôi mấy cái, động tác rất cứng ngắc.
Tôi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu nho nhỏ trong mắt Thẩm Mục, tôi giống như ác quỷ chết oan, tái nhợt đến dữ tợn.
Tôi gần như dùng hết sức lực toàn thân mới nặn ra một câu hoàn chỉnh: "Tôi cho rằng mấy người tôi đưa anh sẽ không dám làm lớn chuyện đến vậy, còn lấy danh nghĩa có thù riêng cần báo, tôi cứ tưởng là mấy tên cướp làm liều, tôi không nghĩ đến là anh làm!!"
Đại khái là dáng vẻ hiện tại của tôi thật sự là quá đáng sợ và thê thảm, Thẩm Mục hiếm khi chột dạ.
"Tôi... Tôi cũng vì muốn có hiệu quả chân thật nên mới tìm người khác, sao em lại bị dọa thành như vậy chứ, dù có bị bắt cóc thật thì có sao đâu, tôi cũng sẽ đến cứu em."
Mấy lời này của hắn đơn giản là đổ thêm dầu vào lửa.
Tôi bị dọa đến nghẹn, nước mắt rơi xuống, nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không nỗi đưa đôi chân đang bị trói đạp cho hắn một đạp thật mạnh.
Dùng sức đến nỗi cả người tôi bị đẩy ra cách hắn một khoảng dài.
Ngoại trừ một cái tát lúc mới gặp mặt, đừng nói đánh hắn, tôi còn chưa từng nói nặng với hắn lời nào.
Thẩm Mục trợn tròn mắt, nháy mắt lộ ra dáng vẻ hung dữ, lại cố nhịn xuống, cắn chặt răng đến mức quai hàm run rẩy.
(26)
Cảm xúc phẫn nộ của tôi cũng theo cú đá này trút ra, tôi như mất hết sức lực nằm trên mặt đất, mồ hôi ướt đẫm quần áo.
Tạm thời không còn sức để nói chuyện, chỉ sững sờ nhìn Thẩm Mục.
Thẩm Mục quỳ một gối trên mặt đất, hai tay buông thõng nắm chặt, đấm mạnh vài cái xuống nền gạch mới tự mình bình tĩnh lại.
"Thẩm Mục, sao anh lại hỏi Hạ Phong mấy câu đó? Có phải anh đã tra được gì đó không?"
"Không có." Giọng điệu Thẩm Mục rất bực dọc: "Mấy loại người như nó tôi không tin nó không làm gì xấu, tôi lừa nó thôi. ”
"Cái gì?!"
Lừa anh ta thôi? Lỡ như đoán sai thì sao, chuyện này quá dễ bị lộ, vốn dĩ chỉ cần một chuyện bắt cóc tác động mà thôi, sao không tìm cách ổn thỏa hơn mà làm... Bỏ đi, tên Thẩm Mục này làm việc chỉ cần đủ vui sướиɠ, không thèm để ý hậu quả, nói với hắn mấy cái này cũng vô dụng.
Đều do tôi, là lúc trước tôi sợ cứ luôn áp chế Thẩm Mục sẽ khiến hắn bất mãn, sợ hắn nhịn không được chạy đi làm loạn, mới đem chuyện này giao cho hắn.
Ai biết tên điên này chuyện không loạn cũng muốn làm cho loạn lên.
"Vậy tiếp theo anh tính sao?"
Bởi vì lúc nãy đạp hắn một cước kia, tôi trượt về phía sau, tư thế cánh tay bị cả người đè lên rất không thoải mái.
Tôi giật giật thân thể muốn tìm một góc độ thích hợp, lại bởi vì kinh hoảng quá độ, bây giờ cả người đều nhũn ra, không có chút sức lực nào.
"Cứ theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành."
Thẩm Mục đứng lên, túm lấy cánh tay tôi xách lên, như chơi búp bê để tôi ngồi thẳng lại.
