"Itsuki thực sự không biết về lai lịch của mình sao?"
Nghe được vấn đề của Atobe, Soran nhíu mày, lắc đầu: "Chỉ biết là mình không thể rời khỏi hoa Soran, nhưng hương vị của hoa Soran em lại không ngửi thấy, ăn vào cũng không có vị gì, thế nhưng em không thể rời khỏi được. Nếu như em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoa Soran sẽ héo rũ, Soran tinh cũng gặp chuyện khác thường." Mệt mỏi nhắm mắt lại, Soran thở dài, "Có đôi khi, em cũng muốn biết mình rốt cuộc là ai, rốt cuộc làm sao mà đến được."
"Nếu không biết thì đừng suy nghĩ nữa." Atobe nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Soran, ngửi mùi hoa nhàn nhạt trên người cậu, "Vậy chắc chắn Itsuki cũng không biết vấn đề này rồi."
"Chuyện gì?"
"Thứ cuối cùng Itsuki thả ra rốt cuộc là cái gì? Vì sao lại ngưng kết thành viên giống như thuỷ tinh vậy?"
"Hả?" Soran kinh ngạc không ngớt, còn có chuyện này? Cậu chỉ có hai lần là có cảm giác bắn ra, nhưng sau mỗi lần cậu đều lập tức mê man, chuyện sau đó thì một chút cậu cũng không biết.
Atobe bật cười vì sự thông minh của mình, quả nhiên, người này thật sự không rõ ràng. Cầm lấy một chiếc hộp thuỷ tinh trên tủ đầu giường, Atobe mở ra, bên trong có năm viên "thuỷ tinh" tròn tròn sáng sáng màu nâu nhạt. Không giống như "thuỷ tinh" trong suốt của lần đầu tiên, thuỷ tinh lần này tuy rằng đường kính vẫn là 0,6cm nhưng màu sắc lại đậm hơn một ít, độ trong suốt không cao, nhưng vẫn mềm mềm thơm thơm.
Soran nhìn mấy viên "gì đó" trong hộp thủy tinh, vô ý thức lắc đầu, đây là từ trong cơ thể mình đi ra sao? Cậu không tin. Không phải nên là. . . dịch thể màu trắng sao?
"Anthony nói lần trước của em giống "thủy tinh", có bốn viên, hơn nữa vị rất ngon." Atobe cầm lấy một viên, giơ lên, hướng vào ngọn đèn quan sát.
Mặt Soran lập tức đỏ như quả táo: "Vị rất. . . ngon?" Lẽ nào các anh. . . Soran ho khan.
"Ha ha. . . Lần này có năm viên, không biết vị thế nào." Trước mặt Soran, Atobe bỏ viên tròn trên tay anh vào trong miệng.
"Keigo!" Dạ dày Soran có chút đảo lộn.
Hai phút sau, Atobe liếʍ liếʍ môi, gật đầu: "Vị thật sự rất được, không giống như vị hoa Soran. Rất thơm ngọt." Mấy người họ đều đã nếm qua vị của hoa Soran, Atobe lại tinh tế cảm nhận một phen, ôm lấy đầu Soran, muốn hôn cậu, "Itsuki nếm thử xem."
"Không." Soran lập tức né đầu đi, nụ hôn của Atobe rơi vào mặt cậu, "Keigo." Soran phát ra cảnh cáo, họ lại dám ăn. . . Ánh mắt Soran kỳ quái nhìn Atobe, thực sự không thể nào tưởng tượng ra chuyện này.
"Xem ra Echizen nói cũng không sai." Atobe cất cái hộp đi, nói, "Itsuki là tinh linh của hoa, thế nên từ trong ra ngoài của Itsuki đều có vị mật hoa. Bổn đại gia sẽ nếm hết toàn bộ." Nói xong, liếʍ lên cổ Soran, làm cậu sợ đến mức lùi về phía sau.
"Sau này không nên để em thấy nữa." Soran vốn đã cực kì bất mãn về thân thể của mình, hiện tại cậu lại càng thêm bất mãn, người này lại dám ăn ngay trước mặt cậu, "Em không biết, cái gì em cũng không biết." Nằm xuống, Soran chui vào trong chăn, quyết định lúc này phải làm đà điểu. Hoàn toàn quên mất chuyện con cái.
Atobe cũng không ép cậu, cho cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon, cầm lấy hộp thuỷ tinh, đẩy bàn ăn di động đi ra ngoài. Sau khi Atobe đi, Soran nghĩ đến thân thể của mình, vì sao có lúc cậu thả ra được, có lúc lại không được nhỉ. Nghĩ đến hai lần thả ra đều là làm thật lâu, hơn nữa còn cùng hai người, Soran rùng mình một cái. Ném toàn bộ những thứ lộn xộn lung tung ra khỏi đầu, Soran nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nghìn vạn lần không thể để mấy quái thú kia nhận ra chuyện này, nếu không cậu sẽ thực sự không thể xuống giường được mất.
Trong thư phòng, Atobe nhìn chằm chằm bốn viên thủy tinh còn lại trong hộp, một lát sau, anh cầm lấy điện thoại.
"Tezuka, tôi đã ăn một viên."
"Vị cũng giống như Anthony nói, giống mật hoa. . . Cảm giác. . . không có cảm giác gì đặc biệt, có chút mát lạnh nhàn nhạt."
"Chẳng lẽ là cần thời gian dài Itsuki mới thả ra được?"