Chương 47: Sóng ngầm (2)

Mặt Oruta lộ vẻ kinh ngạc, sau đó hỏi: “Có phải quen biết hội trưởng khi thi đấu không? Trước đây tôi chưa từng gặp cậu.”

“Tôi không đánh tennis.” Soran nói, cậu nhìn ra được Oruta cảm thấy hứng thú với mình, “Kunimitsu là bạn tốt của anh trai tôi, anh trai tôi đánh tennis, nhưng anh ấy đã qua đời.”

“Rất xin lỗi.” Oruta lập tức xin lỗi, trong ngực lại nổi sóng gió. Tezuka từng nói anh thầm mến một người, nhưng người kia đã chết, lẽ nào chính là anh trai của Soran? Nhìn gương mặt xinh đẹp không gì sánh được của Soran, Oruta cảm giác được mình cách đáp án càng ngày càng gần rồi.

“Không có gì.”

“Soran, xin lỗi, có thể phiền con xuống bếp một lát được không?” Ngay lúc Tezuka Kuniharu đang nóng nảy vì sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa cha mình và con mình, giữa Soran và Oruta, Tezuka Ayana cuối cùng cũng xuất hiện.

Đàn ông Nhật Bản không thể vào bếp, thế nên Tezuka Ayana phải nói xin lỗi. Soran không tỏ vẻ gì đứng lên đi vào bếp, lông mày nhíu chặt của Tezuka có chút giãn ra, sắc mặt Oruta thay đổi.

“Soran à, dì không nên bắt con vào bếp, thế nhưng Kunimitsu nó muốn ăn ‘trứng gà sốt tương’, dì thì không làm cái đó.” Soran vừa vào trong bếp, Tezuka Ayana vẫn đối xử hòa ái dễ gần với cậu như nhiều năm trước. Trứng gà sốt tương chỉ là thứ yếu, Tezuka Ayana gọi Soran vào bếp cũng biểu thị một hàm nghĩa khác, cho thấy địa vị của Soran ở nhà Tezuka cùng thái độ của nàng.

“Cứ để con làm cho ạ.” Soran nói, sau đó định đi lấy tạp dề, không ngờ Tezuka Ayana lại tự mình đeo tạp dề cho cậu, “Cảm ơn dì.”

“Có muốn buộc tóc lên không?” Tezuka Ayana ước ao nhìn mái tóc dài vừa đen bóng vừa trơn mềm của Soran.

“Vậy làm phiền dì.” Soran hơi ngồi xổm xuống, để Tezuka Ayana buộc tóc cho cậu. Vốn cậu nên xưng hô với cha mẹ Tezuka là “bác trai bác gái”, nhưng sau khi vào nhà thì hai vị bề trên lại bảo cậu đổi thành “chú dì”, Soran tự nhiên không có dị nghị.

Soran đi vào phòng bếp, trong phòng khách còn lại cha con ông cháu ba người cùng với Oruta Nobuko. Oruta vừa định hỏi Tezuka về Soran, Tezuka Kuniichi lại mở miệng.

“Atobe chúng nó đều về à?”

“Vâng, chúng cháu cùng nhau trở về.”

“Qua năm mới lại đi Luân Đôn hay trực tiếp quay về Pháp?” Tezuka Kuniichi chậm rãi uống trà, hỏi.

“Cháu còn chưa chắc chắn.”

Tezuka Kuniichi gật đầu một chút: “Quyết định rồi à?” Nhìn về phía cháu trai.

“Đúng vậy, ông nội.” Tezuka Kunimitsu biểu thị quyết tâm của mình, Tezuka Kuniichi khe khẽ thở dài, không nói gì nữa, lặng yên uống trà.

Oruta nghe không hiểu ông cháu hai người bí hiểm cái gì, nói ra ý đồ đến đây hôm nay: “Mấy ngày tới hội trưởng có rảnh không? Em muốn mời hội trưởng đến nhà em làm khách. Ba mẹ em biết hội trưởng ở trường học đã giúp đỡ em rất nhiều, vẫn muốn trực tiếp cảm ơn hội trưởng.” Oruta Nobuko đoan chính ngồi trên sofa, có chút ngượng ngùng nói.

Tezuka Kuniharu âm thầm liếc nhìn con trai, sau đó làm bộ bị chương trình trên TV chọc cười.

“Thay tôi cảm ơn cha mẹ cô. Nhưng lần này trở về rất nhiều việc, có lẽ tôi sẽ không có thời gian đến chào hỏi. Xin lỗi.” Tezuka hành lễ tỏ vẻ áy náy.

Oruta Nobuko không cười nổi nữa, đây là lần đầu tiên cô có đủ dũng khí đến thăm hỏi nhà Tezuka trước lễ mừng năm mới. Thầm mến anh lâu như vậy, cô quyết định chủ động xuất kích, nhưng Tezuka lại không hề cho cô một chút cơ hội nào, còn cự tuyệt cô không chút nghĩ ngợi. Oruta Nobuko khó khăn cúi đầu, nhất định là vì người kia.