"Được rồi, vậy anh cứ tự do phát huy đi." Tôi mệt mỏi thở dài, thật không biết nên nói gì với hắn: "Tóm lại đừng gây chết người, cũng đừng để kéo dài quá lâu, lần này làm lớn chuyện như vậy, tôi sợ sẽ có người báo cảnh sát, hoặc là Kim Sở Hàm bên kia sẽ phát hiện."
"Em yên tâm đi, mấy chuyện này tôi rất quen thuộc, làm cũng quen tay lắm, sẽ không bị nắm thóp đâu, đoạn đường đó tôi đã điều tra kĩ rồi, không có xe cộ qua lại, camera cũng đã giở trò, tài xế bị tôi nhốt lại, tôi cũng chưa từng xuất hiện trước mặt hắn, trước khi việc này chấm dứt hắn sẽ không có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài, về phần Kim Sở Hàm.."
Hắn lấy điện thoại trong túi ra đưa cho tôi.
Tôi không nói nên lời nhìn tên điên này.
“...... À, à! ”
Hắn hơi sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, đặt điện thoại di động sang bên cạnh, cởi trói cho tôi.
Tôi hoạt động cổ tay một chút mới cầm điện thoại lên xem.
Đây là điện thoại của Hạ Phong, hẳn là lúc anh ta hôn mê đã bị lấy dấu vân tay mở khóa, sau đó hủy bỏ mật mã màn hình khóa, cho nên hiện tại tôi có thể thoải mái khám phá bí mật ẩn giấu của anh ta.
Điện thoại của anh ta khá sạch sẽ, không có gì ngoại trừ mấy ứng dụng cần thiết.
Tin nhắn, album ảnh các thứ đều rất bình thường, ngay cả trong nhật ký cuộc gọi cũng là hoạt động xã hội bình thường, đôi khi xen lẫn một cuộc gọi của kí chủ, thời lượng chỉ có vài phút.
Mở tài khoản mạng xã hội ra, hộp thoại của tôi nằm trên cùng, tôi kéo xuống phía dưới tìm hộp thoại của kí chủ.
Lần trao đổi gần đây nhất giữa hai người bọn họ là tối hôm qua, kí chủ hỏi có phải ngày mai chúng tôi trở về không, anh ta trả lời vài câu, tin nhắn lưu lại trên cuộc trò chuyện rất bình thường, không biết có phải đã bị cắt bớt hay không.
Do dự một chút, tôi vẫn ấn vào trang cá nhân của kí chủ để xem những gì cô ta đã đăng gần đây, kết quả lại phát hiện ra một hoạt động mà trước đây tôi chưa thấy qua.
Chỉ có một bức ảnh bầu trời không có status.
Bên dưới lại có bình luận của Hạ Phong.
Gần như mỗi ngày một lần, các bình luận rất ngắn gọn.
【Tiến độ 0】
【Tiến độ 10】
......
Cho đến lần mới nhất là sáng nay.
【Đang trên đường trở về, tiến độ 100% có thể bắt đầu bước tiếp theo.】
Quả nhiên không đoán sai, hai người bọn họ là cùng một bọn, chắc hẳn bọn họ đã trao đổi kế hoạch ngay từ đầu.
Theo đó, từ đầu đến lúc bắt đầu kế hoạch hai người đều rất cẩn thận, bình thường chắc là trực tiếp gặp mặt để trao đổi, sẽ không dễ dàng lưu lại dấu vết trên thiết bị điện tử.
Chỉ dựa vào hoạt động này để trao đổi tin tức mỗi ngày có diễn ra như bình thường hay không.
Hơn nữa cho dù việc này bị phát hiện cũng căn bản không thể trở thành chứng cứ, bọn họ có thể nói đây chỉ là báo cáo cho tiến độ tình cảm của tôi và Hạ Phong.
Làm việc cẩn thận thế này giống như chủ ý của Hạ Phong.
