Chương 53: Hãnh diện(2)

Soran cười rạng rỡ, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Em không phải cái gì mà tinh linh hoa, em chỉ là một người bị thiếu hụt về mặt sinh lý thôi." Nắm chặt tay mấy người họ, cậu thở dài một hơi, "Vừa rồi nói những chuyện này cũng không phải vì em muốn trở về. Với em mà nói, ở đây mới là nhà của em. Bởi vì em ở trước mặt các anh chỉ là em, không phải "thần thánh" có thể mang đến hạnh phúc cho người khác, cũng không phải một Soran thần bí. Soran tinh là nơi em sinh ra, em nhớ đến mẫu hậu đã qua đời của em, cũng nhớ đến Naran chị gái duy nhất của em, em sẽ trở lại thăm chị ấy, nhưng em thuộc về nơi này." Hai kiếp sống, hai mươi chín năm, trái tim cậu sớm đã bị khoá chặt trong thế giới này, huống hồ còn có những người mà cậu vĩnh viễn không có khả năng rời xa này.

"Bọn anh sẽ cùng em về thăm Naran." Bốn người rất ăn ý đồng thời mở miệng, Soran cười gật đầu đáp ứng, cậu cũng muốn cho Naran gặp một lần, gặp những người quan trọng nhất trên đời này của cậu.

... . . .

Khi máy bay trực thăng hạ cánh xuống một bãi đất trống, cuối cùng Soran cũng biết bọn họ muốn làm cái gì. Đã từng, họ nói sẽ cùng cậu đến Hakone tắm suối nước nóng, thế nhưng cậu nuốt lời, ngày hôm nay hẳn là họ muốn bù đắp sự tiếc nuối này rồi. Đáng tiếc Seiichi và các anh không ở đây, lần sau nhất định tất cả mọi người đều phải đến mới được.

Nhận ra Soran đang nghĩ cái gì, Fuji ở trên xe nói: "Sang năm tám người chúng ta sẽ cùng nhau đi tắm suối nước nóng."

"Tốt nhất là mùa xuân, có thể thuận tiện ngắm hoa anh đào." Soran nói xong, lập tức nhận ra chỗ không ổn, "Mùa xuân không được, mùa thu. Mùa thu có thể ngắm lá phong đỏ, cũng rất đẹp."

"Vậy mùa thu đi." Atobe tiếp lời, "Mùa thu Itsuki đã nghỉ học rồi, có thể sắp xếp thời gian."

"Hả? Em nói mùa thu sẽ nghỉ học lúc nào?" Ngồi giữa Ryoma và Tezuka, Soran hỏi Atobe, cậu không nhớ ra lúc nào mình nói mùa thu sẽ nghỉ học.

"Bọn anh chỉ đồng ý em học tập ở trường học nửa năm." Atobe trả lời không cho thương lượng.

Ryoma lập tức gật đầu: "Kỳ thực anh nghĩ ba tháng cũng đủ rồi. Trường đại học nhiều người lắm, Itsuki sẽ không thích đâu."

Tezuka nói tiếp: "Đây là kết quả thương lượng của mấy người bọn anh. Nửa năm sau em sẽ nghỉ học."

"Các anh không cảm thấy mình rất chuyên chế sao?" Soran rụt bàn tay đang bị bốn người cầm lại, "... ít nhất ... cũng phải để em chịu nghỉ học chứ. Nói không chừng em lại rất thích cuộc sống đại học." Tuy nói cậu cũng không định học hết toàn bộ, nhưng... ít nhất ... cũng phải hỏi ý kiến cậu mới đúng. Quả nhiên người tốt tính đã định trước là sẽ bị người khác "bắt nạt" .

"Đồng ý Itsuki-chan học nửa năm hãy giơ tay." Fuji mở miệng, nói xong anh liền giơ tay lên, sau đó là Tezuka, Atobe và Ryoma đều giơ tay, Ryoma thậm chí giơ cả hai tay.

"Năm phiếu thuận, một phiếu trống. Thiểu số phục tùng đa số." Fuji lại nói, rồi tủm tỉm cười hạ tay xuống.

Soran bị sự bá đạo của bốn người làm cho không nói được gì, kéo chặt cổ áo khoác, làm ra kháng nghị cuối cùng: "Em không muốn học nghệ thuật chuyên nghiệp nữa, em muốn học pháp luật." Như vậy cậu mới có thể bảo đảm quyền lợi sau này của mình được.