"Đương nhiên." Atobe hơi khép mắt nói, "Cái này đã sắp xếp ổn thoả rồi, sẽ không thay đổi. Tôi phải nói trước, lần này là chuyến du lịch riêng hai người của bổn đại gia và Itsuki, bất kì tên nào cũng không được đồng hành." Đối với ý của Ryoma, Atobe cũng rất rõ ràng.
"Mada mada dane." Ryoma quay đầu lại, nằm xuống tiếp tục chợp mắt. Sau này anh cũng muốn phải đi du lịch hai người với Itsuki.
... . . . .
Đi tới bên giường, nhìn người trên giường đã rơi vào ngủ say, nụ cười trên mặt Fuji biến thành chăm chú. Trong đôi mắt xanh thẳm chỉ còn lại người đang ngủ say kia. Trong phòng còn lưu lại hương vị tình ái rõ ràng, Fuji mặc áo ngủ lên giường, chui vào đệm chăn mới đổi lại, quấn những lọn tóc trải trên giường của Soran lên ngón tay.
"Itsuki. . . Em đang ngủ à, anh thật không đành lòng đánh thức em." Nói một câu bên tai Soran, Fuji tinh tế hôn lên những dấu hôn mà Atobe để lại trên cổ cậu, "Itsuki, anh sẽ cực kì cẩn thận." Thân thể trần trụi không có bất kì cái gì che đậy, để cho người khác có thể đơn giản công thành đoạt đất.
Cồn và vận động kịch liệt làm Soran rơi vào giấc ngủ không hề mộng mị, ngủ say nên cậu hoàn toàn không biết có người đang hôn cậu, vuốt ve cậu; cũng không biết có người đang dán mình lên lưng cậu, tách hai chân cậu ra; càng không biết có người kéo rơi chăn ra khỏi người cậu, làm thân thể cậu bại lộ dưới ngọn đèn, không kiêng nể gì chăm chú nhìn cậu; đương nhiên cũng không biết có người lại lưu dấu vết trên thân thân thể đã được thanh tẩy của cậu.
Soran theo thói quen ôm lấy chăn ở trước người, chôn mình vào đó, mà động tác khe khẽ này của cậu làm cho u cốc ẩn giấu hiển lộ trước mặt Fuji, u động hơi khép lại vẫn đang chảy xuôi mật nước trong suốt, khảo nghiệm tự chủ của người khác.
Kéo một góc chăn bị Soran đè lên ra, Fuji dùng ánh mắt chuyên nghiệp quan sát cậu nhỏ còn chưa lùi về của Soran. Ngón tay khẽ chạm, đối phương lập tức run run kháng nghị, tiếng hừ nhẹ vang lên càng biểu lộ sự bất mãn của chủ nhân.
Fuji kéo chăn, đắp lên hai người, dán chặt lấy Soran, anh nhẹ nhàng ấn lên u cốc đóng chặt, sau khi tiếng hừ hừ trong miệng Soran càng ngày càng rõ ràng, anh ngừng lại, sau đó hôn Soran, đưa bản thân vào.
"Ưm!" Dị vật đột nhiên xâm lấn làm Soran giật mình tỉnh giấc, hơi thở không giống lúc trước làm cậu hiểu được người bên cạnh đã thay đổi, cái lưỡi dây dưa trong miệng cậu thiếu phần bá đạo hơn phần ôn nhu, nhưng vật cứng trong cơ thể cậu lại lộ ra sự cấp thiết rõ ràng.
Fuji không cho Soran cơ hội mở miệng, tay phải của anh ôm Soran vào trong ngực, tay trái vòng qua chân trái Soran xoa cậu nhỏ đang khóc của cậu, môi dây dưa cùng Soran, đùi phải bị giơ lên làm Fuji càng thêm dễ dàng ra vào trong cơ thể cậu.
Bị "xâm phạm" khi đang ngủ như vậy từ lâu đã không phải lần đầu tiên, Soran thậm chí không thể phân rõ lúc này cậu đang ở Tokyo, Ha-oai hay là Luân Đôn. Từ lâu cậu đã không có khái niệm không gian thời gian nữa, trong không gian mà những người này tồn tại, chỉ có một "Soran" là không thể thỏa mãn nhu cầu của họ, càng đáng buồn hơn chính là cậu cũng không thể phản kháng.
"Itsuki. . . hối hận sao?" Hối hận vì đã đáp ứng họ, hối hận vì đã giao thân xác cho họ sao? Bọn họ không phải hoàng tử trong truyện cổ tích, họ chỉ là một đám ác thú không có cách nào được thỏa mãn.
"Để em. . . ngủ một lát đã. . ." Hối hận? Cậu không có thời gian để lo lắng vấn đề này, cậu chỉ muốn trước khi những người khác đến có thể ngủ thêm một lát, bọn họ. . . sẽ đến thôi, sẽ đến đấy, cậu có dự cảm như vậy.
"Được, anh lập tức cho em ngủ."
Rời khỏi môi Soran, Fuji nâng chân trái Soran lên, sau đó tăng nhanh tốc độ. Từ bên thân Soran nhìn thấy cậu nhỏ kia càng khóc càng hung, Fuji cười, tiếp theo anh nhắm mắt lại, để bản thân đắm chìm trong cơn mê say thích thú mà người trong lòng mang lại.
Một giờ sau, khi Fuji vừa rút khỏi thân thể Soran, cửa phòng bị gõ vài tiếng rồi bị người đẩy ra.
"Em ấy cần ngủ một lát." Đẩy mái tóc ướt mồ hôi của Soran ra, Fuji không quay đầu lại nói.
"Chúng ta sẽ làm em ấy mệt chết." Tezuka đi tới bên kia giường, nhìn Soran mặt đỏ bừng đã bất tỉnh nhân sự từ lâu nói.
"Vậy ý của các cậu là. . . ?" Fuji mặc áo ngủ xuống giường, để Soran được nghỉ ngơi.
Atobe và Ryoma ngồi bên giường, nhìn Soran, lại nhìn Tezuka và Fuji, cũng không phát biểu ý kiến. Bọn họ muốn biết bí mật thân thể Soran, nhưng cũng không muốn làm cậu mệt chết.
"Để em ấy ngủ đi." Tezuka mở miệng, sau đó đi tới phòng tắm vò một tấm khăn lông ướt chà lau mồ hôi trên mặt và thân thể Soran.
"Ư ưʍ. . ." Ngay khi Tezuka vừa đυ.ng tới cậu nhỏ chưa phát tiết của Soran, Soran liền hừ nhẹ, mơ mơ màng màng nói, "Shusuke. . . Đừng. . ." Khi không thả ra cậu cực kì nhạy cảm. Một tiếng này làm Tezuka suýt nữa đánh rơi khăn mặt trong tay mình.
"Nếu như Itsuki không thả ra thì có vẻ rất khó chịu." Fuji nhăn mi nhìn thân thể Soran cuộn lại, sau đó nhẹ nhàng gảy cậu nhỏ kia vài cái, chỉ thấy thân thể Soran kịch liệt run rẩy, thanh âm có vẻ rất thống khổ.