“Cơm được rồi, vào ăn cơm đi. Ba à, mình à, Kunimitsu, Oruta, vào ăn thôi.” Tezuka Ayana lại một lần nữa hòa hoãn sự căng thẳng trong phòng khách, không biết là cố ý hay vô tình.

Tezuka Kunimitsu đỡ ông nội đứng lên, Tezuka Kuniharu hoà giải, gọi Oruta vào cùng ăn. Oruta Nobuko lập tức lại khôi phục vẻ tươi cười, cùng Tezuka đỡ Tezuka Kuniichi đi vào phòng ăn.

Tezuka Ayana bưng đồ ăn ra bàn, Oruta lập tức nói muốn hỗ trợ, bước nhanh vào phòng bếp, sau đó cô ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn người trong phòng bếp buộc tóc đuôi ngựa, đeo tạp dề, khóe miệng mang ý cười, chuyên tâm chế nước sốt kia. Xung quanh cậu là hơi thở bình an nhàn nhạt quấn quít, rõ ràng là ở trong bếp nhưng lại không hề ảnh hưởng chút nào đến khí chất linh hoạt kỳ ảo của cậu, nhất là gương mặt cậu, làm người khác không thể dời mắt nổi.

“Oruta ?” Tezuka Ayana vừa vào phòng bếp thì thấy Oruta đứng ở cửa, ra kêu lên.

Soran nghe được, quay đầu lại, nở một nụ cười với Oruta, múc từng muôi nước sốt trong nồi ra bát: “Lập tức xong ngay đây.”

Vành mắt Oruta đỏ ứng, quay đầu rời khỏi phòng bếp, Soran không giải thích được nhìn Tezuka Ayana, Tezuka Ayana lắc đầu tỏ vẻ không có gì. Nhận lấy khay trên tay Soran, Tezuka Ayana đi ra ngoài. Soran lau tay, chậm rãi bước ra.

Soran không cởi tạp dề, cậu vừa xuất hiện, ba người đàn ông ở bàn ăn liền có sắc mặt khác nhau. Tezuka Kuniichi thoả mãn gật đầu, trong mắt Tezuka Kunimitsu thì lộ ra ôn nhu, Tezuka Kuniharu nhìn cha mình, rồi nhìn con mình, lại nhìn Oruta, sau đó trầm mặc không lên tiếng.

“Có muốn cởi tạp dề ra không?” Tezuka đứng lên giúp Soran kéo ghế, hỏi. Ngữ điệu ôn nhu làm Tezuka Ayana líu lưỡi, làm Oruta Nobuko tan nát cõi lòng.

Soran lắc đầu: “Không cần, có thể giữ ấm.” Thấy Oruta rất khó chịu, Soran đột nhiên cảm thấy có phải mình quên mất cái gì rồi không.

“Oruta , rất vui vì cháu đã đến nhà chúng ta làm khách.” Tezuka Kuniharu lại bắt đầu hoà giải, Oruta cười mất tự nhiên, đường nhìn rơi xuống đĩa trứng gà sốt tương trên bàn.

“Ăn cơm đi.” Tezuka Kuniichi mở miệng, bầu không khí trên bàn cơm lần thứ hai thay đổi.

Bữa cơm trôi qua trong sự thất lạc của Oruta và sự yên lặng của Tezuka, cơm nước xong, Oruta nói trong nhà có việc rồi vội vã cáo từ, cảnh tượng này trong mắt Soran lại cực kì quen thuộc. Tezuka Ayana bảo Tezuka đưa Soran lên lầu, bữa cơm này cũng đủ làm họ biết Tezuka Kunimitsu không có chút cảm giác nào với Oruta.

Đi tới phòng Tezuka, Soran còn chưa kịp mở miệng đã bị Tezuka đặt trên cửa hung hăng hôn. Soran nếm thấy vị rượu nhàn nhạt còn lưu lại trong miệng Tezuka, biết tối nay anh không vui.

Chờ Tezuka tách ra, Soran thấp giọng hỏi: “Ăn đã no chưa?” Buổi tối Tezuka chỉ ăn bốn lát trứng gà sốt tương, một bát cơm.

“Chưa.” Tezuka nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Soran, hôn lên cổ cậu.

Soran tựa trên cửa, hơi thở gấp: “Em nghĩ là anh. . . sẽ mang đồ ăn lên đây chứ.”

Chuyện khiến Tezuka thích nhất tối nay chính là Soran mặc tạp dề vào phòng bếp làm trứng gà sốt tương, làm anh có cảm giác Soran là vì anh nên mới chịu vào bếp.