Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 54: Quà năm mới (thượng)(1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quần áo chỉnh tề, Soran mở cửa. Bên ngoài rất yên tĩnh, Soran chậm rãi bước ra. Đi ra khỏi phòng, khí lạnh bên ngoài làm Soran hơi run rẩy, nhưng cậu cũng không quay lại phòng mà đi ra ngoài. Không đi xem lúc này mấy người kia ở đâu, Soran bị cảnh tuyết trước mắt hấp dẫn. Tận lực lui mình vào cổ áo, cậu dẫm lên lớp tuyết đọng thật dày đi xuống sân, không ngờ chỉ một buổi tối mà thế giới bên ngoài lại biến thành vương quốc băng tuyết, mang đến một cảm giác vui vẻ thoải mái như vậy. Đầu ngón chân nháy mắt đã không còn cảm giác, Soran vẫn cất bước tới phía trước, một mình đi trong sân rộng, nghe tiếng tuyết lạt sạt dưới chân, chẳng biết vì sao, đột nhiên cậu lại dâng lên một loại tình cảm, một loại... Phía sau vang lên tiếng kinh hô, Soran xoay người, lập tức thân thể nghiêng ngả rơi vào vòng tay của một người.

"Itsuki! Sao em lại ra đây!" Fuji nghiêm khắc nói, rất nhanh ôm Soran trở lại trong phòng, "Bên ngoài rất lạnh, em sẽ đông cứng mất!" Biển rộng xanh thẳm dâng trào cuộn sóng. Nhìn vào hai mắt Fuji, Soran biết lúc này anh đang rất tức giận.

"Shusuke." Đặt bàn tay gần như đông cứng vào trong tay Fuji, trước khi đối phương thật sự tức giận, Soran liền hôn Fuji. Lập tức, hơi thở của đối phương nhào vào trong miệng mũi cậu, thân thể cậu bị đối phương ôm lấy thật chặt.

Nụ hôn rừng rực châm lửa lên thân thể lạnh giá của Soran, môi lưỡi không thể khống chế mà truyền toàn bộ tình cảm trong lòng cho đối phương.

Nụ hôn kết thúc, Fuji kích động thở dốc, Soran thì thấp giọng nói: "Shusuke, tối hôm qua. . . Xin lỗi." Bọn họ nhất định không ngủ ngon, ngay vừa rồi, cậu mới ý thức được mình may mắn đến thế nào, hạnh phúc đến thế nào.

Hôn lên đôi mắt mỹ lệ kia, Fuji hí mắt cười: "Itsuki nếu biết mình sai rồi, vậy phải bồi thường anh."

Soran đương nhiên biết bồi thường theo lời đối phương là ý gì, cậu cười nhàn nhạt: "Đương nhiên sẽ bồi thường, nhưng mà. . . Shusuke, chờ em quay về Luân Đôn được không?"

Nhìn vào mắt Soran, Fuji hiểu rõ nói: "Được, khi nào trở lại, Itsuki không được trốn tránh nữa." Phải thỏa mãn yêu cầu của anh.

"Ờ. . . em sẽ cố gắng." Bất đắc dĩ cười, Soran thầm nghĩ mình có nên đi rèn đúc thân thể không nhỉ.

Theo Fuji trở lại phòng mình, phát hiện ba người khác đều ở đó, hơn nữa đều là bộ dạng ngủ không ngon kiêm muốn tìm bất mãn, Soran nhịn cười ngồi xuống, hỏi: "Có phải chúng ta nên trở về không? Buổi tối còn có tiệc."

"Tối hôm qua Itsuki ngủ rất ngon?" Atobe như cười như không hỏi.

Soran chà xát hai tay lạnh lẽo: "Rất tốt, chỉ là có chút lạnh." Nếu như không muốn bây giờ bị tử hình tại chỗ, cậu phải cẩn thận ứng đối mới được.

"Backy, em sợ bọn anh thế à?" Nghĩ đến việc Soran khóa trái cửa, Ryoma lại cực kì phiền muộn.

Thấy sắc mặt bốn người đều không được tốt, Soran lập tức lắc đầu: "Em đảm bảo không có lần sau." Nói ra một câu mình vĩnh viễn khó có thể rút lại được, lúc này Soran mới dẹp loạn được oán khí của những người khác.

"Đi thôi, buổi tối còn có tiệc đấy." Tezuka lên tiếng, tuy rằng rất muốn ở thêm hai ngày, bù đắp lại tiếc nuối tối hôm qua.

Atobe đứng lên, đi tới trước mặt Soran, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu nói: "Itsuki, bổn đại gia muốn sớm phát huy quyền lợi của mình." Nói xong, anh cười nâng người đang kinh ngạc đến ngây ngốc dậy, đội mũ và đeo khăn quàng cổ cẩn thận cho cậu, ôm cậu đi ra ngoài.

Soran cúi đầu không nói, không ai phát hiện miệng cậu cong lên một nét mỉm cười. Tiệc. . . hẳn là có rượu nhỉ.
« Chương TrướcChương Tiếp »