"Itsuki?" Thật vất vả lấy lại tinh thần, lúc này Atobe mới nhận thấy được Soran không khỏe, lập tức tiến lên, kéo một chiếc thảm lông nằm trên giường gần đó ra đắp lên người Soran, sờ trán cậu nói, "Bổn đại gia tìm em lâu như vậy, thế mà em lại chạy tới gác xép, để anh ôm em xuống dưới."
Hơi thở nơi chóp mũi là. . ."Keigo?" Nhắm mắt, Soran khẽ gọi, sau đó ngay lúc Atobe ôm cậu lên thì xoay người áp đảo đối phương, cậu không muốn rời khỏi chỗ này, thứ mà cậu muốn hình như đang ở đây.
"Itsuki?" Chạm lên làn da nóng hổi trơn tuột của Soran, tiếng nói của Atobe đã thay đổi, "Em say rồi. Để anh ôm em vào phòng ngủ." Anh có nên kiên trì đến Ha-oai không?
"Say?" Ngẩng đầu, trợn mắt nhìn người dưới thân mình, cậu say sao? Không đợi đối phương trả lời, đầu cậu liền cúi thấp xuống, môi dán vào môi Atobe. Một tay đan vào mái tóc xám bạc, một tay Soran thuận theo thân thể Atobe di chuyển chậm rãi xuống phía dưới. Cậu nghĩ những thứ mình đang thiếu kia hình như đang ở ngay trong lòng cậu, cậu bây giờ, muốn người trước mắt.
"Keigo. . . Em rất nóng." Cậu muốn. . . Muốn. . . Muốn cái gì nhỉ? Rốt cuộc là cậu muốn cái gì? Vì sao lại không nghĩ ra được.
"Đêm nay anh không nên cho em uống nhiều rượu như vậy mới đúng."
Thanh âm khàn khàn vang lên bên tai, trái tim người dưới thân nhảy lên từng nhịp vững vàng, cánh tay ôm cậu siết chặt, Soran nằm dán trên người Atobe, thấp giọng nói: "Keigo. . . Em đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng. . . Nó hình như ở chỗ này." Hai tay đang ôm cậu có thể chặt hơn một ít không.
"Là cái gì?"
Đôi cánh tay kia như ý muốn của cậu, ôm cậu chặt hơn, Soran có thể cảm nhận được cơ thể cực nóng phía dưới. Trong trí nhớ, cậu từng được rất nhiều người ôm, có cha mẹ, có các anh, có người yêu cậu, cũng có người cậu không thích, có cả những vòng tay mà cậu quyến luyến không gì sánh được, giống như hiện tại.
"Keigo. . . Em say."
Lục lọi cởi cúc áo của Atobe ra, Soran hôn xuống, chỉ có say, cậu mới có thể làm ra chuyện này.
"Itsuki, em sẽ bị lạnh mất."
Rõ ràng thân thể khát vọng cậu như vậy, trong lòng lại vẫn lo lắng cho cậu. Đẩy bàn tay Atobe đang kéo chăn cho cậu ra, Soran trượt xuống, hôn xuống một nơi trên thân thể Atobe, lập tức khiến cho đối phương rung động.
"Itsuki! Ở đây không được!"
Đôi môi bị người chà đạp gặm cắn, Soran biết đối phương tức giận. Trong lòng họ, làm như vậy là khinh nhờn cậu, thế nên họ không chỉ không yêu cầu cậu, trái lại còn vì vậy mà tức giận. Cậu chỉ có một, thân thể cậu từ lâu đã không còn là của cậu nữa rồi. . . Thế nhưng cậu lại không có một tia không muốn, những lúc bị ôm, cậu thậm chí còn thấy vui sướиɠ.
"Keigo. . . Anh định chờ tới lúc đến Ha-oai à?" Để đối phương cảm thụ thân thể còn chưa mở ra của cậu, Soran dùng tiếng nói chất chứa men say mê hoặc đối phương.
"Không, bổn đại gia không muốn đợi thêm nữa. Itsuki, em nên biết đến hậu quả khi nói như vậy."
Nghe được tiếng Atobe ngồi dậy mặc quần áo, Soran trợn to đôi mắt, lộ ra một nét mỉm cười. Nụ cười này kí©h thí©ɧ Atobe, nhưng cậu không sợ chút nào. Chủ động kéo đối phương lại, hôn lên đôi môi hơi mỏng kia, vừa hôn vừa khıêυ khí©h nơi mẫn cảm nhất của đối phương, cậu đúng là say rồi.
"Chúng ta còn đến Ha-oai nữa không?" Cậu không nhìn thấy thần sắc vừa tức giận vừa hưng phấn của Keigo, không cảm giác được đầu óc ngày càng mê muội, cậu chỉ muốn tìm về thứ mà cậu đã đánh mất.
"Anh muốn em, bất kể chúng ta có đi Ha-oai hay không."
Đáp án chẳng hề rõ ràng, nhưng cậu không ngại, nếu như trên thế giới này có yêu cầu của ai là cậu không thể cự tuyệt, ngoài người nhà ra thì chính là họ, huống chi người này còn là Keigo đại gia tôn quý. Thân thể bị thảm lông ôm lấy, mà Soran ngoài cười ra thì không có vẻ mặt gì khác, cậu thực sự say, say đến mức thân thể đã khẩn cấp muốn mở ra rồi.
"Tôi tìm được em ấy rồi, bây giờ em ấy đang ở trong phòng tôi, khách khứa giao cho các cậu đấy."
Nhìn Atobe gọi điện thoại cho Tezuka, nhìn anh cởi đi trói buộc trên người, nhìn anh chậm rãi kéo thảm lông ra nằm phía trên mình, trong đầu Soran không thể khống chế mà hiện ra mấy người khác, "Keigo, nhẹ thôi." Trên da truyền đến nụ hôn mềm nhẹ, lửa cháy trong cơ thể tăng vọt, bàn tay đặt giữa hai chân cậu ôn nhu vuốt ve cậu nhỏ còn chưa được liếʍ láp đã xấu hổ ló ra. Ngực bắt đầu nóng lên, trong lòng Soran hiện lên tên vài người.
"Itsuki, thân thể của em nói cho anh biết em khát vọng anh." Nghe lời nói ẩn nhẫn của Atobe, cậu nhỏ của Soran liền rơi vào khoang miệng ấm áp, thân thể cậu nhanh chóng mở ra, đến chính cậu cũng kinh ngạc vì sự nhiệt tình của mình.