"Khi nào thì quay về Anh?"
"Ngày kia."
Nhíu mày, lại giãn ra, Sanada lặng yên một lúc.
"Seiichi có khỏe không?" Chống đỡ toàn bộ tinh thần, Soran vẫn chỉ thấy Sanada đang xoay tròn.
"Tất cả đều rất thuận lợi." Sanada đắp thảm lông cẩn thận lên người Soran, hơi ngồi xổm bên cạnh cậu. Soran nghi hoặc nhìn hắn, chỉ thấy mặt Sanada bỗng phóng đại trước mắt mình, trong nháy mắt cậu liền thanh tỉnh.
Đứng lên, Sanada bình tĩnh nói: "Đây đã từng là tiếc nuối của tôi. Cậu có thể trở về, thật tốt. Xin hãy bảo trọng." Nói xong, hắn xoay người đi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tình yêu say đắm thời thiếu niên, có người lựa chọn lãnh tĩnh buông tha, có người lại nghe theo trái tim mình, Sanada chính là trường hợp trước.
Sờ lên môi, Soran kéo thảm lông che kín đầu, cậu nghĩ mình sắp hôn mê rồi. Cửa lại mở, Soran lựa chọn trốn tránh.
"Soran?" Kéo thảm lông xuống, Yuta lo lắng nhìn Soran, "Cậu không sao chứ?"
Soran lắc đầu, Yuta biến thành ba người rồi.
"Cậu say rồi, anh tôi từng nói tửu lượng của cậu rất không tốt." Yuta ngồi vào sô pha mà mấy người trước đã ngồi, rót chén nước cho Soran.
Nhận lấy chén trà, Soran chậm rãi uống, nỗ lực làm mình tỉnh táo chút.
"Soran, anh tôi ở Anh, nhờ cậu đó."
"Ừ."
"Thật vui vì cậu có thể trở về."
"Ừ."
"A. . . cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài đây."
Phát hiện ánh mắt Soran đã không còn tiêu cự, Yuta đặt món quà đã chuẩn bị cho Soran xuống rồi vội vàng rời khỏi căn phòng, định tìm anh trai để nói với anh người nào đó đã say rồi.
Yuta chân trước vừa đi, cửa lại mở. Oishi mang canh tỉnh rượu cùng Kikumaru nhỏ giọng đi tới trước sô pha, thấy Soran đã sắp ngủ, Oishi liền bảo Kikumaru đỡ Soran lên, cho cậu uống canh tỉnh rượu. Đặt Soran nằm thoải mái trên sô pha, Oishi kéo Kikumaru đi ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, Soran vốn đang ngủ bỗng mở mắt.
Khi Fuji và Ryoma mang canh tỉnh rượu đi tới căn phòng kia, người trên sô pha đã biến mất, trong phòng chỉ còn lại mùi hoa Soran cực kì nồng nặc.