Năm phút sau, trong mắt Ryoma hiện lên ý cười: "Đội trưởng, sao tạp chí của anh không lật được tờ nào thế?" Tiếp theo, anh lại liếc sang Fuji, ý bảo đối phương không nên làm bộ nữa. Anh mới không tin hai người kia không bị ảnh hưởng.
"Tôi đã cho rằng Atobe sẽ đợi được tới khi họ đến Ha-oai." Bỏ quyển sách trang trí sang một bên, Fuji nói. Nhẫn nại đối với đàn ông mà nói là một việc vô cùng thống khổ, huống chi còn là người mình âu yếm.
"Đêm nay Itsuki uống rượu." Tezuka đóng tạp chí lại, "Khi em ấy say sẽ không giống với bình thường." Thế cũng đủ hiểu vì sao đêm nay Atobe lại không nhịn được. Anh còn nhớ rõ lần kia, người nọ uống say, cướp đi nụ hôn đầu tiên của họ, cũng cướp mất trái tim họ.
"Hơn nữa đêm nay em ấy còn uống rất nhiều." Fuji bổ sung. Ryoma nhắm mắt, làm như đang ngủ, chỉ là khi sát vách có động tĩnh, nắm tay của anh sẽ lại nắm chặt hơn ── tư vị của nhẫn nại đối với mỗi người mà nói đều là như nhau.
Trong căn phòng tràn ngập cảnh xuân, Soran nằm trong lòng Atobe há miệng thở dốc, vị rượu trong miệng từ lâu đã biến thành vị của hoa Soran. Đệm chăn phía dưới chật vật không chịu nổi, mà đồ xấu xa trong cơ thể cậu đã phát tiết rồi nhưng lại không có dấu hiệu muốn rời đi.
Vuốt ve thân thể trơn tuột của Soran, khi cậu đã sắp ngủ thì Atobe thấp giọng hỏi: "Itsuki, nói cho anh biết, em đã đánh mất cái gì?"
Thân thể Soran bị mạnh mẽ nghiền áp, phát sinh kháng nghị nghiêm trọng, tuy rằng cậu nhỏ vẫn chưa phun ra tinh hoa nhưng cậu cũng không kiên trì được nữa. Đầu óc cuồn cuộn hỗn độn, cậu chỉ muốn "đồ xấu xa" đang lộn xộn trong cơ thể mình mau đi ra ngoài, để cậu có thể ngủ.
"Nói cho anh biết em đã đánh mất cái gì rồi anh cho em ngủ." Được ăn Soran sớm hơn mong muốn rất nhiều ngày, Atobe cực kì tinh thần hỏi bên tai Soran. Thấy Soran không trả lời, anh uy hϊếp đυ.ng vào cậu nhỏ mà Soran không thích bị người khác chạm đến.
Kéo tay Atobe ra, Soran nhích người ra sau, không trả lời mà chỉ nói: "Keigo, có thể gặp được các anh. . . Thật tốt."
Atobe sửng sốt một chút, rồi nụ cười trên môi anh mở rộng. Thấy Soran gần như thực sự đã ngủ, anh lại sờ lên cậu nhỏ mà Soran định len lén giấu đi, nhẹ nhàng vuốt ve, quả nhiên Soran phản ứng rõ ràng hơn, muốn bắt lấy tay anh.
"Keigo. . . Đừng. . . A. . ." Thân thể Soran bởi vì tiếp xúc như vậy mà cuộn mình lại, đó là nơi nhạy cảm yếu ớt nhất của cậu.
"Itsuki. . . Nó thật đáng yêu." Lật thân thể Soran lại, ngậm lấy cậu nhỏ đang khóc kia, Atobe muốn nhìn thấy dáng vẻ của nó khi phun ra "trân châu".
Hai tay nắm chặt lấy vai Atobe, Soran không nhịn được rêи ɾỉ, cồn trong cơ thể cậu tiếp tục phát huy tác dụng, lối vào u cốc dần mở rộng. Không thể khống chế, trong đầu cậu bỗng tràn đầy cảnh tượng những lần bị giữ lấy trước đây, rung động trong lòng lại lần nữa mang nhiệt tình của cậu phát tiết ra ngoài.
Ngồi phịch xuống sô pha, mặt Ryoma đỏ tới mang tai, thở từng ngụm thô dốc. Tezuka ở gần đó và Fuji ngồi trên giường cũng không tốt hơn là bao. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương biết được họ thu được tin tức tương đồng. Vừa rồi họ đều ngửi thấy một luồng hương thơm của hoa Soran, tiếp theo trong đầu đột nhiên hiện ra thân thể quyến rũ người ta phạm tội của người nào đó cùng với đôi mắt mê hoặc của cậu, đây quả thực là dằn vặt mà!
Ngay khi ba người vì bị cơn khó nhịn này dằn vặt mà phải chịu đựng thống khổ, âm thanh sát vách dừng lại. Ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút tiếc nuối.
"Đêm nay sợ rằng Itsuki khó mà ngủ được." Xoa xoa cái đầu đã sắp mê muội, Fuji nửa nằm xuống nói.
Ryoma cũng nằm trở lại: "Có lẽ tôi cũng nên cùng Itsuki tới Ha-oai."
Tezuka nhặt quyển sách rơi trên mặt đất lên: "Với Atobe và Itsuki, đây là ( lần đầu tiên ). . ." Anh còn chưa nói xong, cửa phòng đã bị người đẩy ra, đứng bên ngoài chính là Atobe lúc này đã mặc áo ngủ.
"Tôi định dẫn Itsuki đến Ha-oai trước khi em ấy tỉnh lại. Từ giờ trở đi, giữa chúng ta và em ấy không cần có bất kì sự ly biệt nào. Fuji, trong mấy người chúng ta chỉ có cậu là còn chưa có em ấy, chúng tôi ở đây chờ cậu, tôi nghĩ Itsuki sẽ vô cùng thích chúng ta cùng nhau ở bên cạnh em ấy." Tựa vào cửa nói những lời này, Atobe đi tới chỗ giường lớn, Fuji chỉ yên lặng hai giây rồi đi xuống giường.
Đi tới cửa, Fuji xoay người, nhìn ba người nói: "Kỳ thực. . . tôi vô cùng hiếu kì rốt cuộc "trân châu" của Itsuki-chan phải dưới tình huống nào mới có thể xuất hiện." Nhìn đồng hồ trên tường, anh cười dài nói, "Một giờ." Tiếp theo, đóng cửa đi.
"Một giờ?" Ryoma nhìn chằm chằm vào cửa phòng, trong mắt tràn ngập không tin. Anh không tin Fuji lại bất lực như thế, chỉ một giờ đã đủ rồi. Nhìn về phía Atobe, anh hỏi: "Anh còn muốn dẫn em ấy đi Ha-oai à?"