Vậy còn bước tiếp theo? Kế hoạch tiếp theo của họ là gì?
Nếu tôi là họ, vậy tôi sẽ làm gì tiếp theo?
Muốn có được thứ mình muốn thì việc đầu tiên là phải kết hôn, bởi vì hôn nhân ra đời đồng nghĩa với việc người chồng sẽ trở thành giám hộ hợp pháp của người vợ.
Người vợ có tiền án về trầm cảm, bởi vì bệnh tật tác động nên luôn hoài nghi mọi thứ xung quanh, nghi ngờ chồng và em gái có gian tình.
Mặc dù chồng và em gái không có gì bất thường, nhưng người vợ vẫn vô lý như cũ, dần dần xuất hiện hành vi quá khích, biến thành người điên trong mắt mọi người, cuối cùng bị vứt bỏ không rõ tung tích.
Chỉ có người chồng và em gái tội nghiệp mới nhận được sự cảm thông của mọi người.
Những chuyện tôi có thể nghĩ được bọn họ cũng sẽ nghĩ đến.
Từ thông tin mà hiện tại bọn họ để lộ ra và sự hiểu biết của tôi về kí chủ, đây rất có thể sẽ là kế hoạch tiếp theo của bọn họ.
Vì để đảm bảo kế hoạch này tiến hành thuận lợi, nên mới xuất hiện ba người đàn ông ở thôn dân gian kia.
Nếu như không phải gã điên tự nhiên chen vào một bước có hiệu quả tương tự, nói không chừng ba người kia cũng sẽ tạo ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân cho Hạ Phong, khiến tôi hoàn toàn mê mẩn anh ta.
Bây giờ tuy rằng tôi và Hạ Phong đã ở bên nhau, nhưng cũng sẽ không bàn chuyện hôn nhân nhanh như vậy.
Họ sẽ không kiên nhẫn chờ một hai năm, cho nên bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách để tôi nhanh chóng kết hôn với Hạ Phong.
Đây cũng là mục đích tôi bảo Thẩm Mục bày ra chuyện ngoài ý muốn lần này, giành lấy cơ hội nắm giữ cục diện.
Nếu Hạ Phong cứu người thành công, vậy có thể làm quá trình tình cảm chúng tôi tiến triển thêm một bước, lấy được lòng tin của kí chủ, để cô ta sớm lộ ra nanh vuốt.
Còn nếu Hạ Phong không thành công, vậy kế hoạch của bọ họ coi như bỏ, tôi hợp tình hợp lý né được cái bẫy tình yêu lần này.
Mà Thẩm Mục đánh bậy đánh bạ làm mọi chuyện thành như bây giờ, có lẽ sẽ thuận lợi hơn kế hoạch tôi đã bày ra trước đó.
Tôi đem những phân tích của mình nói cho Thẩm Mục nghe, Thẩm Mục lại chẳng mấy hứng thú.
Tay hắn đang đùa giỡn với sợi dây thừng lấy từ cổ tay tôi, ngón tay thon dài cuộn tới cuộn lui, nửa rũ mắt, giọng nói chậm rãi.
"Kim Bảo Châu, hình như em đối với chuyện bị đàn ông đυ.ng vào đặc biệt phản ứng rất dữ dội. Lần trước ở New York cũng vậy, bị vỗ mông cũng dọa em đến khóc, ban nãy chỉ là khiêng em đến đây em liền trực tiếp sụp đổ. Dựa theo phong cách bình thường của em, hẳn là phải nên tìm kế hoạch chu toàn trước. Còn chuyện của ả người Nga nữa, em cũng phản ứng rất lớn. Tôi ở trước mặt em làm không ít chuyện xấu, nhưng em chỉ có lần đó là như bị đạp phải đuôi, còn muốn đem ả ta đi."
