Soran bị âm thanh xa lạ đánh thức, chính xác mà nói là cậu đã ngủ no rồi, chỉ là thân thể nhức mỏi làm cậu không muốn mở mắt đối mặt hiện thực. Bên người không có hơi thở quen thuộc, Soran trợn mắt, nhìn thấy một căn phòng xa lạ, mà trong phòng ngoài cậu thì không có những người khác.
Đây là đâu? Mấy người kia đâu rồi? Soran kinh ngạc ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía. Bài trí trong phòng rất xa hoa, nhưng cậu lại không có chút ấn tượng nào, cậu nhớ rõ ràng. . . cậu phải ở trong phòng ngủ của Keigo mới đúng.
Âm thanh "ào ào" từ bên ngoài truyền đến, gió thổi rèm cửa sổ bay bay, Soran đi theo âm thanh tới sân thượng, khi cậu kéo rèm cửa sổ ra, nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài thì cậu nghĩ mình đã ngủ đến mụ mị rồi. Cậu đang nhìn thấy bãi cát, biển rộng cùng với ánh mặt trời nóng rực tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở Nhật Bản lúc này!
Men theo cầu thang đi từ sân thượng xuống, bàn chân dẫm lên bờ cát ấm áp, Soran xoa xoa thái dương, có phải cậu lại bỏ lỡ cái gì không, vì sao cậu không nhớ được chút nào?
"Itsuki, thích không?"
Quay đầu lại, nhìn người đang đi tới, Soran có chút hoảng hốt, sao Keigo lại mặc cái áo sơ mi và quần soóc nhiệt đới loè loẹt thế kia?
"Itsuki, em còn chưa tỉnh ngủ."
Tựa trên người Atobe, Soran ngẩng đầu chờ anh giải thích.
"Nơi này là Ha-oai, em đã ngủ cả ngày." Atobe tâm tình vô cùng tốt hôn lên khóe miệng Soran, nói, "Chúc mừng năm mới, Itsuki của anh."
"Đây là quà năm mới anh tặng em?" Trong đầu Soran cực loạn, rất nhiều hình ảnh cậu không dám hồi tưởng một mực chiếu phim trong đầu cậu, "Em nhớ là. . . em đang ở Nhật Bản."
"Thích quà bổn đại gia tặng không?" Ôm ngang người Soran đi vào trong phòng, Atobe cười đến vô cùng rạng rỡ, "Itsuki, anh nói rồi, chờ khi nào em tỉnh lại em sẽ ở Ha-oai." Từ nay về sau, họ sẽ không chia tay cậu ở sân bay hay bất kì nơi nào nữa, họ không có ly biệt, có cũng chỉ là gặp nhau.
Soran ngưng mắt nhìn Atobe, trên mặt cũng không có thần sắc hưng phấn, trong mắt cậu, ba người kia là đang chạy án mới đúng. "Keigo, anh phải đảm bảo trước khi khai giảng sẽ cho em quay về Luân Đôn." Đối với những người này, cậu đã triệt để buông tha hi vọng rồi. Điều may mắn duy nhất chính là họ đều bận rộn nhiều việc, hơn nữa còn ở nhiều nơi khác nhau.
"Đương nhiên. Bổn đại gia nói được thì làm được." Đặt Soran lên trên giường, trước khi đối phương hỏi Atobe liền nói, "Itsuki, bọn anh không thích phải chia lìa, càng không thích nói lời từ biệt với em. Thế nên sau này bọn anh sẽ đi khi em ngủ say. Tezuka bọn họ đã rời Nhật Bản rồi."
Lông mày Soran nhíu lại, sau đó thở dài một hơi, tuy rằng họ không thích chia lìa với cậu, nhưng họ đột nhiên không ở bên người nữa lại làm cậu rất không quen, nhất là trong thân thể cậu vẫn còn cảm giác họ lưu lại. Môi bị hôn lên, Soran chủ động đáp lại, rồi môi bị cắn một chút, cậu nghe được Atobe nói: "Itsuki, anh rất vui vì em luyến tiếc rời xa bọn anh."
"Kỳ thực. . . em cũng rất mâu thuẫn." Xoa xoa bắp đùi bủn rủn, Soran nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, nói, "Tuy rằng luyến tiếc rời xa các anh, nhưng em cũng rất sợ các anh đều ở bên cạnh em, bởi vì đến giờ cuối cùng em đã hiểu, các anh căn bản không biết cái gì gọi là ── một vừa hai phải."
Môi Soran lại rơi vào tay giặc, trong vấn đề này Atobe cũng như những người khác lựa chọn giả bộ hồ đồ. Chính vì không thể thời gian dài bên nhau, bọn họ mới không khắc chế được, nếu như lúc nào họ cũng có thể ở gần nhau. . . Đáp án ... có trời mới biết được.
"Itsuki, anh vô cùng thích quà năm mới của em đó."
"..."
"Người kia là ai?! Tôi nhìn thấy thiên sứ sao?"
Cái chương này dài quá, dài quá, dài quá đi mất >.< Đính chính một chút là "Pearl" của em Backy ko hiểu sao lúc đầu ta lại dịch là "thuỷ tinh", giờ sửa lại thành "trân châu" nha mọi người.