Soran khóc không ra nước mắt, cậu cho rằng Ryoma vốn không có ý định này, nào biết đâu rằng, Ryoma không chỉ không định buông tha cậu, đến Nanjiro-san mà cậu tín nhiệm nhất cùng Tezuka cũng đều "trợ Trụ vi ngược". Ryoma đè thân thể bắt đầu nóng lên xuống, hôn cũng dị thường kịch liệt, khí thế vội vàng xao động khó nén so với bất kì cái gì khác trong dĩ vãng đều làm cậu kinh hãi. Trong lòng Soran nghĩ xem mình có nên thôi miên Ryoma không, tình huống hiện tại xem ra đêm nay cậu sẽ lại phi thường thống khổ.
Nhưng dần dần, hai tay Soran đã vòng qua cổ Ryoma, cùng anh hôn triền miên, cậu cảm giác Ryoma đang nỗ lực khắc chế. Ryoma chỉ hôn cậu, dùng lực đạo như muốn hoà tan cậu trong cơ thể mà hôn cậu. Soran ở dưới thân Ryoma thả lỏng, ngực thở dài, cho dù tối nay cậu chạy thoát, đêm mai cũng sẽ rơi vào tình trạng như vậy, một ngày nào đó cậu vẫn sẽ phải dâng lên toàn bộ bản thân.
"Backy. . . Backy. . ." Nụ hôn chuyển tới cái cổ tràn đầy dấu hôn của Soran, Ryoma cởi dây lưng của Soran ra, tay dò xét đi vào. Tay anh thoáng run, tinh linh xinh đẹp đến hoàn mỹ làm người khác không thể dời mắt này hôm nay lại ở trong lòng để anh tùy ý hôn môi, vuốt ve. Nghĩ đến "cậu" đã gần hoàn toàn thuộc về mình, trong đầu Ryoma đột nhiên hiện ra tình cảnh lần đầu tiên mình gặp Soran, lần đầu tiên nắm tay cậu, lần đầu tiên hôn cậu.
"Ryoma. . ." Nâng mặt Ryoma lên, Soran lau đi nước mắt trên mặt anh, người con trai này, từ lúc cậu biết anh tới nay thì chưa bao giờ thấy anh khóc, nhưng hiện giờ anh lại khóc. Mắt Soran cũng không tự chủ được ướŧ áŧ, con người quật cường, lạnh lùng cao ngạo này lại yêu cậu như vậy, cho dù là ở thời khắc này, anh vẫn nỗ lực khắc chế bản thân, sợ mình xúc phạm tới cậu.
Lần đầu tiên Soran chủ động cởi nút áo đối phương, từng nút một, nghiêm túc cởi hết toàn bộ mười nút áo khoác của Ryoma. Ryoma dựng thẳng thân trên, áo khoác rơi xuống mặt đất, sau đó anh cởϊ áσ sơ mi, cúi người hôn Soran. Nụ hôn này tràn ngập tình yêu, kích động và cả khát vọng của anh.
Áo khoác lông của Soran cũng bị cởi ra, cánh tay rút ra khỏi tay áo, cậu nằm trên áo khoác đầy lông mềm, nhìn Ryoma cởi bỏ từng kiện ràng buộc trên người mình. Trong hơi thở tràn đầy hương thơm của cánh hoa hồng, nhưng Soran lại có thể tinh tường ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Ryoma, không nhịn được đưa lưỡi liếʍ cổ Ryoma. Soran nghe được tiếng áo sơmi bị xé mở, bên tai là tiếng thở dốc dày đặc.
Tezuka mở rộng cửa sổ, bên ngoài rất lạnh, nhưng sát vách truyền đến tiếng rêи ɾỉ lại làm anh cực kì khô nóng. Anh là băng sơn trong miệng người khác, ít nói ít cười, lãnh tĩnh tự nhiên, nhưng ở trước mặt người mình yêu, anh cũng giống như mọi người đàn ông khác, người kia có thể kích phát toàn bộ nhiệt tình trong cơ thể anh. Một đêm trước, anh đã làm người kia triệt để thuộc về mình, dường như anh vẫn có thể cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của cậu, hương thơm của cậu, sự ấm áp và cả ướŧ áŧ của cậu. . . Tezuka uống một ngụm nước khoáng bỏ thêm đá, đáng lẽ anh không nên đáp ứng lời Ryoma. Chỉ một nụ cười của người nọ cũng có thể làm khả năng tự kiềm chế của anh biến mất, huống chi đêm qua anh còn vừa giữ lấy người nọ.
"A!"
"Backy!"
Sát vách đột nhiên thay đổi âm điệu, Tezuka lập tức buông cốc xuống xông ra ngoài, vội vàng đẩy cửa phòng ngủ chính sát vách ra, thấy Ryoma vẻ mặt lo lắng ôm Soran, Tezuka khẩn trương đi tới.
"Echizen, có chuyện gì?!" Tezuka ngồi xuống giường, kéo người đang được bao lấy bằng áo khoác lông trong lòng Ryoma vào lòng mình.
"Ui. . ." Soran xoa xoa cái trán, mắt đong đầy nước, "Đau quá."
"Backy, cho anh xem." Cái trán có một khối sưng đỏ, Ryoma giật tay Soran ra, vẻ mặt tự trách, "Để anh đi lấy đá."