Hắn nói chuyện chậm rãi, chậm rãi ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào tôi, sợi dây thừng quấn quanh tay hắn như thể một người hành quyết đang sửa sang lại giá treo cổ chuẩn bị hành hình tội nhân.
"Cái này có gì mà khó hiểu?" Trái tim tôi vừa mới bình tĩnh, lại tiếp tục đập nhanh: "Dù sao tôi cũng là phụ nữ, đương nhiên sẽ có nỗi sợ hãi nhất định với một số chuyện, đàn ông không hiểu được mấy chuyện này đâu."
"Vậy sao?"
Thẩm Mục cong khóe môi, nhẹ nhàng nói ra hai chữ này, giống như lông vũ rơi trên da khiến người ta ngứa ngáy.
Tôi cố gắng tập trung, muốn làm ánh mắt mình trông đáng tin hơn.
Hắn vươn tay, ngón cái thô ráp nóng bỏng ấn lên môi tôi, vuốt ve hai cái: "Bỏ đi..."
Hắn không đầu không đuôi nói hai chữ này, biểu tình buông lỏng: "Có điều loại phụ nữ có thân phận như em, nếu xảy ra loại chuyện này, chắc chắn sẽ có tin đồn đồn lan truyền ra, sẽ không có lý do gì tôi không tra được, ả Kim Sở Hàm kia luôn nhìn em như hổ rình mồi, nếu thật sự có loại chuyện này ả ta đã sớm cho cả thế giới biết."
Tôi mỉm cười nói với hắn: "Đúng vậy, bây giờ thời gian gấp gáp, chúng ta bàn chuyện này trước đã. Dù sao mọi chuyện đã đi đến bước này, lát nữa tôi sẽ làm bộ như tôi bị các người chụp ảnh khỏa thân để uy hϊếp, anh phải phối hợp làm cách nào tiết lộ chuyện này cho Hạ Phong biết, nhưng không nên nói trực tiếp, chỉ cho anh ta một chút đầu mối, để anh ta tự mình suy đoán. Tiếp theo chính là tôi và Hạ Phong tìm cách chạy trốn, anh cũng không nên canh chừng quá lơ là, để tránh bị nghi ngờ, tóm lại chúng ta cứ theo tình hình mà tùy cơ làm việc, được không?"
"Biết rồi."
Thẩm Mục đáp một tiếng, thu tay thuận thế lấy điện thoại di động, lần nữa trói tôi lại.
"Tóc với quần áo phải rối tung lên, vậy mới giống thật."
"À."
Thẩm Mục đưa tay xé...
"Đủ rồi, cũng tương đối rồi, đừng xé nữa.."
"Vậy thôi sao? Không cần xé tiếp?"
Hắn nắm lấy một góc áo len của tôi, mặt lộ ra biểu cảm chưa thỏa mãn, còn muốn tiếp tục.
"Đủ rồi, anh đưa tôi ra ngoài đi."
Thẩm Mục bĩu môi, không tình nguyện đeo lớp ngụy trang vào, khiêng tôi ra ngoài.
Hạ Phong vẫn còn nằm tại chỗ, thấy chúng tôi đi tới, bày ra biểu tình muốn nói lại thôi.
Thẩm Mục ném tôi xuống đất, âm thầm lấy chân lót vào vị trí nơi đầu tôi rơi xuống, lúc này mới trào phúng nói:
"Được rồi, hai đứa bọn mày tranh thủ ôm nhau nói lời từ biệt đi, lát nữa sẽ không còn cơ hội đâu."
Thẩm Mục giả giọng âm dương quái khí(*) nói ra câu này, lúc ra ngoài còn như không chú ý giẫm lên bắp chân của Hạ Phong.
(*)[Kiểu tính tình khùng khùng cổ quái làm người ta không hiểu rõ]
Hạ Phong rên nhẹ một tiếng.
Tôi lặng lẽ nằm trên mặt đất, đóng vai một người phụ nữ đáng thương bị tổn thương nặng nề, bất lực sụp đổ.
"Bảo Châu, em làm sao vậy?"
Chờ Thẩm Mục rời khỏi kho hàng, Hạ Phong mới quan tâm hỏi ra câu đầu tiên.
Tôi yên lặng không nói gì, nhắm mắt lại không nhìn anh ta, một dòng nước mắt đúng lúc này rơi xuống.
Tôi không thể nhìn thấy Hạ Phong, nhưng tôi biết đôi mắt của anh ta bây giờ chắc là đang nhìn vào đống quần áo lộn xộn của tôi.
"Bảo Châu..."
Trầm mặt hồi lâu, Hạ Phong mới đau đớn thốt lên một câu.
Mọi thứ đều rất tự nhiên.
Tôi mở mắt đau đớn nhìn Hạ Phong, nghẹn ngào chất vấn: "Đám người này rốt cuộc là ai... Rốt cuộc anh đã làm gì mà lại đắc tội với thứ liều mạng như vậy, em nói mấy lời đó vốn chỉ muốn nghĩ cách kéo dài thời gian chờ cứu viện đến, bọn chúng lại phát điên đến mức này!"
"Anh không biết, Bảo Châu, anh thật sự không biết." Hạ Phong đỏ mắt phủ nhận: "Bảo Châu em đừng sợ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh vẫn sẽ yêu em. ”
"Hiện tại không cần nói mấy lời này, chưa biết chúng ta còn có thể sống sót trở về được không."
Tôi nghẹn ngào hai tiếng, cắn chặt môi dưới, làm ra dáng vẻ muốn ngừng khóc, lại vì sự nhẫn nhục này mà hoàn toàn sụp đổ, chỉ có thể thê lương nức nở khóc thành tiếng.
Hạ Phong giống như con sâu vặn vẹo lê lết thân thể tới, thấp giọng an ủi tôi.
Lúc trời lạnh, con người ta chỉ cần sưởi ấm.
Hạ Phong biết rõ điều này, nên anh ta biến ngọt ngào thành bi thương, chỉ yên lặng ở một bên xoa dịu nỗi đau của tôi.
Mãi đến khi đầu trọc lần nữa dẫn người xông vào, mới có thể từ phút giây ngắn ngủi cánh cửa mở ra, cho chúng tôi nhìn thấy bên ngoài trời đã tối đen.
Lần này hắn đến là muốn tống tiền, cũng lần nữa hỏi Hạ Phong rốt cuộc đã nhớ ra chuyện mình làm chưa.
Hạ Phong vẫn cứng miệng như cũ.
Kết cuộc của việc cứng miệng chính là bị đập một trận nhừ tử.
Tôi nhìn đến hoảng sợ, nhịn không được liếc mắt nhìn về phía Thẩm Mục đang đứng trong đám người.
Chuyện này nói ra cũng kì lạ, rõ ràng Thẩm Mục đã mặc quần áo chuyên dụng để thay đổi hình thể, còn che kín mặt mũi trộn lẫn trong một đám người nhìn qua khá giống nhau.
Nhưng hiện tại tôi lại có thể phân biệt rõ ràng hắn là người nào.
"Đại ca, đừng đánh chết hắn, tiền còn chưa tới tay đâu."
Thẩm Mục kẹp cổ họng giả vờ đi qua khuyên bảo.
Lúc này đầu trọc mới cho người dừng tay.
Hắn phất tay bảo đàn em lấy một cái laptop, yêu cầu Hạ Phong đem tất cả tiền tiết kiệm chuyển vào một tài khoản nước ngoài.
Hạ Phong mượn cơ nói muốn đăng nhập vào tài khoản ngân hàng cần rất nhiều xác minh, đòi lấy lại điện thoại của anh ta từ chỗ đầu trọc.
Sau một hồi dây dưa bất mãn, đầu trọc vẫn sai người đưa điện thoại cho Hạ Phong.
Lúc Hạ Phong phát hiện điện thoại di động bị hủy mật mã màn hình khóa thì rất sửng sốt, kiêng kị nhìn thật kĩ gã đầu trọc.
Dưới sự giám sát chặt chẽ của gã đầu trọc đứng kế bên, hai tay Hạ Phong được cởi trói một lát.
Thẩm Mục lại đột nhiên đi về phía tôi, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nhéo nhéo mặt tôi nói: "Đại ca, cô em này tướng tá nhìn ngon quá."
"Anh làm gì vậy??!! Không được chạm vào người tôi, tránh xa tôi ra!!!!”
Tôi phối hợp làm ra dáng vẻ sụp đổ, lớn tiếng khóc lóc giãy giụa, hận không thể tránh khỏi trói buộc, như sâu hóa bướm lập tức rời khỏi chỗ này.
"La cái gì, đã rơi vào trong tay bọn tao rồi, sờ một hai cái thì có là gì?!"
Giữa tiếng thét chói tai của tôi, Thẩm Mục chen vào quát mắng, khiến một góc nhà kho càng lúc càng ồn ào.
"Mày hét cái gì? Đừng quên điểm yếu của mày còn nằm trong tay tao, còn dám hét lần nữa thì đừng trách tao không báo trước!" Gã đầu trọc dời tầm mắt khỏi người Hạ Phong, giận dữ chỉ tay vào tôi quát mắng.
Tôi không thèm quan tâm tiếp tục phát điên, tự biến mình thành con ngựa mất kiểm soát, chân đạp loạn khắp nơi, thân thể giãy giụa lung tung, khiến cho lực chú ý của những người khác dời từ phía Hạ Phong chuyển sang chỗ tôi.
Đoạn kết của trò hề này là Thẩm Mục bóp cổ tôi, che tầm mắt của những người khác làm bộ làm tịch cho tôi một cái bạt tay, chuyện này mới dừng lại.
Bên Hạ Phong chuyển tiền thành công, đầu trọc dẫn người rời khỏi nhà kho.
Hạ Phong lúc này mới rảnh rỗi trấn an tôi.
"Bảo Châu, em đừng sợ, vừa rồi anh không để ý đến em là vì anh đang cầu cứu, phải nhờ em hấp dẫn lực chú ý của bọn họ anh mới có cơ hội này."
Quần áo trên người Hạ Phong nhăn nhúm giống như dưa muối khô, chỗ nào cũng toàn là bụi bặm vết máu, dùng một loại tư thế bị trói vặn vẹo nói mấy lời dịu dàng với tôi.
"Cầu cứu? Anh làm sao cầu cứu? Là gọi điện thoại hay tin nhắn? Có thể bị bọn họ phát hiện ra không? Lỡ bị họ tìm thấy gì đó thì sao?"
Tôi khàn giọng, cổ họng đau rát..
"Em yên tâm, trong điện thoại anh có phần mềm định vị vệ tinh và một nút chức năng cầu cứu, chỉ cần anh ấn nút phát ra tín hiệu sẽ có người nhận được, tín hiệu sẽ tự động xóa sau khi phát đi, sẽ không bị phát hiện."
Tôi còn đang thắc mắc sao đột nhiên Thẩm Mục lại chạy tới làm chuyện này, xem ra hắn cũng đã phát hiện ra cái trò mèo này. Có điều đối tượng nhận được tín hiệu cầu cứu là ai? Có phải là kí chủ không?
Dựa theo kế hoạch ban đầu, cho dù Thẩm Mục bị tra ra, cũng là hắn vì trả thù mà bày mưu tính kế chuyện này, sẽ không bị nghi ngờ, nhưng tình huống hiện tại đã thay đổi, thân phận của hắn tuyệt đối không thể bị phát hiện.
Thật là.... Thôi bỏ đi, chuyện đã đến nước này rồi chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi, có nghĩ nhiều cũng chẳng thể làm gì được.
Tôi buông bỏ lo lắng, chuyên tâm so tài diễn xuất với Hạ Phong.
Chỉ là lăn qua lăn lại lâu như vậy, tôi và anh ta đều đã kiệt sức, không qua một lúc đều ngủ say.
Đợi đến khi tôi bị tiếng ồn đánh thức, sóng gió này đã lặng lẽ kết thúc.
Nghe nói trợ lý của Hạ Phong nhận được tin nhắn cầu cứu, trực tiếp liên hệ với Kim Sở Hàm, Kim Sở Hàm vì quá sốt ruột không kịp thông báo cho bố mẹ, liền cùng Cố Trạch Ngôn mang theo vệ sĩ chạy tới Thanh Hải, dự theo tọa độ định vị một đường tìm được nhà kho.
Gần như không có cuộc đối đầu trực diện nào.
Đại khái là bởi vì đã lấy được tiền, đồng bọn đầu trọc sau khi phát hiện bị lộ cũng không làm thêm chuyện gì, chỉ trực tiếp bỏ trốn.
Có điều tuy tôi và Hạ Phong đã được cứu, nhưng cũng không bắt được kẻ đứng đằng sau mọi chuyện.
Bố mẹ rất tức giận, muốn báo cảnh sát, định bỏ ra một số tiền lớn để theo chuyện này, nhưng bị kí chủ lấy lí do sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi ngăn cản.
Điểm này tôi đã sớm đoán được.
Trợ lý kia tám phần là ngụy trang, người thật sự nhận được tín hiệu là kí chủ.
Chuyện ngoài ý muốn này cũng không nằm trong kế hoạch, vì giảm bớt rắc rối, cô ta mới không thông báo cho gia đình cũng không trực tiếp báo cảnh sát, mà là đi tìm Hạ Phong xác nhận tình huống rồi mới tính sau.
Hạ Phong chắc chắn cũng sợ bị người khác phát hiện, lại sợ nhà họ Kim sẽ giận chó đánh mèo với anh ta, cho nên anh ta nhất định sẽ không thừa nhận chuyện này có liên quan đến mình, cho dù có nghi ngờ ai làm cũng sẽ không nói, dù sao chỉ là tổn thất chút tiền.
Kim Sở Hàm là đồng minh của anh ta, đương nhiên cũng sẽ có cùng suy nghĩ, bởi vậy sẽ đứng ra bàn bạc tìm cách xử lý nhanh gọn việc này.
Tuy rằng lần này Thẩm Mục làm hơi to chuyện, làm rối loạn tính toán lúc đầu của tôi, nhưng lại cho tôi một cái cớ tốt.
Có chuyện của Hạ Phong chèn vào, sẽ không ai chĩa mũi dùi vào người tôi.
Chỉ cần lần này không làm lớn chuyện, không lộ ra bên ngoài, bên Thẩm Mục cũng sẽ dễ che giấu hơn.
Về phần kế tiếp...
Tôi nhìn anh hai mệt mỏi vì suốt đêm phải bay về nước, trong lòng đại khái đã có kế hoạch.
Có vẻ như chuyện nghi ngờ tôi bị xâm phạm mọi người đều đã biết.
Chuyện này là ai tung ra?
Nếu như một món đồ sứ giá trị bạn không có được, sau đó nó bị đập vỡ, đập vỡ rồi nó sẽ chẳng còn giá trị, bạn sẽ có thể có được nó.
Bây giờ tôi đã vỡ vụn, lúc này Hạ Phong nên lên sân khấu nâng tôi lên, nói cho mọi người biết tôi ở trong lòng anh ta vẫn là món đồ sứ quý giá kia.+
...
(Còn tiếp)
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hệ Thống
- Tôi Không Phải Là Nữ Chính
- Chương 14